Thứ Bảy, 13 tháng 1, 2024

HÒM GIAO ƯỚC 26 Mong Ước Của Vua Đa-vít -

 

HÒM GIAO ƯỚC 26 Mong Ước Của Vua Đa-vít -
2 Sa-mu-ên 7: 2,“vua nói cùng tiên tri Na-than rằng: Hãy xem, ta ngự trong cái cung bằng bá hương, còn hòm của Đức Chúa Trời lại ở dưới màn trướng”
Chiều ngày 13-1-2024
1. Mong Muốn Cất Đền Thờ Cho Chúa: 1 Sa-mu-ên 7: 1-19.
2. Mong Cư Ngụ Trên Bàn Thờ Thánh:
--Thi thiên 26: 6
--Thi thiên 84:3; 118: 27
3. Mong Ở Trong Nhà Chúa:
--Thi thiên 23: 6; 27: 4

HÒM GIAO ƯỚC 25 Đa-vít Thờ Lạy Chúa Trước Hòm-

 

HÒM GIAO ƯỚC 25 Đa-vít Thờ Lạy Chúa Trước Hòm-
2 Sa-mu-ên 7: 17-18, “Na-than đến thuật lại cho Đa-vít mọi lời nầy và sự mặc thị nầy. 18 Vua Đa-vít bèn đi đến hầu trước mặt Đức Giê-hô-va, mà nói rằng: Lạy Chúa Giê-hô-va, tôi là ai, họ hàng tôi là gì, mà Chúa đã đem tôi đến nơi nầy?”
Sáng ngày 13-1-2024
Vua Đa-vít cai trị 33 năm tại Si-ôn, lúc đó chưa có đền thờ tại Si-ôn. Đa vít thờ lạy Chúa ở đâu?
1. Đa-vít Thích Gần Gũi Bàn Thở Chúa:
--Thi thiên 26: 6
-- Thi thiên 43: 3, 4: ở núi Si-ôn
-- Thi thiên 65: 4
2. Đa-vít Thờ Lạy Chúa Trước Hòm Giao Ước Tại Si- ôn:
-- Sau khi Chúa cản Đa-vít xây đền thở- 2 Sa. 7: 4-19
-- Sau khi Chúa giết đứa con Đa-vít do Bát sê ba sinh ra trong tội ngoại tình: 2 Sa. 12: 15-20
3. Kết Luận:
-- Có lẽ Đa-vít it đi đến dâng của lễ và thờ lạy Chúa tại đền tạm tại Ga-ba-ôn.

Thứ Sáu, 12 tháng 1, 2024

CHÚA ĐẾN-

 


Đấng Chăn Chiên tốt đến rồi,
Sinh ra và sống cuộc đời vô song,
Thi hành ý Thánh Phụ xong,
Hi sinh Đồi Sọ vô cùng vẻ vang;
Chúa đến cứu chuộc muôn dân,
Tìm từng chiên lạc gom chung một bầy,
Ngợi khen Chúa đến trước đây,
Ta không còn phải lạc loài bi thương.
-
Sau khi sống lại phi thường,
Chúa còn lại đến ở luôn bên bầy,
Ngài đi rồi trở lại đây,
Chết rồi biến dạng lạ thay dường nào,
Ngài nên Linh sống nhiệm mầu,
Là hình thức khác xiết bao lạ kì,
Ta không cô độc sầu bi,
Chúa đang bên cạnh chẳng khi xa bầy.
-
Chăn bầy của Chúa hôm nay,
Ngài từng ra lệnh những ai trung thành,
Cho ăn, chăn dắt tốt lành,
Chứng minh lòng kính ái dành Chúa ta ;
Chúa xưa nói với Sê-pha,
Ngài còn lại đến hoan ca với bầy,
Chăn chiên trung tín hôm nay,
Mão hoa vinh hiển đến ngày Chúa ban.
MK

TÌNH ĐẦU-

 

