Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2021

SÁT NHÂN-

Ma-thi-ơ 5: 21-22, ""Các ngươi đã nghe phán cho người xưa rằng: 'Chớ giết người; và hễ ai giết người thì khó tránh khỏi cuộc xét đoán.' Song ta nói cùng các ngươi,hễ ai giận anh em mình, thì khó tránh khỏi cuộc xét đoán; ai nhiếc anh em mình rằng: 'Đồ khờ,' thì khó tránh khỏi bị công hội xử; còn ai nhiếc anh em mình rằng:'Đồ ngu,' thì khó tránh khỏi lửa địa ngục".

Đức Chúa Trời đã phán, “Mọi hồn đều thuộc về Ta” (Ê-xê-chi-ên 18: 4). Chỉ một mình Ngài có quyền nói khi nào mạng sống trên trái đất sẽ kết thúc đối với bất kỳ cư dân nào. Ngài đã giao một số quyền hạn cho các chính phủ để những kẻ bất lương có thể bị xử lý cách ngay chính và như một lời cảnh báo cho những người khác (Sáng thế ký 9: 5-6; Rô-ma 13: 4). Nhưng không ai có quyền tự mình nắm lấy luật pháp và giết chết người hàng xóm của mình vì những hành vi phạm tội có thật hoặc giả tưởng của người lân cận đó. Đằng sau bàn tay của kẻ sát nhân là dã tâm hiểm độc và trái tim độc ác.

Vì vậy, Chúa Giêsu của chúng ta cho chúng ta thấy rằng kẻ khinh thường người lân cận của mình, người ghét anh em mình, đều là một kẻ giết người có tiềm năng và do đó sẽ bị luật luân lý lên án. Điều này được nhấn mạnh trong Xuất hành 20:13 và 1 Giăng 3:15. Khi ân điển của Đức Chúa Trời điều khiển con người bên trong, lòng hận thù và mọi giai đoạn ác ý sẽ biến mất, và tình yêu thương không gây hại cho người lân cận được thể hiện. Vì vậy, trong điều này, cũng như mọi điều khác, tình yêu thương là sự tuân thủ luật pháp mới của hiến pháp vương quốc thiên đàng.

THỀ NGUYỆN-

Ma-thi-ơ 5: 33-35, ""Các ngươi lại đã nghe phán cho người xưa (luật Môi se) rằng: 'Chớ thề dối, nhưng đối với Chúa ngươi phải giữ vẹn lời thề mình.' Song ta nói cùng các ngươi:Chớ thề chi hết: đừng chỉ trời, vì là ngai của Đức Chúa Trời; đừng chỉ đất, vì là bệ chơn của Ngài; đừng chỉ Giê-ru-sa-lem, vì là thành của Vua lớn".

Những người trẻ tuổi dường như coi việc nói tục tĩu, nói lời báng bổ là một thành tích đáng tự hào. Thay vào đó, nó luôn là dấu hiệu của sự yếu đuối và phản bội của một trái tim hư hỏng và gian ác. Không ai ngưỡng mộ một người hay chửi thề. Nhưng tất cả những người có tư duy đúng đắn đều nhận ra tính cách cao quý giúp một người giữ được đôi môi mình sạch sẽ và lời nói lành mạnh cùng tinh tế.
Chúa của chúng ta cấm cách rõ ràng việc sử dụng những hư từ hay lời tục tĩu như "Trời ơi"và các thuật ngữ khác mà dân chợ trời nói thường xuyên nơi cửa miệng của họ mà tôi không thể nói ra đây. Những điều này không làm tăng thêm sức mạnh cho ngôn ngữ của một người, mà còn làm suy yếu ngôn ngữ đó và hoàn toàn không phù hợp với môi miệng của một tín nhân của Đấng Christ.

TÍNH CHẤT VƯƠNG QUỐC THIÊN ĐÀNG-

Mathio 5:48, "Thế thì, các ngươi hãy nên trọn vẹn như Thiên Phụ các ngươi là trọn vẹn vậy".

Khi Chúa Giê-su bắt đầu sứ vụ công khai của Ngài và được Đức Thánh Linh đóng ấn, thì thiên đàng đã được mở ra cho Ngài. Ngài được thiên đàng đồng nhất với tư cách là một người được đóng ấn bằng Đức Thánh Linh trên trái đất. Do đó, Chúa là biểu hiện liên tục của tâm linh thực tại, của thiên đàng. Vẫn chưa có việc thực thi quyền tư pháp để có thể đề cao tính cách này khi đối mặt với tất cả những người phản đối vương quốc. Đó là biểu hiện của sự kiên nhẫn, bất chấp sự phản đối của tất cả những người xung quanh Ngài và sự bất lực của các môn đồ của Ngài để hiểu Ngài. Vì vậy, trong bài giảng trên Núi, chúng ta thấy mô tả về điều đó phù hợp với vương quốc thiên đàng, và thậm chí là sự đảm bảo về phần thưởng trên trời cho những ai phải chịu đau khổ trên đất vì cớ Ngài.
Sự mô tả này, như chúng ta đã thấy, về cơ bản là đặc điểm của chính Chúa Giê-su Christ. Do đó, như một Tâm Linh trên trời tự thể hiện mình trên trái đất. Nếu Chúa dạy những điều này, đó là bởi vì Ngài yêu những lời đó, bởi vì Ngài là những lời đó và vui mừng trong đó. Là Đức Chúa Trời trên trời, được đầy dẫy Thánh Linh như một con người, trái tim Ngài hoàn toàn đồng nhất với một thiên đàng mà Ngài hoàn toàn biết rõ.
Do đó, Ngài kết luận về đặc tính mà các môn đồ của Ngài phải đảm nhận bằng những lời này: “Vậy, các ngươi hãy nên hoàn thiện, như Cha các ngươi ở trên trời là hoàn hảo” (5:48) Tất cả hành vi của họ đều liên quan đến Cha của họ ở trên trời. Chúng ta càng hiểu về sự vinh hiển thần thượng của Chúa Giê-su, thì càng hiểu cách thức Ngài là người trong mối liên hệ với thiên đàng, thì chúng ta càng hiểu rõ vương quốc thiên đàng là gì đối với Ngài khi liên quan đến vương quốc.
Khi vương quốc thiên đàng nầy được thiết lập về sau đây, khi Chúa Giê-su tái lâm nắm quyền, cả trái sẽ được điều hành theo những nguyên tắc trong bài giảng trên núi nầy, mặc dù chúng không phải là, nói một cách chính xác, những điều luật riêng của thế giới.
Cho nên tôi đã nói theo Xuất hành 19 và 20, mười điều răn là hiến pháp cho vương quốc thầy tế lễ (Xuất 19: 6) của dân Israel, còn bài giảng trên núi là hiến pháp của vương quốc thiên đàng, mà Chúa ra tuyên ngôn lập vương quốc thiên đang trong Mathio 4:17 "Các ngươi hãy ăn năn, vì nước trời đã đến gần"

VƯƠNG QUỐC CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI-

Vương quốc của Đức Chúa Trời là lãnh địa của Đức Chúa Trời thể hiện về chính Ngài, mang đặc tính của Ngài, trong đó mọi thứ đến chi tiết nhỏ nhất đều nói về Đức Chúa Trời, đều cho thấy Đức Chúa Trời là Đấng như thế nào.

