Các tín đồ ngày nay có nhiều sự hiểu sai về cách sống thuộc linh. Bây
giờ, chúng ta chỉ có thể xem xét sơ lược một vài điểm:
A. Nói
chuyện
“Vì các ngươi không phải là người phát ngôn, mà Linh của Cha các ngươi
là Đấng phát ngôn trong các ngươi” (Matt. 10:20). Một tín đồ có thể nghĩ rằng
điều này có nghĩa là Đức Chúa Trời sẽ phát ngôn thay cho người ấy, người ấy
không cần phát ngôn và Đức Chúa Trời sẽ phát ngôn lời ra miệng người ấy. Một
tín đồ như vậy “dâng” miệng mình cho Đức Chúa Trời. Người ấy không đưa ra bất
cứ quyết định nào và mong đợi trở nên “cái loa” của Đức Chúa Trời. Môi và dây
thanh quản rơi vào trong sự thụ động và người ấy để bất kỳ tác động siêu nhiêu
bên ngoài nào sử dụng người ấy. Một số người giảng các sứ điệp cho Chúa nghĩ
rằng họ không cần dùng tâm trí và ý muốn trong buối nhóm và họ đơn giản dâng
miệng của mình cách thụ động cho Đức Chúa Trời và để cho Đức Chúa Trời phát
ngôn qua miệng. Hậu quả của hành động này là: (1) chính tín đồ không phát ngôn;
(2) Đức Chúa Trời cũng không phát ngôn, vì Đức Chúa Trời không xem con người là
chiếc máy ghi âm; và (3) các ác linh lợi dụng sự thụ động của tín đồ để phát
ngôn qua miệng người ấy. Điều này thường khiến cho tín đồ kinh nghiệm một loại
quyền năng phát ngôn qua miệng mình khiến người ấy có thể nhận được “các sứ
điệp từ trời”. Vì điều được phát ngôn có thể rất tốt nên tín đồ xem các lời này
là từ Đức Chúa Trời.
Câu Kinh Thánh trong Matthew đơn giản chỉ về tình trạng mà trong đó một
người bị bắt bớ và thử nghiệm. Lời kinh thánh không nói rằng Thánh Linh sẽ phát
ngôn thay cho tín đồ. Kinh nghiệm của các sứ đồ Peter và John trước công hội về
sau xác quyết cho điều này.