Tuổi thanh xuân của chính con,
Tình yêu trong buổi đính hôn lạ lùng,
trong sa mạc mênh mông,
Theo Ta hết dạ, hết lòng keo sơn,
Mối tình tiết nghĩa vuông tròn,
Trái đầu mùa thánh chu toàn kính tôn,
Ái tâm con chẳng tiêu mòn,
Ta luôn ghi nhớ trường tồn, con ơi!
-
Tổ tiên con gặp ta rồi,
Trong nơi hoang mạc không người định cư,
Đầu mùa trái chín vả tơ,
Trái nho bói quả ban sơ đó mà;
Vinh quang của họ hé ra,
Tức thì bay mất như là đàn chim,
Say mê thần tượng sai lầm,
Dạ con khô héo âm thầm hổ ngươi!
.
Tình đầu con để đâu rồi,
Nên con hâm hẩm thiu ôi đáng buồn?
Thâu đêm cầu nguyện mất luôn,
Như Sa-mu-ên nước mắt tuôn khẩn cầu?
Ngày đêm bốn chục kêu gào,
Trước kia con có, thế sao không còn?
Ăn năn hồi phục nha con,
Tình đầu quý giá trường tồn với Ta.
MK.
--
Giê. 2: 1-3; Ô sê 9:10-11- Khải 2:4:, “Ði đi! Ngươi sẽ kêu vào tai Yêrusalem rằng: Ðây là lời của Yavê: Vị tình, Ta nhớ lại tiết nghĩa thiếu thời của ngươi, mối tình vào buổi đính hôn, làm sao ngươi đã theo Ta trong sa mạc, trên đất không hề thấy có hạt giống gieo. Israel là của thánh dành kính Yavê, của đầu mùa trong các hoa lợi của Người”.- “Ta đã tìm thấy Israel như những chùm nho trong sa mạc. Ta đã nhìn đến cha ông các ngươi như vả thời trân khi cây bói quả. Còn chúng, chúng đã đến Baal-Pơor, chúng đã hiến mình cho đồ ô nhục. Chúng đã thành đồ tởm như cái chúng yêu. Ephraim, vinh quang của nó sẽ như bầy chim bay đi mất; hết sinh, hết chửa, hết thụ thai”. “Nhưng, Ta có điều trách con vì con đã mất tình yêu ban đầu.”

HÒM GIAO ƯỚC 24 Hai Chỗ Hầu Việc Chúa-

 

HÒM GIAO ƯỚC 24 Hai Chỗ Hầu Việc Chúa-
Chiều ngày 12-1-2024
1 Sử Ký 16: 1-6, 37-42
1. Tại Hòm Giao Ước Ở Si-ôn: 1 Sử 16: 1-2; 37-38
-- Đoàn tôi tớ Chúa do A-sáp hướng dẫn
2. Tại Đền Tạm Ở Ga-ba-ôn: 1 Sử ký 16; 39-42
-- Đoàn tôi tớ Chúa do Xa-đốc hướng dẫn

HÒM GIAO ƯỚC 23 Hòm Giao Ước Rời Khỏi Si-lô-

 

HÒM GIAO ƯỚC 23 Hòm Giao Ước Rời Khỏi Si-lô-
1 Sử Ký 16: 37, 39-40 “Vậy, Đa-vít đặt A-sáp và anh em người tại đó, trước hòm giao ước của Đức Giê-hô-va, hầu cho mỗi ngày phục sự luôn luôn ở trước hòm, làm việc ngày nào theo ngày nấy.--lại đặt thầy tế lễ cả Xa-đốc và anh em người, là những thầy tế lễ ở trước đền tạm của Đức Giê-hô-va, tại nơi cao trong Ga-ba-ôn, đặng sớm mai và chiều hằng dâng những của lễ thiêu cho Đức Giê-hô-va, tại trên bàn thờ của lễ thiêu”
Sáng ngày 12-1-2024
1. Thời Gian Cái Hòm Ra Khỏi Đền Tạm: 107 năm?
--1 Sa-mu-ên 6: 20; 7: 1-2-- là 20 năm đến khi Sa-mu-ên lên làm quan xét.
--Sa-mu-ên và vua Sau lơ hầu việc 80 năm.
--Đa-vít cai trị Hếp-rôn 7 năm, 6 tháng.
-- Đa vít rước hòm về Si-ôn sau đó vài năm.
-- Tổng cộng chừng 110 năm
2. Đền Tạm Không Có Hòm Giao Ước:
-- Sa-lô-môn dâng của lễ tại đền tạm không có hòm giao ước-- 1 Vua 3: 4
-- Có hai nơi dâng tế lễ cho Chúa- 1 Sử 16: 1-2; 37-40.
3. Kết Luận:
-- Anh em muốn đến hòm giao ước hay đến đền tạm không có hòm giao ước?