--Phước hạnh của Vương quốc- Bài giảng trên núi, như bạn biết, là sự sắp đặt. xuất phát từ nền tảng đạo đức của vương quốc thiên đàng, và tất cả đều đại diện cho tình trạng rất phước hạnh của mọi vật, để khi nước Đức Chúa Trời thực sự được thiết lập và lan rộng trên tất cả mọi người, thì nước ấy tràn đầy phước hạnh của Đức Chúa Trời. Đó không phải là một triều đại độc ác, chuyên quyền và sự cai trị của Đức Chúa Trời là Đấng Khủng khiếp. Nhưng Vương quốc của Đức Chúa Trời là một vương quốc rất phước hạnh, và mọi người trong đó đều là những người rất có phước, rất hạnh phúc; và điều đó nằm sau sự tồn tại của chính cõi sáng tạo - ý định của Đức Chúa Trời là mở rộng vương quốc của Ngài trên cả trái đất phản loạn nầy. --Sự mở rộng của Vương quốc trên Trái đất này- Tất nhiên, có rất nhiều điều được tập hợp vào đó, mà chúng ta không thể nói hết về điều đó. Sự thật là chính trên trái đất này, Đức Chúa Trời đã trở thành con người - cùng với tất cả những điều sau đó, Đức Chúa Trời ở trong Đấng Christ đã hòa giải thế giới với chính Ngài - và tất cả sự mặc khải tuyệt vời đã được ban cho chúng ta về những gì Đức Chúa Trời sẽ làm và bằng phương tiện của Ngài đối với trái đất này, ít nhất cũng gợi ý rằng vương quốc của Đức Chúa Trời có một số ứng dụng cụ thể và đặc biệt đối với thế giới mà bạn và tôi đang sống. Nhưng mục đích hiện tại của chúng ta là chỉ ra ý định của Đức Chúa Trời đã được mặc khải, là rõ ràng không thể nhầm lẫn - rằng vương quốc của Đức Chúa Trời là đối tượng và động cơ đằng sau cõi sáng tạo này; và vương quốc của Đức Chúa Trời là vương quốc mà chúng ta đã nói - lãnh địa của Ngài, lấy đặc tính của nó từ Ngài, và do đó tràn đầy phước hạnh của chính Đức Chúa Trời. Nhưng vương quốc của Đức Chúa Trời là phạm vi do Đức Chúa Trời cai trị - không phải dưới chính quyền của ai, được ủy quyền, mà là dưới chính quyền của cá nhân Ngài; và do đó có sự khôn ngoan vô hạn, tình yêu thương vô hạn và quyền năng vô hạn là những nhân tố điều hành vương quốc của Ngài. Sự khôn ngoan vô hạn là một nhân tố điều hành trong vương quốc của Đức Chúa Trời; trí tuệ vượt xa, vượt xa tất cả sự thông minh tích lũy và hiểu biết cùng kiến ​​thức của con người để hiểu; vâng, trí tuệ vô hạn. Tình yêu vô bờ bến, đối với Chúa là tình yêu; và sức mạnh vô hạn. Đó là vương quốc của Đức Chúa Trời trong ý nghĩa của cõi sáng tạo này.

Ân Điển Của Đức Chúa Trời-

Lu-ca 6:35; Ma-thi-ơ 5:45; Công vụ 14:17; 1 Ti-mô-thê 4:10.

Khi các Cơ đốc nhân nói về việc họ đã nhận được ân điển của Đức Chúa Trời, họ vô tình nghĩ rằng một người đã chỉ nhận được sự cứu rỗi trong Đấng Christ qua chính ân điển đó mà thôi.

Đó cũng là điều rất dễ hiểu. Nhưng chúng ta không nên quên rằng Đức Chúa Trời hành động trong ân điển và sự tốt lành của Ngài đối với tất cả mọi người ngày này qua ngày khác. Kinh thánh chứng thực điều này ở nhiều nơi. Đức Chúa Trời nhân hậu với kẻ vô ơn và gian ác (Lu-ca 6,35). Chúa vẫn ban cho ...

... mưa nắng (Math 5:45)
... thức ăn và hạnh phúc (Công vụ 14:17)
... sự bảo tồn của tất cả mọi người (1 Ti 4:10)

Ngay cả những người không biết Đức Chúa Trời và không tôn vinh Ngài cũng được hạnh phúc. Họ mở tiệc và vui chơi với con cái. Họ thậm chí không nghĩ rằng chính Đức Chúa Trời mới là Đấng ban cho họ hạnh phúc. Và vẫn là như vậy. Đó là ân điển của Đức Chúa Trời mà con người có cái gì đó để ăn, họ hạnh phúc, họ có thể tận hưởng sức khỏe ...
Cơ đốc nhân chúng ta cũng biết “ân điển chung” mà mọi người đều trải qua theo một cách nào đó. Nhưng chúng ta cũng biết “ân điển đặc biệt” của việc nhận biết Đấng Christ.
Hàng triệu người từ chối tạ ơn Đức Chúa Trời vì ân điển của Ngài. Do đó, ít nhất cũng có những con cái của Ngài mới biết tạ ơn.

Đây Là Người Yêu Của Tôi (6)-

6. Sự hoàn hảo trong lời nói của Đấng ấy

Nhã ca 5:13, "Môi người tỉ như hoa huệ ướm chảy một dược ròng"
Chúng ta có thể biết ơn Chúa biết bao, vì không chỉ những việc làm mà cả những lời mà Chúa Giê-su đã phán ở đây trên đất đã được truyền lại cho chúng ta. Đó là “những lời ân điển thốt ra từ miệng Người” (Lu ca 4:22). Những lời ấy bày tỏ con người bên trong của Đấng ấy, vẻ đẹp thực sự của Ngài (hoa huệ). Phải, Ngài đẹp hơn con loài người, vì ân điển tuôn tràn trên môi Ngài.

Đôi khi chỉ có vài câu nói từ miệng Ngài, nhưng lại có tác dụng vô cùng lớn lao . Khi Ngài đã nhìn thấy một nữ môn đồ yêu dấu đang khóc bên mộ vào ngày NGài sống lại, một từ ngữ duy nhất là đầy đủ và mọi sự đều tốt lành: "Ma-ri ơi!" (Giăng 20:16)

Đôi khi có những lời giải thích dài hơn, như với hai người trở về Em-ma-út thất vọng về những gì đã xảy ra ở Giê-ru-sa-lem. “Đoạn, Ngài bắt đầu từ Môi-se đến các tiên tri mà giải nghĩa cho họ những điều chỉ về Ngài trong cả Kinh thánh” (Lu ca 24:27). Lời Người đầy tình yêu thương và ân sủng “Khi nãy đi đường, Ngài nói cùng chúng ta, và giải nghĩa Kinh thánh cho chúng ta, lòng chúng ta há chẳng nung đốt sao?”(Lu ca 24:32).

Trong bối cảnh này, một dược nhắc nhở chúng ta rằng Ngài đã nói rất nhiều về những đau khổ của mình. Một lần nữa, Ngài cố gắng truyền đạt những cảm xúc sâu sắc nhất của mình cho các môn đồ và để lộ lòng trắc ẩn và sự an ủi trong những lời đó. Chúa cũng muốn chiếm lấy chúng ta bằng những đau khổ của mình. Chính những đau khổ đó đã làm cho Nguyên Thủ của sự cứu rỗi chúng ta trở nên hoàn hảo (Hê 2:10). Ngài có thể làm điều đó với chúng ta không?

Nhưng chúng ta có thể kết nối một cái gì đó khác với hoa huệ và một dược. Những đau khổ là cần thiết để bây giờ Ngài có thể hướng về chúng ta trong ân điển. Điều này áp dụng cho cả những đau khổ chuộc tội của Ngài, khiến Ngài có thể gặp chúng ta trong ân điển, cũng như những đau khổ mà Ngài đã chịu đựng để bây giờ chúng ta có thể "biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ mệt mỏi cao sự mệt mỏi bằng một lời" (Êsai 50,4 ).



