Mathio. 5:37,
Trong Lời Đức Chúa Trời, những Cơ đốc nhân chân chính được gọi là ánh sáng và thành phố trên núi (Ma-thi-ơ 5:14). Điều này có nghĩa Cơ đốc giáo của chúng ta có thể được thế giới bên ngoài nhìn thấymột cách tốt đẹp - và điều đó bao gồm nhiều lĩnh vực trong cuộc sống của chúng ta. Vì vậy, chúng ta cũng nói (và viết) và xử lý những gì chúng ta nghe và đọc. Một vài câu trong Tân Ước có thể dùng làm kim chỉ nam.
Ma-thi-ơ 5:37: "Song ngươi phải nói rằng: Phải, phải; không, không. Còn điều người ta nói thêm đó, bởi nơi quỉ dữ mà ra".
Câu này rõ ràng không có nghĩa chúng ta nên nói chuyện bằng ngôn ngữ nước đôi, mà có liên quan đến độ tin cậy của ngôn ngữ chúng ta. Nếu tôi nói "có", có nghĩa là "có thể" hoặc thậm chí là "không" hay chăng? Một Cơ đốc nhân, trong sức mạnh mà anh ta đã được ban cho, không phải làm một ngọn cờ ở trước gió, nhưng giống như một tảng đá trong sóng. Bạn luôn có thể tin tưởng vào lời nói của Đấng ấy.
Ê-phê-sô 5: 3, 4: "Phàm những sự gian dâm, hoặc sự ô uế, hoặc sự tham lam, cũng chớ nên nói đến giữa anh em, theo như cách xứng đáng cho các thánh đồ. Chớ nói lời tục tỉu, chớ giễu cợt, chớ giả ngộ tầm phào, là những điều không đáng, nhưng thà cảm tạ ơn Chúa thì hơn".
Có lẽ người này hay người kia đã tự hỏi tại sao trong các buổi giảng lời hoặc hội đồng của Cơ đốc nhân, những điều tội lỗi thường không được đặt tên bằng những cái tên hàng ngày. Bởi vì chúng ta là thánh, chúng ta bảo vệ mình khỏi mọi hình thức ô uế. Nếu có thể, chúng ta không nên ở lại nơi chúng ta nghe về những lời ô uế, và chắc chắn chúng ta không nên tự mình nói những lời đó, bởi vì tất cả những điều này ảnh hưởng đến suy nghĩ và hành động của chúng ta. (Có lẽ đó là lý do tại sao nhiều Cơ đốc nhân không có ti vi? Bạn không chỉ nhìn thấy những gì ô uế ở đó, bạn còn nghe về lời ô uế ấy ở một mức độ lớn hơn nhiều).
Phi-líp 4: 8: "phàm điều chi chân thật, điều chi đáng tôn, điều chi công bình, điều chi thanh sạch, điều chi đáng yêu chuộng, điều chi có tiếng tốt, điều chi có nhân đức đáng hen, thì anh em phải nghĩ đến đây!"
Chúng ta không chỉ có thể làm ô nhiễm suy nghĩ và tâm linh của mình bằng những gì chúng ta nghe thấy, chúng ta có thể nuôi dưỡng chúng theo cùng một cách với điều tốt. Chúng ta nên tìm kiếm những điều tốt đẹp trong một tình huống hoặc một con người và nếu cần, hay thể hiện nó. Nó thay đổi nhận thức và cảm giác của chúng ta. Nhưng chúng ta cũng nên xem xét điều tốt - liệu những gì tôi vừa trải qua là tốt có thực sự tốt không? Tôi có nên khen ngợi ngay bây giờ không, hay điều đó khiến chị hoặc em tôi trở nên kiêu ngạo.
Gia-cơ 5:12: "Hỡi anh em, trước hết chớ có thề,chớ chỉ trời, chỉ đất, cũng chớ chỉ vật khác mà thề; nhưng phải thì nói phải,không thì nói không, hầu cho khỏi bị xét đoán"
Trong mọi thứ, kể cả ngôn ngữ, chúng ta nên tôn vinh Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta làm theo ý nghĩ của Đức Chúa Trời trong lời nói của mình, chúng ta không cần phải tuyên thệ - lời của chúng ta sẽ được công nhận là chân lý. Ngoài sự trong sạch trong lời nói của chúng ta, đây là một bằng chứng hùng hồn khác trong đời sống của một Cơ đốc nhân.