Thứ Năm, 11 tháng 1, 2024

HÒM GIAO ƯỚC 22 Rước Hòm Giao Ước Đến Si-ôn-

 

HÒM GIAO ƯỚC 22 Rước Hòm Giao Ước Đến Si-ôn-
1 Sử Ký 16: 1 “Chúng thỉnh hòm của Đức Chúa Trời về, để trong trại của Đa-vít đã dựng lên cho nó; đoạn dâng những của lễ thiêu và của lễ bình an tại trước mặt Đức Chúa Trời”
Chièu ngày 11-1-2024
1. Tại Sao Đa-vít Rước Hòm Giao Ước Đến Si-ôn?
--Vì ông muốn sống gần bên hiện diện của Chúa: Thi thiên 132: 1-8
2. Ứng Nghiệm Lời Tiên Tri Của Môi-se: Phục 33: 12; Giô-suê 18: 21, 28.
--Chúa chọn Giê-ru-sa-lem trong chi phái Bên-gia-min làm chỗ cư ngụ của Ngài
--Giê-ru-sa-lem thuộc về Bên-gia-min, nhưng nằm trên ranh giới của hai chi phải Giu-đa và Bên-gia-min-
3. Bàn Thở Của Cả Nước Israel:
--Phục truyền 12: 14

HÒM GIAO ƯỚC 21 Chuyển Vận Hòm Giao Ước Sai Cách_

 

 
HÒM GIAO ƯỚC 21 Chuyển Vận Hòm Giao Ước Sai Cách_
 
1 Sử Ký 15: 2 “Khi ấy Đa-vít bèn nói rằng: Ngoại trừ người Lê-vi, chẳng ai xứng đáng khiêng hòm của Đức Chúa Trời; vì Đức Giê-hô-va đã chọn chúng đặng khiêng hòm của Đức Chúa Trời”
Sáng ngày 11-1-2024
2 Sa-mu-ên 6: 1-11; 1 Sử ký 13 và 15
1. Đa-vít Làm Theo Tiếng Đồn Của Phong Trào:
--Dân Phi-li-tin dùng xe bò chuyển vận cái hòm hơn 100 năm trước khi Đa-vít rước hòm về Si-ôn.
-- 20 năm trước các hội thánh Vn mê muội theo phong trào nói tiếng lạ nhân tạo rần rộ.
--2 năm nay hội thánh chạy theo phong trào cứu chữa, chữa bệnh té ngã rần rộ.
2. Đa-vít Hạ Mình Học Tập: 1 Sử 15: 1-2; 11-13
-- Có đọc Kinh thánh
-- Nhìn nhận lỗi lầm
-- Thấy nhà Ô-bết Ê-đôm được phuóc
-- Rước hòm giao ước về Si-ôn thành công.

Thứ Tư, 10 tháng 1, 2024

KẺ LỪA GẠT GIA-CỐP-

 


Chúng ta thấy sự cai trị công bình của Đức Chúa Trời rất rõ ràng nơi tộc trưởng Gia-cốp:
Gia-cốp đã đòi anh trai mình là Ê-sau một khoản vô lý cho quyền trưởng nam của mình: một đĩa đậu lăng (Sáng thế ký 25:31–34). Sau này Gia-cốp phải trải nghiệm rằng La-ban đã bóc lột ông và thay đổi mức lương đã thỏa thuận mười lần (Sáng thế ký 31:7, 42).
Gia-cốp đã lừa dối cha mình là Y-sác để có được phước lành dành cho con đầu lòng . Anh ta hành động trước mặt cha mình như thể anh ta là Ê-sau, con trai lớn (Sáng thế ký 27:14-24). Và lạ thay, vài năm sau, Gia cốp bị bố vợ La-ban lừa dối, người đã mang chị gái Lê-a - con đầu lòng - đến với anh trong đêm tân hôn, đóng kịch như thể Ra-chên là người mà Gia cốp muốn lấy làm vợ ( 1. Mo 29:21-25 )!
Gia-cốp lợi dụng việc Y-sác không còn nhìn rõ sự lừa dối của mình nữa (Sáng-thế Ký 27:1). La-ban lợi dụng bóng tối và đôi mắt Gia cốp bị che khuất bởi lễ cưới để xảo quyệt đưa cô con gái lớn Lê-a vào phòng Gia cốp.
Gia-cóp che tay, cổ mình bằng da dê để đánh lừa Y-sác nghĩ rằng ông là Ê-sau nhiều lông (Sáng thế ký 27:16). Nhiều năm sau, các con trai của Gia-cốp nhúng áo của Giô-sép vào máu dê để lừa Gia-cốp tin rằng đứa con trai yêu quý của ông đã bị thú dữ xé xác (Sáng thế ký 37:31).