LỜI NÓI CỦA NGƯỜIÌ TÍN ĐỒ-

Mathio. 5:37,

Trong Lời Đức Chúa Trời, những Cơ đốc nhân chân chính được gọi là ánh sáng và thành phố trên núi (Ma-thi-ơ 5:14). Điều này có nghĩa Cơ đốc giáo của chúng ta có thể được thế giới bên ngoài nhìn thấymột cách tốt đẹp - và điều đó bao gồm nhiều lĩnh vực trong cuộc sống của chúng ta. Vì vậy, chúng ta cũng nói (và viết) và xử lý những gì chúng ta nghe và đọc. Một vài câu trong Tân Ước có thể dùng làm kim chỉ nam.
Ma-thi-ơ 5:37: "Song ngươi phải nói rằng: Phải, phải; không, không. Còn điều người ta nói thêm đó, bởi nơi quỉ dữ mà ra".
Câu này rõ ràng không có nghĩa chúng ta nên nói chuyện bằng ngôn ngữ nước đôi, mà có liên quan đến độ tin cậy của ngôn ngữ chúng ta. Nếu tôi nói "có", có nghĩa là "có thể" hoặc thậm chí là "không" hay chăng? Một Cơ đốc nhân, trong sức mạnh mà anh ta đã được ban cho, không phải làm một ngọn cờ ở trước gió, nhưng giống như một tảng đá trong sóng. Bạn luôn có thể tin tưởng vào lời nói của Đấng ấy.
Ê-phê-sô 5: 3, 4: "Phàm những sự gian dâm, hoặc sự ô uế, hoặc sự tham lam, cũng chớ nên nói đến giữa anh em, theo như cách xứng đáng cho các thánh đồ. Chớ nói lời tục tỉu, chớ giễu cợt, chớ giả ngộ tầm phào, là những điều không đáng, nhưng thà cảm tạ ơn Chúa thì hơn".
Có lẽ người này hay người kia đã tự hỏi tại sao trong các buổi giảng lời hoặc hội đồng của Cơ đốc nhân, những điều tội lỗi thường không được đặt tên bằng những cái tên hàng ngày. Bởi vì chúng ta là thánh, chúng ta bảo vệ mình khỏi mọi hình thức ô uế. Nếu có thể, chúng ta không nên ở lại nơi chúng ta nghe về những lời ô uế, và chắc chắn chúng ta không nên tự mình nói những lời đó, bởi vì tất cả những điều này ảnh hưởng đến suy nghĩ và hành động của chúng ta. (Có lẽ đó là lý do tại sao nhiều Cơ đốc nhân không có ti vi? Bạn không chỉ nhìn thấy những gì ô uế ở đó, bạn còn nghe về lời ô uế ấy ở một mức độ lớn hơn nhiều).
Phi-líp 4: 8: "phàm điều chi chân thật, điều chi đáng tôn, điều chi công bình, điều chi thanh sạch, điều chi đáng yêu chuộng, điều chi có tiếng tốt, điều chi có nhân đức đáng hen, thì anh em phải nghĩ đến đây!"
Chúng ta không chỉ có thể làm ô nhiễm suy nghĩ và tâm linh của mình bằng những gì chúng ta nghe thấy, chúng ta có thể nuôi dưỡng chúng theo cùng một cách với điều tốt. Chúng ta nên tìm kiếm những điều tốt đẹp trong một tình huống hoặc một con người và nếu cần, hay thể hiện nó. Nó thay đổi nhận thức và cảm giác của chúng ta. Nhưng chúng ta cũng nên xem xét điều tốt - liệu những gì tôi vừa trải qua là tốt có thực sự tốt không? Tôi có nên khen ngợi ngay bây giờ không, hay điều đó khiến chị hoặc em tôi trở nên kiêu ngạo.
Gia-cơ 5:12: "Hỡi anh em, trước hết chớ có thề,chớ chỉ trời, chỉ đất, cũng chớ chỉ vật khác mà thề; nhưng phải thì nói phải,không thì nói không, hầu cho khỏi bị xét đoán"
Trong mọi thứ, kể cả ngôn ngữ, chúng ta nên tôn vinh Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta làm theo ý nghĩ của Đức Chúa Trời trong lời nói của mình, chúng ta không cần phải tuyên thệ - lời của chúng ta sẽ được công nhận là chân lý. Ngoài sự trong sạch trong lời nói của chúng ta, đây là một bằng chứng hùng hồn khác trong đời sống của một Cơ đốc nhân.


Thứ Năm, 23 tháng 9, 2021

TẤM LÒNG TRONG SẠCH HAY TRONG SUỐT?

Mathio 5:8, ""Phước cho kẻ có lòng trong sạch, vì sẽ thấy được Đức Chúa Trời"

Khải. 21:18, "Tường thì xây bằng bích ngọc, thành thì bằng vàng ròng, giống như thùy tinh trong suốt"
Có một từ ngữ đặc biệt xuất hiện trong ba chỗ của hai câu kinh thánh trên đây. Đó là từ ngữ καθαρός phiên âm là katharos, đọc là,
kath-ar-os', tiếng Anh dịch sách nghĩa là Cathartic= tẩy xổ nhẻ, làm cho trong suốt, trong sạch, trong vắt, thuần khiết. Tôi thích chữ "trong suốt".
Hai câu nầy nên dịch là:
Mathio 5:8, ""Phước cho kẻ có lòng trong suốt, vì sẽ thấy được Đức Chúa Trời"
Khải. 21:18, "Tường thì xây bằng bích ngọc, thành thì bằng vàng trong suốt, giống như thủy tinh trong suốt".
Có ai trong chúng ta đã thấy vàng trong suốt, chúng ta có thể nhìn vàng xuyên suôt như nhìn vào thủy tinh không?
Kinh tah1nh chép, "Lòng người ta là dối trá hơn mọi vật, và rất là xấu xa: ai có thể biết được?"
Người ta nói- "Dò sông do biển dễ dó, Nào ai lấy thước mà đo lòng người".
Lòng con người rất phức tạp, đen tối, bí hiểm, người ngoài rất khó nhìn thấu suốt. Đương sự, có lắm người cũng không hiểu thấu lòng mình thế nào, vì luôn luôn bị sa-tan lừa phỉnh, cho mình là người tốt. Nhưng Chúa nhìn thấu suốt lòng chúng ta: "Đức Giê-hô-va chẳng xem điều gì loài người xem; loài người xem bề ngoài, nhưng Đức Giê-hô-va nhìn thấy trong lòng" (1 Samuen 16:7)
Chúa muốn chúng ta có tấm lòng trong suốt như vậy đối với mọi người. Đây là một đòi hỏi chúng ta rất khó đạt được, trừ ra vào thành thánh, tất cả tấm lòng của mỗi chúng ta sẽ trong suốt trước mặt mọi người, và trước mặt Chúa.

Ý NGHĨA CỦA BÀI GIẢNG TRÊN NÚI--

Ma-thi-ơ 5: 9-11, ""Phước cho kẻ giải hoà, vì sẽ được gọi là con Đức Chúa Trời! "Phước cho kẻ chịu bắt bớ vì sự công nghĩa, vì nước trời là của kẻ ấy! "Phước cho các ngươi khi người ta lăng nhục, bắt bớ, và vu cho mọi điều ác vì cớ ta"

Bài giảng trên núi không được coi là sự công bố phúc âm về ân điển của Đức Chúa Trời, nhờ đó những tội nhân có nhu cầu sẽ được cứu. Đúng hơn là công bố các nguyên tắc nền tảng của vương quốc Đức Chúa Trời, các nguyên tắc hoàn toàn đa dạng so với các nguyên tắc mà các chính quyền thống trị trên đất được thiết lập Bài giảng nầy cho chúng ta quy luật tình yêu phổ biến trong tất cả các lĩnh vực của cuộc sống. Rõ ràng điều này không bao giờ có thể được một thế giới không tái sinh hoàn toàn chấp nhận và hành động. Nhưng khi con người được sinh ra lần nữa, họ có thể nhìn thấy và bước vào vương quốc của Đức Chúa Trời ngay cả bây giờ, trong khi chính nhà Vua đang bị từ chối.
Đối với những người này, ý muốn của Đức Chúa Trời là tối quan trọng, và họ tìm thấy trong điều dường như đối với những người chưa được cứu, một tiêu chuẩn sống hoàn toàn không thể thực hiện được, một lối sống lý tưởng cho những ai bằng lòng được đồng nhất với Đấng Christ trong tình trạng bị khước từ của Ngài.
Cũng như việc cố gắng áp đặt những nguyên tắc này đối với thế giới của những người nam và người nữ chưa được cứu là một sai lầm. Vậy nên cũng là một sai lầm lớn khi khăng khăng rằng họ không có thẩm quyền ràng buộc đối với lương tâm của các Cơ đốc nhân ngày nay. Chắc chắn là không; vì trong chúng ta được đáp ứng mọi yêu cầu công bình của luật pháp vì chúng ta “không bước đi theo xác thịt mà theo Thánh Linh” (Rô-ma 8: 4)

Đây Là Người Yêu Của Tôi (5)-

5. Sự hoàn hảo của hương thơm của Ngài dành cho Đức Chúa Trời
Nhã ca 5:13, "Đôi má chàng như luống hoa thơm, Tỏa hương ngào ngạt"
Hai gò má thực chất là một đối tượng dễ tiếp thu tình cảm. Vì vậy, không có gì đáng khinh bỉ hơn là nhổ vào mặt ai, không có gì nhục nhã hơn là tát vào má ai đó. Tuy nhiên, chính sự nhạo báng và khinh miệt này lại xuất hiện trong tâm trí chúng ta khi chúng ta nghĩ về đôi má của Chúa Giê-su. Ngay cả nụ hôn của Giu-đa cũng là sự phản bội. "Ta đã đưa lưng cho kẻ đánh Ta, Và đưa má cho kẻ nhổ râu Ta; Ta không che mặt Khi bị sỉ vả hoặc bị nhổ nước bọt vào mặt"(Ê-sai 50: 6) "Chúng.. thô bạo tát vào má tôi" (Gióp 16:10).
Chúng ta xúc động khi nghĩ đến những đau khổ này, là khi sự khinh bỉ làm tan nát trái tim của Chúa. Nhưng làm thế nào điều nầy phù hợp khi người ta nói về những luống thảo mộc và cây hoa thơm?
Xin cho chúng con nhớ rằng Ngài luôn luôn - và nhất là trong những đau khổ của mình - Ngài là hương thơm dành cho Đức Chúa Trời. Cũng giống như các loại hương liệu thơm trong Xuất hành 30 tỏa ra mùi thơm khi được nghiền thành bột, vậy vẻ đẹp đạo đức của Chúa Giê-su thể hiện ở mức độ đầy đủ trong những đau khổ của Ngài. Hòn đá sống bị loài người khước từ, nhưng được Đức Chúa Trời , thật quý giá (1 Phiero 2:4).
Và nếu tình cảm của chúng ta hoàn toàn thuộc về Ngài (đôi má), thì chúng ta cũng ngửi thấy mùi thơm ngát này

ĐỪNG CẤT KHỎI TÔI THÁNH LINH CHÚA!-

Thi thiên 51:13, "đừng cất khỏi tôi Thánh Linh Chúa".

Có một sự thật về Đức Thánh Linh mà một số thánh đồ vẫn còn hiểu lầm. Trước năm 1975, phòng sách HTTL VN có bán một quyển sách nhỏ nhan đề Tranh Minh Tâm. Trong vài trang cuối cùng, sách nầy in một bưc hình Đức Thánh Linh như Bồ cầu rời khỏi tấm lòng người tín đồ nguội lạnh. Điều đó có đúng không?
-- Trên tín đồ thời Cựu ước:
1 Sa mu ên 16: 13 "Từ ngày đó về sau, Linh của Đức Giê-hô-va đã đến trên Đa-vít"(Heb)
-1 Sa mu ên 16:14, : "Thần của Đức Giê-hô-va lìa khỏi Sau-lơ; một ác linh từ Đức Chúa Trời khuấy rối người" (Heb.).
-Các quan xét 16: 20, "Nhưng người chẳng biết rằng Đức Giê-hô-va đã lìa khỏi mình"
-Lu ca 2: 25, "trong thành Giê-ru-sa-lem có một người công bình đạo đức, tên là Si-mê-ôn, trông đợi sự yên ủi dân Y-sơ-ra-ên, và Đức Thánh Linh ngự trên người"
Trong thời Cựu ước Đức Thàanh Linh chỉ ngự trên một số người là vua chúa, tiên tri hay thầy tế lễ. Ông Si-mê-ôn trong đền thờ Giê-ru sa lem là thi dụ điển hình. Thánh Linh có thể tạm thời ở trên thánh đồ Cựu ước hoặc lìa khỏi họ, như trường hợp vua Sau-lơ.
-- Trên nhân tánh của Chúa Giê-su:
Lu-ca 4:1, " Đức Jêsus đầy dẫy (bên trong) Thánh Linh, từ Giô-đanh trở về"
Mác 1:10, "Vừa lên khỏi nước, người thấy các từng trời xé ra, và Thánh Linh như bồ câu ngự xuống trên Ngài"
-Mathio 27:46, "Đức Chúa Trời tôi ôi! Đức Chúa Trời tôi ôi! sao Ngài lìa bỏ tôi?".
Đức Chua Trời ba ngôi ngự trong tâm linh của nhân tánh Chúa Giê-su, sau khi chịu báp têm bằng nước, Đức Thánh linh giáng xuống như chim bồ câu đậu trên Ngài đời đời. Rồi Lu-ca 4:1 nói thêm, chẳng những Linh của Đức Trời ở trên Ngài, mà Đức Thánh linh còn đầy dẫy trong Chúa Giê-su đến đời đời. Nhưng khi bị đóng đinh trên mộc hình, Linh Đức Chúa Trời, tức là Đức Cháu Trời phải tạm lìa khỏi Ngài chừng 6 giờ đồng hồ. Vì Ngài dăng gánh tội lội lỗi nhân loại trên thân thể mình.
--Trên tín đồ thời Tân ước:;
1 Cor. 6:17, "ai liên kết với Chúa thì là một Linh"
2 Tim. 4:22, "Nguyện Chúa ở cùng tâm linh của con"
Chúa Giê-su, Thánh Linh, và sự sống của Đức Chúa Trời ở trong tâm linh của tín đồ Tân ước đến đời đời.
Giăng 14: 17, "Linh của lễ thật, mà thế giới không thể nhận lãnh được, ...; còn các ngươi biết Ngài, vì Ngài vẫn ở với các ngươi, cũng sẽ ở trong các ngươi nữa"
Đối với tín đồ chân thật củaTân ước, Đức Thánh Linh ở với (bên ngoài) và ở trong họ đến đời đời. Ngài không bao giời lìa bỏ họ, dù họ có làm buồn lòng Ngài ( Eph, 4:30) hay dặp tắt Ngài, (1 Tê. 5:19).

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2021

Đây Là Người Yêu Của Tôi (4)

4. Sự hoàn hảo của cái nhìn sâu sắc của Đấng ấy-

Nhã ca 5:12, "Mắt chàng như đôi chim bồ câu Đứng bên dòng suối,
Tắm mát trong sữa,Rất hợp với gương mặt chàng"
Việc sắp đặt đôi mắt của Chúa cho chúng ta thấy điều gì đó về kiến ​​thức thần thượng và cái nhìn sâu sắc của Ngài. Ngài biết mọi thứ. Chúa biết chúng tôa thông suốt và xuyên suốt. Nhưng điều đó không có gì đáng sợ đối với chúng ta, vì chúng ta biết rằng đôi mắt Chúa đang dán chặt vào chúng ta với vẻ đầy yêu thương.