GIEO VÀ GẶT-

 


Chúng ta hãy xem xét một số ví dụ trong Kinh thánh cho chúng ta thấy rõ đường lối tể trị công bình của Đức Chúa Trời:
Vua A-đô-ni-Bê-xéc đã chặt ngón tay cái và ngón chân cái của bảy mươi vị vua bại trận. Khi anh ta bị bắt, điều tương tự cũng xảy ra với anh ta. “A-đô-ni-Bê-xéc nói: …Tôi đã làm như vậy, Đức Chúa Trời đã báo ứng cho tôi” ( Các Quan Xét 1:7 ). Ông hiểu rằng Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời báo ứng.
Vua A-háp tức giận với người trung thành Na-bốt vì ông từ chối bán vườn nho cho ông. Khi Giê-sa-bên, người vợ độc ác của A-háp, tự mình giải quyết vấn đề, A-háp chỉ để bà đi. Một lát sau, Na-bốt bị ném đá vì khai man và bị chó liếm máu. Và điều gì đã xảy ra một thời gian sau đó? A-háp bị thương nặng trong trận chiến, và máu của vị vua đang hấp hối chảy vào cỗ xe của ông. Khi cỗ xe bị cuốn trôi tại Hồ Sa-ma-ri, lũ chó đã liếm máu nó tại chính nơi chúng đã liếm máu Na-bốt. Đây là hình phạt th ần thượng chính đáng mà nhà tiên tri Ê-li đã tiên đoán (1 Các Vua 21:19; 22:38).
Vua A-sa đảm bảo rằng đôi chân của nhà tiên tri Ha-na-ni, người đã mạnh dạn buộc tội ông về những thất bại của mình, sẽ bị trói vào cùm. Hành động khủng khiếp này không có hậu quả sao? Không. Khi A-sa già đi, chân ông bị bệnh nặng (2 Sử ký 16:10, 12).
Sau-lơ người Tạt-sơ có liên quan đến việc ném đá Ê-tiên, vị tử đạo Cơ đốc đầu tiên (Công vụ 7:58). Sau này, Phao-lô đã cải đạo phải tự mình trải nghiệm cảm giác bị đám đông điên cuồng ném đá (Công vụ 14:19; 2 Cô-rinh-tô 11:25).
Chúng ta thấy: đường lối cai trị của Đức Chúa Trời là công bằng. Đây chỉ là những trường hợp mà Chúa báo ứng cho con người đúng như những gì họ đã làm. Nhưng chúng ta nên nhớ rằng mua thu hoạch thường có nhiều hơn lượng hạt giống giao ra. Tiên tri Ô-sê nói: “Họ gieo gió và gặt bão” (Ô-sê 8:7).

HÒM GIAO ƯỚC 20 Dan Phi-li-tin Trả Hòm Giao Ước

 

HÒM GIAO ƯỚC 20 Dan Phi-li-tin Trả Hòm Giao Ước
Truyền đạo 12: 5, “sự ước ao chẳng còn nữa; vì bấy giờ người đi đến nơi ở đời đời của mình”.
Chiều ngày 10-1-2024
1 Sa-mu-ên 6: 1-21
1. Tín Đồ Không Cắt Bì Buông Bỏ Tham Vọng Lãnh Đạo Hội Thánh: 1 Sa. 6: 1-6
--Một Người chăn bầy nói: “không còn ham cái gì nữa”. Truyền. 12: 5
--Sau khi bị Chúa kỉ luật thật nhiều, gần chết, nên nhiều nhà lãnh đạo hội thánh hết ham quyền lực-- Thi thiên 146: 4
2. Chuyển Vận Cái Hòm Bằng Xe Bò: 1 Sa. 6: 7-12
-- Những sáng kiến của con người điều động công việc Chúa-
-- Chúa bảo khiêng hòm giao ước, người không cắt bì ra sáng kiến dùng xe bò chở hòm.
--Giảng Tin lành bằng lễ Nô ên là sáng kiến của loài người.
-- Phụ nữ quản nhiệm hội thánh, giảng dạy Kinh thánh là sáng kiến của loài người trong thế kỷ 20, Hội thánh đầu tien không có như vậy.--
-- Đừng nghiên cứu Kinh thánh chỉ nghiên cứu bài giảng cũ của giáo chủ mà giảng dạy là ý kiến của con người--