Tôi không thể không nghĩ đến Phi-e-rơ. Người môn đệ tự phụ này đã thất bại trong giờ phút bị cám dỗ và ba lần chối bỏ Chúa của mình, Đấng sắp chết vì anh ta trên mộc hình. Sau đó ánh mắt của Thầy anh ta gặp ánh mắt anh ta. Có cái gì trong cái nhìn này? Tất cả tình yêu dành cho môn đồ của mình, có lẽ cũng có biểu lộ một số nỗi buồn. Và có điều gì đã kích hoạt anh không? Cái nhìn này đập ngay vào trái tim của Phi-e-rơ. Anh ấy đi ra ngoài và khóc lóc thảm thiết.
Tuy nhiên, chắc hẳn Ma-ri ở Bê-th-ni đã được an ủi biết bao khi Chúa nhìn thấy cô khóc và sau đó chính đôi mắt của Ngài cũng ứa nước mắt.

Đôi mắt bạn có thể biểu cảm như thế nào và bạn có thể làm gì với đôi mắt của mình? “Kẻ nheo mắt hiểm độc gây ra đau khổ” cho người khác (Châm 10:10).
Nhưng những con chim bồ câu “không hề giả dối” (Math 10:16), thì những dòng nước trong vắt, màu sữa trắng tinh khiết và những viên đá quý sáng bóng cho thấy đôi mắt của Lương Nhơn trong sáng và cái nhìn của Người không thể nhầm lẫn. Và khi Đấng ấy nói: “Em đã cướp đi trái tim anh Bằng cái liếc mắt” (Nhã. 4: 9), chúng ta sẽ nói gì khi nhìn vào mắt Đấng ấy lần đầu tiên? Sau đó trái tim của chúng ta sẽ không bao giờ biết bất kỳ hướng nhìn nào khác phải không?!

Ăn Năn Trong Địa Ngục?

Khải Huyền 16:8-11-

Mác 9: 48-49 "địa ngục, đó là nơi sâu bọ của chúng nó chẳng hề chết và là nơi lửa chẳng hề tắt. Vì mỗi người sẽ bị muối bằng lửa"
Đôi khi một người nào đó nuôi dưỡng ý tưởng rằng tội nhân sẽ ngồi trong địa ngục, những người sau khi hiểu tất cả tội ác của họ và muốn ăn năn - nhưng không còn có thể làm điều đó được nữa. Nhưng ý tưởng này không thể đứng vững được. Địa ngục không phải là trường giáo dưỡng. Nếu ai đó trên thế giới này không muốn ăn năn, thì trong cõi đời đời, trong hồ lửa, người ấy sẽ không cảm thấy cần phải hạ mình trước mặt Đức Chúa Trời. Trái tim vẫn sẽ đầy nổi loạn chống lại Chúa. Sau đó, tội nhân sẽ thấy rằng việc chối bỏ địa ngục là một sai lầm (điều mà anh ta chủ yếu làm bây giờ), nhưng anh ta sẽ không tự bẻ gãy ý tưởng nổi loạn. Tại sao? Bởi vì "lngươi khinh dể sự dư dật của lòng nhân từ, nhịn nhục, khoan dung Ngài, mà không nhận biết lòng nhân từ của Đức Chúa Trời đem ngươi đến sự ăn năn sao? (Rô-ma 2: 4) - và không một tia sáng nào của sự tốt lành vinh quang này được chiếu vào Địa ngục. Nếu ai đó chỉ có thể thú nhận tội lỗi của mình do hiệu quả của việc Đức Thánh Linh hành động, thì rõ ràng là không thể thú nhận loại ăn năn này trong hồ lửa.
Trong lúc đại nạn, các tai vạ sẽ giáng xuống trái đất này, nơi dân chúng đã được nếm trước mùi vị của địa ngục. Ngày nay người ta thường nói nhẹ nhàng “đó là địa ngục” - nhưng trong những ngày đó, câu nói này sẽ thực sự chính đáng. Bát thứ năm mang đến lửa và bát thứ sáu là bóng tối khủng khiếp khiến người ta phải cắn lưỡi (Khải Huyền 16: 8-11).
Lửa và bóng tối gợi nhớ đến những cực hình của địa ngục (Mác 9: 43-48; Ma-thi-ơ 25: 30). Và mọi người sẽ phản ứng như thế nào với thử thách trong cơn đại nạn? "Người ta bị lửa quá nóng làm sém, họ bèn lộng ngôn đến danh Đức Chúa Trời là Đấng có quyền bính trên các tai hoạ ấy, chớ chẳng ăn năn để tôn vinh Ngài" (câu 9). “và bởi sự đau đớn của ghẻ hờm mình, nên họ lộng ngôn đến Đức Chúa Trời trên trời, chớ chẳng ăn năn công việc mình” (câu 11). Chúng tôi thấy: nếu hôm nay bạn phạm thượng và không muốn ăn năn. Trong hồ lửa diêm sinh thiêu đốt bạn cũng sẽ như vậy.
Đúng vậy, khi chúng ta suy ngẫm về chủ đề này, sự kinh hãi của Chúa giáng trên chúng ta . Xem 2 Cô-rinh-tô 5:11--"Vậy, vì chúng tôi biết Chúa là đáng sợ, nên khuyên dỗ người ta". Chắc chắn chúng ta nên rút ra một kết luận từ điều này: "Hãy giải cứu kẻ bị đùa đến sự chết, Và chớ chối rỗi cho người đi xiêu tó tới chốn hình khổ" (Châm ngôn 24:11). Anh em ơi hãy gỉang phúc âm cứu ngườ

Cộng Đồng Dân Chúa Trong Sách Khải Huyền-

Khải huyền 2-3; Khải huyền 17-18; Khải Huyền 19-22

Thật thú vị về cách hội chúng hay cộng đồng được mô tả trong cuốn sách cuối cùng của Kinh Thánh.
1.) Trong ba chương đầu tiên, hội thánh được trình bày cho chúng ta như được trình bày cho chúng ta ngày nay. Chúng ta tìm thấy các điều kiện rất khác nhau trong bảy là thư. Chung thủy và không chung thủy thật gần nhau. Miễn là có “hoàn cảnh hỗn hợp” trong Cơ đốc giáo và con cái thật của Đức Chúa Trời không phải lúc nào cũng sống theo lời Đức Chúa Trời !?. Luôn luôn có ánh sáng và bóng tối xen lẫn trong cộng đồng dân Chúa..
2.) Trong chương 17 và 18, chúng ta nhận thấy Cơ đốc giáo (bây giờ tôi tránh thuật ngữ "nhà thờ") như thế nào sau khi bước vào 7 năm cuối cùng. Những tín đồ trưởng thành sớm đang ở trên thiên đàng. nhưng tín đồ xưng nhận môi mép theo bề ngoài của hội thánh vẫn tồn tại trên đất. Mọi thứ đều hư hỏng. "Chứng cớ" này dành cho Đức Chúa Trời được mô tả như một con điếm lớn. Giáo hội ở lại chỉ là cái bóng.
3.) Trong các chương cuối cùng của sách Khải Huyền, chúng ta thấy cộng đồng dân Chúa được hoàn thành trong vinh quang. Chúng ta đặc biệt nhớ lời mô tả về cộng đồng là thành phố trên trời trong Khải Huyền 21: 9-22: 5. Mọi thứ đều hoàn hảo và hoàn chỉnh. Ở đó chỉ có ánh sáng!
--Chúng ta cần giải quyết cả ba lĩnh vực của chủ đề:
1.) Chúng ta nên đánh giá tình trạng hiện tại như Chúa đang làm. Chúng ta phải gọi cái tốt là tốt và xấu là xấu.
2.) Chúng ta nên nhận ra tình trạng tương lai sắp xảy ra nay mai, giống như con người sẽ mang trách nhiệm về mình. Chúng ta phải có một con mắt sắc bén về cái ác trong dân Chúa.
3.) Chúng ta nên nhìn nhận tình trạng tương lai như là ân điển của Đức Chúa Trời sẽ mang lại cho cộng đồng chung. Đây là cách chúng ta có được cái nhìn đúng đắn về những gì tốt đẹp trong cõi vĩnh hằng.