HÒM GIAO ƯỚC 19 Hòm Giao Ước Phạt Dân Không Cắt Bì-

 

HÒM GIAO ƯỚC 19 Hòm Giao Ước Phạt Dân Không Cắt Bì-
Giê-rê-mi 9: 25“Đức Giê-hô-va phán: Nầy, ngày đến, bấy giờ ta sẽ phạt mọi kẻ chịu cắt bì mà lòng chưa cắt bì”.
Sáng ngày 10-1-2024
1 Sa-mu-ên 4: 1-9
1. Giáng Tai Họa Dân Phi-li-tin:
-- Là giáng tai họa trên Cơ Đốc nhân không chiu cắt bì: Giê 9: 25-26
2. Chúa Thẩm Phán Nhà Ngài:
--1 Phi- e- rơ 4: 17, Sô phô ni 1: 7-9
3. Hình Phạt Dân Chúa Trong Ngày Đại Nạn:
--Giê rê mi : 25: 32-38
-- Đại nạn là 3, 5 năm sau trong 7 năm của tuần lễ thứ 70.

Thứ Ba, 9 tháng 1, 2024

Các đồ dùng trong nhà Chúa-


Ê-xơ-ra 1:7
Khi người Do Thái quay trở lại Giê-ru-sa-lem theo lệnh của Si-ru, vua Ba Tư (Ezra 1), chúng ta đọc được câu nói thú vị rằng nhà vua đã ra lệnh mang các đồ dùng của nhà Chúa ra ngoài. Đức Thánh Linh dường như nghĩ rằng vấn đề này đáng được đề cập. Và không chỉ vậy, các thiết bị còn được liệt kê riêng lẻ: chậu (bát), dao và cốc, tổng cộng có 5400 thiết bị.
Một tình huống khác cho thấy tầm quan trọng của việc trả lại các thiết bị cho Jerusalem. Trong số ba cuộc lưu đày người Do Thái sang Babylon (xem 2 Sử ký 36), lần đầu tiên có lẽ là ít quan trọng nhất xét về mặt số lượng. Tuy nhiên, 70 năm bị giam cầm được tính từ lần bị trục xuất đầu tiên đó. Tại sao sự loại bỏ đầu tiên lại là sự quyết định theo quan điểm của Đức Chúa Trời? Có lẽ là do các thiết bị.
Bát được dùng để đựng bột mịn, máu để rắc, hương và dầu xức. Cốc được sử dụng trong lễ dâng. Nếu không có các thiết bị, nghi lễ hiến tế không thể diễn ra. Hương và lễ vật nói tới hương thơm dâng lên Đức Chúa Trời từ sự hy sinh của Chúa Giêsu trên thập giá. Và sự hy sinh phụng sự nói đến việc các tín đồ đến gần Đức Chúa Trời với tư cách là những người thờ phượng. Những gì họ mang đến cho Đức Chúa Trời để thờ phượng là hương thơm của Chúa Jesus. Chẳng hạn, hãy xem xét các loại gia vị dạng bột có mùi thơm được tìm thấy trong Xuất Ê-díp-tô ký 30. Làm sao, ngay nơi Chúa Giêsu đến dưới “vữa” đau khổ của thập giá, một mùi thơm đã bay đến trước mặt Đức Chúa Trời. Khi chúng ta suy ngẫm về điều này với lòng tôn kính, sự thờ phượng sẽ nảy sinh từ tấm lòng chúng ta đối với Đức Chúa Trời.
Nhưng không có thiết bị thì không có dịch vụ hiến tế. Đó là lý do tại sao chúng được dành một vị trí nổi bật như vậy trong Ezra 1. Đức Chúa Trời chờ đợi sự thờ phượng của chúng ta (Giăng 4:23). Phải chăng ngày nay chúng ta đang bỏ bê những “thiết bị”? Rằng có lẽ chúng ta không còn biết đến sự thờ phượng thật nữa? Một người hàng xóm nơi có một ban nhạc thường xuyên tụ tập để chơi nhạc đã từng nói với tôi: “Có rất nhiều người đến thờ phượng!” Đây có phải là những “thiết bị thánh”? Đây có phải là sự thờ phượng mà Chúa đang tìm kiếm? Chẳng phải việc sùng kính chiêm ngưỡng Chúa Giêsu trong cuộc đời hoàn hảo và cái chết hy sinh của Người là đối tượng để chúng ta ca ngợi trước mặt Đức Chúa Trời sao? Ngày nay tấm lòng của chúng ta là “nhạc cụ” cho bài ca ngợi khen của chúng ta (Cô-lô-se 3:16; Ê-phê-sô 5:19).
Bạn có nằm trong số những người trở về biết nơi Chúa muốn danh Ngài ngự, nơi Chúa ở giữa hai hoặc ba người tụ họp lại để tôn vinh danh Ngài (Ma-thi-ơ 18:20)? Vậy thì đừng bỏ bê “những vật dụng của nhà Chúa”, “để dâng của-lễ thuộc linh đẹp lòng Đức Chúa Trời qua Đức Chúa Giê-su Christ” (1 Phi-e-rơ 2:5).

Một hành trình tiên tri

 


2 Các Vua 2
Cuộc hành trình cuối cùng của Ê-li từ Ghinh-ganh qua Bê-tên và Giê-ri-cô đến sông Giô-đanh, sự thăng thiên của ông và sự trở lại sau đó của Ê-li-sê qua Giê-ri-cô và Bê-tên đến Núi Cạt-mên (2 Các Vua 2) không chỉ là một sự kiện có nhiều ứng dụng thực tế cho cá nhân chúng ta. phải nói. Chúng ta cũng tìm thấy ở đây một cái nhìn tổng quan mang tính tiên tri ngắn gọn về lần hiện đến thứ nhất và thứ hai của Chúa Giêsu trong mối liên hệ với dân Y-sơ-ra-ên.
Bất chấp lời phán rõ ràng của Chúa về sự phán xét và lòng thương xót (được tượng trưng bằng cơn hạn hán và cơn mưa sau đó qua lời cầu nguyện của Ê-li), dân chúng vẫn chưa quay lại với Chúa. Con người ở trong tình trạng này khi Chúa Jesus đến trần gian làm người.
Hành trình của Ê-li đi qua những nơi từng là biểu tượng cho mối quan hệ của Đức Chúa Trời với dân Người. Vì sự bất trung của dân chúng nên họ đã trở thành nơi thờ hình tượng và bội đạo Đức Chúa Trời. Ghinh-ganh từng đại diện cho sự tách biệt khỏi sự ô uế của Ai Cập và là điểm khởi đầu cho trận chiến và chiến thắng. Nhưng trận chiến và chiến thắng đã biến thành thất bại và khóc lóc (“Bô-kim”; Các Quan Xét 2) và sự dâng mình cho Đức Chúa Trời đã biến thành thờ hình tượng (A-mốt 4:4; 5:5; Ô-sê 4:15). Bê-tên từng là nơi diễn ra những lời hứa vô điều kiện của Đức Chúa Trời dành cho Gia-cốp và con cháu ông (Sáng thế ký 28:13–15). Nhưng Giê-rô-bô-am đã xây một con bò vàng ở đó nên Đức Chúa Trời đã đổi tên nơi này là Bê-tên (“nhà của Đức Chúa Trời”) thành Bết-Awen (“nhà phù phiếm” hay “nhà của thần tượng”). Và Giê-ri-cô, từng là biểu tượng của sự chiến thắng thành lũy hùng mạnh của kẻ thù, đã trở thành biểu tượng của sự nổi loạn khi, trong tất cả mọi người, một người đàn ông đến từ Bê-tên (!) đã xây dựng lại nơi bị nguyền rủa chống lại những mệnh lệnh nghiêm ngặt của Chúa (xem Giô-sép 6: 26; 1 Các Vua 16:34). Đức Chúa Trời muốn ban phước cho dân Ngài, nhưng con người đã biến điều đó thành một câu chuyện khốn khổ.
Cuộc hành trình của Ê-li qua những nơi này nói về việc Chúa Giê-su đến với dân Ngài để cho họ thấy phước lành mà họ đã đánh mất do sự bất trung, nhưng cũng để đòi lại phước lành đó cho những người còn sót lại của những ngày sau này.
Ghinh-ganh nhắc nhở chúng ta về sự khởi đầu sứ vụ công khai của Chúa Giê-su. Qua phép báp têm của Giăng, sông Gio-đan trở thành Ghinh-ganh mới cho số người Do Thái còn sót lại ăn năn. Chúa Giê=su trở nên một với những người Do Thái này. Nhưng mặc dù có thể nói là Ngài đã đến “từ Ai Cập” (x. Math 2:14,15), nhưng Ngài không cần phải “trút bỏ sự xấu hổ của Ai Cập” (Giô-suê 5:9), vì với tư cách là Đấng Đấng Thánh và Biệt riêng, Ngài không biết đến sự ô uế của xác thịt .