BẢY BÁT THỊNH NỘ-

Khải Huyền 16

Bảy bát là bản án cuối cùng trước khi thành lập vương quốc của Chúa. Trong những cuộc phán xét nhanh chóng liên tiếp này, cơn thịnh nộ của Đức Chúa TRời được kết thúc (Khải. 15:1). Các sự phán xét thật khủng khiếp, nhưng đức công bình, được đặc biệt nhấn mạnh ở đây (Khải. 15:3.4; Khải.16: 5.7).
Một trong bốn sinh vật ban cho bảy thiên thần - sau khi họ đã ra khỏi đền trời - bảy bát vàng (Khải. 15: 6, 7). Sau đó, một giọng nói vang lên từ ngôi đền thánh và những chiếc bát lần lượt được đổ ra:
Bát đầu tiên được đổ ra trên trái đất. Đó là khu vực có dân cư sinh sống. Những ai đã thuận phục con thú La Mã sẽ bị đánh một vết loét, (ung độc) ác.tính trên thân thể.
Bát thứ hai được đổ ra trên biển. Biển biến thành máu và mọi thứ sống trong biển đều chết. Những gì thiết yếu cho cuộc sống đều bị sự chết bao trùm.
Bát thứ ba được đổ ra trên suối và nước suối để chúng trở thành máu. Những người đã đổ máu của các thánh đồ và các nhà tiên tri giờ đây phải uống máu sau sự phán xét công bình của Đức Chúa Trời. Nguồn gốc luân lý của sự sống là cái chết.
Bát thứ tư được đổ ra trên mặt trời, tạo nên sức nóng khủng khiếp khiến người ta kinh hãi. Mức độ bạo lực cao lạm dụng quyền hạn của nó, gây ra thêm nhiều đau khổ.
Bát thứ năm được đổ ra trên ngai vàng của con thú La Mã. Vương quốc vĩ đại của anh ta bị bao phủ trong bóng tối đạo đức, gây ra sự đau đớn tột cùng. Triều đình con thú cắn lưỡi mình.
Bát thứ sáu được đổ trên sông Ơ-phơ-rát: điều này chuẩn bị con đường cho các vị vua phương đông xâm lược đất Israel. Đồng thời, thông qua hoạt động của Satan, con thú La Mã, là Antichrist và tiên tri giả, tất cả các vị vua trên trái đất được tập hợp để chiến tranh chống lại Chúa Giê-su. Những đội quân lớn tập trung tại Hạt-ma-ghê-đôn - và sẽ bị Chúa phán xét.
Bát thứ bảy được đổ xuống không trung. Có một trận động đất lớn chưa từng xảy ra trước đây. Giê-ru-sa-lem sẽ bị xé thành ba phần, các thành phố của các quốc gia sẽ bị phá hủy, và Ba-by-lôn kinh tế là Rome sẽ bị phán xét. Mưa đá lớn cũng rơi trên người dân, đó có một bệnh dịch rất lớn.
Có một sự tương ứng mạnh mẽ với bảy chiếc kèn, mà danh sách các từ ngữ chìa khóa sau đây làm rõ ràng: Trái đất, biển, suối và nguồn nước, mặt trời, bóng tối, Ơ-phơ-rát. Chúng nó đã đến, đã xảy ra. Trong trường hợp thổi 7 kèn, phần đất thứ ba thường được đề cập đến, trong khi ở đây các tai vạ được mở rộng và mãnh liệt hơn, phá hủy toàn bộ môi trường sinh sống của loài người trên địa cầu.
Trong trường hợp các bát 4, 5 và 7, kinh thánh nói rằng người ta phạm thượng. Chúng ta không tìm thấy điều đó trong các kèn trước. Cũng được nhấn mạnh hai lần rằng họ đã không ăn năn -- là một nhận xét đã được đưa ra ở hồi kèn thứ sáu. Những người mù không cúi đầu hoặc tôn vinh Đức Chúa Trời như những người quá khích đã làm.
Khải. 15:4; "Lạy Chúa, ai dám không kính sợ tôn vinh danh Ngài?Vì chỉ một mình Ngài là thánh,Mọi dân đều sẽ đến thờ lạy trước mặt Ngài, Vì các sự phán đoán công nghĩa của Ngài đã được tỏ ra"

Thế Giới Của Tôn Giáo, Văn Hóa Và Chính Trị-

Ê-sai 2: 12-16; Khải Huyền 18: 9-24

Cả thế giới đã đóng đinh Chúa Jêsus vào mộc hình. Điều này được làm rõ bởi tiêu đề ba thứ tiếng trên thập tự giá. Nó được viết bằng tiếng Hê-bơ-rơ, tiếng Hi Lạp và tiếng La-tinh.. Ba thứ chữ đó nói lên hệ thống thế giới của tôn giáo, văn hóa và chính trị không có chỗ cho Chúa Giê-su người Na-xa-rét.
Nhưng khi Chúa Jêsus tái xuất hiện trên trái đất với quyền năng và vinh quang, thì Ngài sẽ phán xét chính xác hệ thống thế giới thối nát này. Hai đoạn văn, một trong Cựu Ước và một trong Tân Ước, cho thấy ba khu vực này của thế giới sẽ bị Đấng Christ loại bỏ hoàn toàn.

Ê-sai 2: 12-16: “Vì sẽ có một ngày của Đức Giê-hô-va vạn quân đến trên mọi vật kiêu căng, ngạo mạn, tự cao; nó sẽ bị hạ xuống; lại đến trên mọi cây bách cao lớn của Li-ban, và mọi cây dẻ của Ba-san [những vĩ nhân của thế giới này]; cùng trên mọi núi cao, mọi đồi cả (nơi thờ hình tượng= thế giới tôn giáo], trên mọi tháp cao và mọi vách thành vững bền [quyền lực chính trị thế giới], trên mọi tàu bè của Ta-rê-si, và mọi vật chi đẹp mắt [ thế giới thương mai và văn hóa]".

Khải Huyền 18: 9–24: “Các vua trên đất (thế giớii chính trị) đã hành dâm và xa hoa với nó, thấy khói đốt nó thì sẽ vì nó mà than khóc đấm ngực, Các nhà buôn trên [thế giới thương mại] cũng vì nó khóc lóc tang chế, vì không ai mua hàng hoá mình nữa, ..., trâu bò, chiên dê [thế giới tôn giáo] ...,và hồn người ta. Nơi ngươi hẳn chẳng còn nghe tiếng gảy đàn cầm, đánh nhạc, thổi sáo, thổi kèn nữa; nơi ngươi hẳn chẳng còn thấy nghệ sĩ làm vô luận nghề gì nữa (thê giới văn hóa)."
Trở lại buổi đầu, khi Chúa đã đến để cứu thế giới, không có chỗ cho Ngài. Sau đây, khi Ngài đến để phán xét thế giới, Chúa sẽ không còn để chỗ nào cho nó nữa.

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2021

SÁCH SỰ SỐNG-

Thi hiên 69:28, "Nguyện chúng nó bị xóa khỏi sách sự sống, Không được ghi chung với người công bình"

; Phi-líp 4:3; Khải huyền 13: 8; 17:8
Trong Kinh thánh, chúng ta đã đọc "Sách Sự sống" nhiều lần. Khi nào bạn sẽ được ghi tên vào cuốn sách này? Bạn có thể bất giác nghĩ rằng: khi bạn đã được ăn năn hối cải và nhận được sự sống mới.
Nhưng trong Kinh Thánh, chúng ta tìm thấy cách diễn đạt đáng chú ý là người ta có thể được ghi vào sách sự sống từ trước khi sáng thế (Khải 13: 8; 17: 8. Chỉ điều đó thôi đã làm rõ rằng vấn đề không phải là vấn đề về thời điểm hối cải tin Chúa - bởi vì không ai được hối cải khi vũ trụ chưa được tạo ra.
Nếu bạn xem kỹ các phân đoạn được đề cập, bạn có thể thấy rằng đó là khoảng thời gian của đại nạn sau sự cất lên các trái đầu mùa (Khải 14:1-6). Các tín đồ còn ở lại trên đất là những người thuộc hội thánh, nhưng yếu đuối thuộc linh - và phần người còn sống ở trên đất đông hơn.
Cơ Đốc nhân chúng ta đã được chọn trước khi sáng thế (Eph 1: 4). Các phước lành của chúng ta có là trên trời và không có mối liên hệ nào với trái đất được tạo ra - đó là lý do tại sao sự lựa chọn đã được thực hiện trước khi sáng tạo vũ trụ. Ngay cả khi điều đó không được nói trực tiếp, cũng có lý do rằng việc ghi vào sách sự sống cũng diễn ra trước khi hình thành vũ trụ.
Vì vậy, có hai dịp tuyệt vời, nếu tôi có thể nói theo cách đó, khi Đức Chúa Trời vĩ đại viết tên họ dân thánh vào sách sự sống: Đó là một lần trước khi sáng thế và sau đó là vào lúc sáng thế. Cơ hội đầu tiên là chép về những người đắc thắng sớm của hội thánh và lần thứ hai là chép tên của tất cả những người tín đồ khác cũng thuộc hội thánh, nhưng thất bại trong đời sống thuộc linh.
Sách sự sống do đó nói lên sự tự do tuyệt đối của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã tiền định ban phước cho một số người có cuộc sống vĩnh cửu. Ngài đã “viết ra” tên của họ. trước buổi sáng thế.
Câu hỏi cũ ngay lập tức được đặt ra: Còn những người khác thì sao? Họ có nghĩa là bị hư mất? Không, đó không phải là trường hợp - ngay cả khi trí óc con người nhanh chóng khẳng định điều đó. Vì không có "cuốn sách của sự chết" nào mà Đức Chúa Trời lưu giữ. Chúa đã không tiền định cho bất cứ ai phải chết tiệt. Mọi người đều có trách nhiệm phải được hoán cải và đối mặt với hậu quả nếu họ không làm như vậy.
Và một điều khác cần được lưu ý: hai cuốn sách sự sống khác nhau được đề cập trong Kinh thánh. Cuốn chép trước buổi sáng thế và cuốn kia chép từ buổi sáng thế. Những phân đoạn trên nói về cuốn sách của sự sống mới, sự sống rút ra từ Chúa. Nhưng Thi thiên 69: 29 nói về cuốn sách của sự sống tự nhiên. Nhưng với cuốn sách của sự sống mới không có sự tẩy xóa, như Khải huyền 3: 5, "Ta hẳn chẳng xoá tên người khỏi sách sự sống, nhưng ta sẽ thừa nhận tên người trước mặt Cha ta, cùng trước mặt các thiên sứ Ngài".
Dựa vào Thi thiên 69:28, "Nguyện chúng nó bị xóa khỏi sách sự sống, Không được ghi chung với người công bình" và Mathio 10:32-33, "Thế thì, phàm ai xưng nhận ta trước mặt người ta, thì ta cũng sẽ xưng nhận họ trước mặt Cha ta ở trên trời; còn hễ ai chối ta trước mặt ngươì ta, thì ta cũng sẽ chối họ trước mặt Cha ta ở trên trời", nên một số nhà giải kinh có ý kiến là có hai sách sự sống: 1/ Ghi danh những tín đồ được xướng danh trong cuộc họp mặt vũ trụ trước mặt Đức Chúa Trời với muôn vạn thiên sứ, thánh đồ. 2/. Ghi danh những tín đồ được tái sinh, nhưng không được xướng danh trong buổi lễ, vì khi còn sống trên đất họ không có nếp sống làm vui lòng Đức Chúa Trời. Họ bị Chúa xua đuổi (Mathio 7: 22-23) bị đánh đòn (Mathio 24: 49-51). trước tòa án Đấng Christ
Bạn cũng có thể gọi hai cuốn sách này chỉ là một quyển mà chia làm hai phần. Tên bạn được ghi vào phần nào của bộ sách sự sống vậy?