Bê-tên cho chúng ta thấy Chúa Giê-su, Đấng có thể tự mình tuyên bố tất cả những lời hứa của Đức Chúa Trời cho chính mình. “Nhà của Chúa” là nơi ở vĩnh viễn của Ngài. Nhưng anh không muốn tận hưởng những lời hứa này một mình. Thực tế là Ngài đã không ở lại Bê-tên mà đi đến Giê-ri-cô và sông Giô-đanh để đặt nền móng cho việc sau này vui hưởng những lời hứa với dân mình. Bây giờ Ngài cùng với những người tin Chúa còn sót lại phải chịu đau khổ vì nhà Đức Chúa Trời đã biến thành hang trộm cướp.
Giê-ri-cô cho thấy Chúa Giêsu vào nhà của người đàn ông mạnh mẽ (sa-tan) và đánh cắp đồ đạc trong nhà của ông ta (Mat 12:29). Giê-ri-cô, nơi bị rủa sả, cũng cho thấy Đấng Christ trở nên lời rủa sả để giải thoát dân khỏi lời rủa sả của luật pháp (Gal 3:13). Vì vậy, thập tự giá trở thành nơi mà cả “chữ viết tay trong các điều luật chống lại chúng ta” đều bị xóa bỏ và sự chiến thắng kẻ thù được tổ chức (Cô-lô-se 2:14,15).
Việc vượt qua sông Giô-đanh nói đến cái chết và sự phục sinh của Đấng Christ, nền tảng cho sự phục hồi của dân Y-sơ-ra-ên và mọi phước hạnh đi kèm với nó. Trong khi Ê-li và Ê-li-sê bước đi khô ráo qua sông, Đấng Christ đã nếm trải cái chết trong nỗi kinh hoàng thay cho dân Ngài.
Và cũng như Ê-li sau đó đã thăng thiên, Đấng Christ cũng thăng thiên. Tuy nhiên, Ngài không cần những cỗ xe lửa cho việc này mà Ngài đã bay lên thiên đường với sức mạnh tiềm ẩn bên trong mình. Nhưng khi Ngài trở lại thì sẽ có “lửa rực cháy” (2 Tê-sa-lô-ni-ca 1:7).
Ê-li-sê trở lại với một phần tâm linhcủa Ê-li. Vì vậy, khi Đấng Christ trở lại trần gian này lần hai, Thánh Linh của Chúa sẽ ngự trên Ngài (Ê-sai 11:2; 61:1). Vùng đất cằn cỗi và nước độc của Giê-ri-cô sẽ được hoàn thiện. Đấng Christ sẽ chấm dứt hậu quả của sự rủa sả và thanh tẩy trái đất khỏi hậu quả của tội lỗi, như được mô tả một cách tuyệt vời trong những đoạn được đề cập trong Ê-sai 11 và 61.
Việc Ê-li-sê trở lại Bê-tên nói về việc Đấng Christ cuối cùng đã đem dân Y-sơ-ra-ên vào phước hạnh đã hứa. Tuy nhiên, đối với những người không tin vào Ngài - đại diện bởi những cậu bé hay giễu cợt - sự xuất hiện của Ngài sẽ đồng nghĩa với sự phán xét.
Cuối cùng, Ê-li-sê đến Núi Cạt-mên, “vườn cây” (ghi chú trong 2 Sử ký 26:10), nói về hòa bình của vương quốc 1000 năm. Ê-sai mô tả điều đó bằng những lời: “…cho đến khi Thánh Linh từ trên cao tuôn đổ xuống trên chúng ta, và sa mạc trở thành vườn cây (“Carmel”), và vườn cây được coi là rừng. Và công lý sẽ ở trong nơi hoang dã, và sự công bình sẽ ở trong vườn cây; và công bình sẽ là sự bình an, trái của sự công bình sẽ là sự yên nghỉ và an ninh mãi mãi.