CON THÚ BẢY ĐẦU-

Khải Huyền 17: 7-14-
Trong tâm linh, Giăng đã thấy một con thú màu đỏ sặm có bảy đầu và mười sừng, trên đó có một người phụ nữ đang ngồi. Thiên thần giải thích hiện tượng kỳ lạ này cho anh ta:
“Đây là tâm trí khôn ngoan. Bảy đầu tức là bảy hòn núi mà người
đàn bà ngồi trên” (Khải Huyền 17: 9).
Bảy đầu là bảy ngọn núi. Như bạn đã biết, Rome đã là thành phố của bảy ngọn đồi. Ngoài ra còn có các thành phố khác có bảy ngọn núi, chẳng hạn như Bamberg, nhưng tất nhiên đó không phải là vấn đề liên hệ sách Khải huyền. Con thú từ Khải Huyền 17 (và Khải Huyền 13: 1-8) là Đế chế La Mã phục sinh.
Bảy cái đầu không chỉ hướng đến La Mã (đó là nơi đặt trụ sở của Đế chế La Mã), mà còn ám chỉ bảy vị vua: “cũng là bảy vua, năm đã đổ, một còn đây, một chưa đến; khi vị ấy đến, thì cần phải ở lại ít lâu thôi ”(câu 10).
Nó chỉ không có hiệu quả khi bạn nghĩ về các vị vua theo nghĩa đen. Điều này cũng có nghĩa là những vị vua nào của Đế chế La Mã? Hơn nữa, từ “đổ” được sử dụng ở đây không ám chỉ sự lật đổ của từng vị vua, mà là sự sụp đổ của một vương quốc, một hệ thống (xem Khải Huyền 14: 8; 16:19). Đó là lý do tại sao người ta đã nghĩ đến bảy hình thức chính quyền (hoặc các giai đoạn khác nhau) của Đế chế La mã mà kéo dài đến thời điểm này, năm Giăng viết sách nầy.
Đúng là, người ta thậm chí không thể suy ra những hình thức khác nhau này từ Kinh thánh. Tôi cũng không thấy dễ dàng để lấy điều đó từ sử sách. Nhưng có lẽ không quá quan trọng về những loại chính quyền này là gì, nhưng người ta phải hiểu rằng đã có và sẽ có những khác biệt trong chính quyền, và quy tắc đó thường không tuyệt đối như ở các đế chế trước đây (Babylon; Medo-Persian và Người Hy Lạp). Franz Kaupp viết như sau (từ tác phẩm “The Last Hour”): “Bất cứ ai am hiểu lịch sử đều biết sáu hình thức chính quyền liên tiếp đã tồn tại ở Rome cho đến thời điểm Khải Huyền được viết ra:
1.) Các vị vua
2.) Lãnh sự hoặc đại học hai người
3.) Dezemvirn hoặc trường đại học của mười người đàn ông
4.) Các bộ tộc chiến tranh
5.) Các nhà độc tài
6.) Hoàng đế
Hình thức chính phủ về sau đã tồn tại vào thời điểm đó. ”Ở đây tôi cố tình ngắt câu trích dẫn, vì Kaupp hiểu Napoléon I như là vị vua thứ bảy, như John Nelson Darby đã làm. Tôi nghĩ đây là một quan điểm kỳ lạ, bởi vì vào thời Napoléon, Đế chế La Mã đã không còn (mặc dù “ý tưởng” vẫn chưa diệt vong cho đến ngày nay) - như người ta viết: “Con thú bạn nhìn thấy là [vào thời Giăng'] và không phải [Tây đế quốc La Mã bị diệt vong vào thế kỷ thứ 5] và sẽ trỗi dậy từ vực thẳm rồi đi vào diệt vong ”[điều này sẽ xảy ra trong tương lai, trong thời kỳ đại nạn]".
Theo tôi, hình thức chính quyền thứ bảy vẫn là hình thức cai trị trong tương lai của mười vị vua, những vua nầy cũng được nhìn thấy trong hình ảnh của mười ngón chân (trong Đa-ni-ên 2:41, của một bức tượng lớn). Khải Huyền 17:12 diễn đạt như thế này: "mười sừng mà ngươi đã thấy là mười vị vua chưa nhận được một vương quốc, nhưng các vị vua nhận được nước một giờ với con thú." Hình thức chính phủ này chỉ tồn tại trong một “giờ”, “Một thời gian ngắn”. Xuyên suốt tuần lễ cuối cùng của Đa-ni-ên, một người cai trị mới sẽ xuất hiện và nắm toàn quyền trong Đế chế La Mã. Người cai trị này thường được đồng nhất với chính vương quốc và còn được gọi trực tiếp là “con thú” (điều này cũng được thể hiện trong Khải Huyền 13: 1). Trong Khải Huyền 17:13 nói rõ: "Chúng đồng ý trao năng lực quyền bính mình cho con thú".
Và cùng với cơ hội đó đã đến để đưa ra câu 11, khó hiểu của chương này: "Con thú trước có rày không đó, chính là vị thứ tám, cũng thuộc trong bảy vị kia, và đi đến chốn hư mất".
Con thú đã và không phải là Đế chế La Mã. Nhưng rồi đột nhiên người đứng đầu Đế chế La Mã ở dạng cuối cùng xuất hiện, và người ta nói về người này rằng anh ta là người thứ tám. Anh ta giống như một người đứng đầu thứ tám, một hình thức chính phủ khác, nhưng quyền lực của anh ta lớn đến mức người cai trị này có liên hệ trực tiếp với Đế quốc (so sánh điều này với thành ngữ "Hitler-Đức"). Hơn nữa: "Anh ta thuộc trong bảy vua" -- có nghĩa là: Nó nói về Đế chế La Mã và cách nó được cai trị (những gì bảy cái đầu thể hiện), nhưng nó rất khác với phần trước và phải kết thúc trong đổ nát. Trong Khải Huyền 13: 3, người ta nói rằng một đầu của con thú bị giết như thể cho đến chết.
Đó là Đế chế La Mã với tư cách là một đế chế. Ý tưởng về sự cai trị của đế quốc theo một nghĩa nào đó sẽ được đưa ra một lần nữa trong tương lai - và nó là một cái gì đó hoàn toàn mới. Tại sao? Bởi vì tất cả các hoàng đế đều do Đức Chúa Trời bổ nhiệm, nhưng về “con thú” mà Kinh thánh nói: “Con rồng lấy năng lực mình, ngôi mình, và quyền bính rất lớn mà cho nó” (Khải huyền 13: 2).
Phúc thay cho ai không phải trải qua thời gian ngự trị của con thú, nhưng được Chúa Giê-su cho lên trời trước khi con rồng xuống đây
Thích
Bình luận
Chia sẻ

Như Một Kẻ Trộm-

Math 24: 43,44; Lu-ca 12: 39:40; 1 Tê. 5: 2; 2 Phiero 3:10; Khải. 3.3; 16.15

Sự xuất hiện của một kẻ trộm luôn bất ngờ và không mong muốn. Đây là cách mà Chúa Giê-su xuất hiện trước công chúng trên đất. Đột nhiên, vị Thẩm phán công bình sẽ xuất hiện để thanh tẩy trái đất thông qua các cuộc phán xét và thiết lập vương quốc của mình. Sự cai trị hòa bình ngàn năm của Ngài với những phán xét trước đó được Kinh Thánh gọi là ngày của Chúa. Đối với những người không tin, bình minh của ngày này sẽ hoàn toàn bất ngờ và họ không mong muốn. Trước khi ngày của Chúa bắt đầu với sự phán xét của mình, Chúa Jêsus sẽ đưa các tín hữu lên thiên đàng -xem 1 Tê 1:10; Khải. 3:10, Khải 14:14-16).
Trong Tân Ước, ở một số nơi, sự hiện đến của Chúa và ngày của Ngài được so sánh với sự xuất hiện của một kẻ trộm:
“Nhưng hãy biết điều nầy, nếu chủ nhà đã hay canh nào kẻ trộm đến, thì thức canh,không để cho đào khoét nhà mình. Vậy nên, các ngươi cũng hãy chực sẵn, vì Con người đến trong giờ các ngươi không ngờ”(Mt 24:43, 44).
"Nhưng hãy biết điều nầy, nếu chủ nhà hay giờ nào kẻ trộm đến, thì thức canh, không để cho đào khoét nhà mình. Các ngươi cũng hãy chực sẵn, vì Con người đến trong giờ các ngươi không ngờ".(Lu-ca 12:39, 40).
“Vì chính anh em biết rõ lắm rằng ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm trong ban đêm vậy” (1Tê. 5: 2).
“Nhưng hỡi anh em, anh em chẳng ở trong tối tăm, nên nỗi ngày đó thoạt đến trên anh em như kẻ trộm” (1Tê. 5,4).
"Song ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm, bấy giờ các từng trời sẽ có tiếng vang rầm mà qua đi, các thể chất bị lửa hừng tiêu hoá, đất và công tác trên nó đều bị đốt cả" (2 Phi. 3 : 10).
“Nếu ngươi không tỉnh thức, ta sẽ đến như kẻ trộm, và ngươi hẳn chẳng biết giờ nào ta thoạt đến trên ngươi” (Khải. 3:3).
Từ những câu này và văn mạch của chúng, chúng ta có thể thu thập những gợi ý sau:
Đối với những người không tin, không mong đợi Chúa Jêsus tái lâm, Ngài sẽ đến như kẻ trộm đối với họ.
Nếu những người không tin mà bị ru ngủ trong một cảm giác an toàn giả tạo, thì sự đổ nát bất ngờ sẽ đổ ập xuống họ (1Tê. 5:3).
Thế giới sẽ hoàn toàn ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Chúa Jêsus trong quyền năng và vinh quang cùng những sự phán xét kèm theo.
Những người là Cơ đốc nhân chỉ xưng nhận bằng môi miệng mà không có sự sống mới, cũng sẽ ngạc nhiên trước sự tái lâm của Chúa như “phần dân còn lại của thế giới”.
Đối với những tín đồ chân chính, Chúa Giê-su sẽ không đến như kẻ trộm. Họ đang chờ đợi Người và mong Người trở lại (Phi-líp 3:20; 1Tê 1:10).
Trước khi Chúa Jêsus đến như kẻ trộm đối với những người không tin, khi xuất hiện công khai, Ngài đến như một Đấng Cứu Rỗi. đến cách kín đáo cho những người tin Chúa tỉnh thức, đem họ ra đi trước cơn đại nạn, 3,5 năm sau, thậm chí những tín đồ yêu đuối không biết khi nào Ngài đến (Khải 3:3)..
Chúa Jêsus đến với bạn như một Kẻ trộm hay một Đấng Thẩm phán cỡi mây công khai hiện xuống sau cơn đại nạn?? Bạn có đang mong đợi Ngài không?.
Nên Kinh thánh nói Ngài như sao Mai hiện ra cho những ai tỉnh thức, và Ngài như mặt trời cho những ai ngủ mê hiện nay.