Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Bốn Con Người Khó Chịu--




“Có ba vật làm cho trái đất rúng động, Và bốn điều nó chẳng chịu nổi được:  Là tôi tớ khi được tức vị vua; Kẻ ngu muội khi được no nê đồ ăn;  Người đàn bà đáng ghét khi lấy chồng, Và con đòi khi kế nghiệp bà chủ mình” (Châm 30: 21-23).
“Khi San-ba-lát, người Hô-rôn, và Tô-bi-gia, là kẻ tôi tớ Am-môn, hay điều đó, thì lấy làm bất bình vì có người đến đặng tìm kiếm sự hưng thịnh của dân Y-sơ-ra-ên” (Nê 2:10).
“Bọn dân tạp ở trong dân Y-sơ-ra-ên sanh lòng tham muốn, đến đỗi dân Y-sơ-ra-ên lại khóc nữa mà rằng: Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt?  Chúng tôi nhớ những cá chúng tôi ăn nhưng không tại xứ Ai-cập, những dưa chuột, dưa gang, củ kiệu, hành, và tỏi--Chẳng phải các ngươi sẽ ăn thịt một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày hay là hai mươi ngày đâu;  nhưng cho đến một tháng trọn, cho đến chừng nào thịt tràn ra lỗ mũi, và các ngươi ngán đi, vì các ngươi đã bỏ Đức Giê-hô-va ở giữa mình, và khóc trước mặt Ngài, mà rằng: Vì sao chúng tôi đã ra khỏi xứ Ai-cập ?-- Dân chúng đứng dậy lượm những cút trong ngày đó, đêm đó và trọn ngày sau; ai lượm ít hơn hết có mười ô-me; người ta căng nó ra khắp chung quanh trại quân  Căng ra đặng phơi khô nó, như cách dùng ở phương đông.  Thịt vẫn còn nơi răng, chưa nhai, thì cơn giận của Đức Giê-hô-va nổi lên cùng dân sự, hành dân chúng một tai vạ rất nặng” (Dân 11:4-5, 19, 32-33)
“Sau khi Áp-ram đã trú ngụ mười năm tại xứ Ca-na-an, Sa-rai, vợ người, bắt A-ga, là con đòi Ê-díp-tô mình, đưa cho chồng làm hầu.  Người lại cùng con đòi, thì nàng thọ thai. Khi con đòi thấy mình thọ thai, thì khinh bỉ bà chủ mình.  Sa-rai nói cùng Áp-ram rằng: Điều sỉ nhục mà tôi bị đây đổ lại trên ông. Tôi đã phú con đòi tôi vào lòng ông, mà từ khi nó thấy mình thọ thai, thì lại khinh tôi. Cầu Đức Giê-hô-va xét đoán giữa tôi với ông” (Sáng 16:3-5).

BỐN NHÂN VẬT THỜI ĐẠI-




“Có ba vật điệu đi tốt đẹp, Và bốn vật nước bước xem sang trọng:  Sư tử, mạnh hơn hết trong các loài vật, Chẳng lui lại trước mặt loài nào cả;  Con ngựa hăng thắng tử tế, con dê đực ,Và vua không ai đối địch được” (Châm 30:29-31).
“Trái lại, trong mọi sự ấy chúng ta nhờ Đấng thương yêu chúng ta mà đắc thắng có thừa” (Rô ma 8:37)
“Vậy, nếu bởi sự quá phạm của một người, sự chết đã nhơn một người ấy mà làm vua rồi, thì huống chi những kẻ nhận lãnh ân điển và sự ban tứ của sự công nghĩa cách dư dật, lại sẽ do một người là Jêsus Christ mà làm vua trong sự sống càng hơn là dường nào”(Rô ma 5:17).

LỄ CHUỘC TỘI-




“Đức Giê-hô-va cũng phán cùng Môi-se rằng:  Ngày mồng mười tháng bảy nầy là ngày lễ chuộc tội; các ngươi sẽ có sự nhóm hiệp thánh; hãy ép tâm hồn mình và dâng cho Đức Giê-hô-va các của lễ dùng lửa dâng lên.  Ngày đó chẳng nên làm công việc nào, vì là ngày chuộc tội, trong ngày đó phải làm lễ chuộc tội cho các ngươi trước mặt Giê-hô-va, Đức Chúa Trời mình.  Trong ngày đó, hễ ai không ép tâm hồn mình, sẽ bị truất khỏi dân sự mình. 30 Và hễ ai làm một công việc gì, thì ta sẽ diệt họ khỏi dân sự mình.  Các ngươi chẳng nên làm công việc chi hết, ấy là một lệ định đời đời cho dòng dõi các ngươi, mặc dầu ở nơi nào.  Ấy sẽ là một lễ sa-bát, một ngày nghỉ cho các ngươi; các ngươi phải ép tâm hồn mình. Ngày mồng chín tháng đó, các ngươi phải giữ lễ sa-bát mình, từ chiều nay đến chiều mai” (Lê-vi-kí 23:26-32)-
Lễ Chuộc Tội xảy ra trong đại nạn ba năm rưỡi. Từ ngày lễ Ngũ Tuần đến lễ Thổi kèn là thời đại hội thánh Tân ước, nay đã gần 2000 năm rồi (?), Lê vi kí 23 nói từ lễ Thổi kèn đến Lễ Chuộc tội chỉ có 10 ngày, mà nay trong lịch sử của Israel, 10 ngày đó đã thành 68 năm rồi. Chừng nào Lễ Chuộc Tội xảy ra? Tôi nghĩ thời gian đó không bao lâu nữa. Nếu chúng ta không được Chúa cất lên trước cơn đại nạn, thì chắc chắn chúng ta và dân Israel phải trải qua cơn ép hồn nghiệt ngã trong đại nạn! Xin Chúa cứu chúng ta thoát khỏi đại nạn-
Tôi diễn bằng thơ lục bát như sau:

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

LỄ THỔI KÈN—




“Khi nào người ta thổi kèn”, toàn hội chúng sẽ nhóm lại gần bên ngươi, tại cửa hội mạc” (Dân 10:3).
“Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng:  hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Ngày mồng một tháng bảy, sẽ có cho các ngươi một ngày nghỉ, một lễ kỷ niệm lấy tiếng kèn thổi mà rao truyền, tức là một sự nhóm hiệp thánh vậy.  Chớ làm một công việc xác thịt nào; phải dâng các của lễ dùng lửa dâng cho Đức Giê-hô-va” (Lê-vi-kí 23:23-25).
“Hãy thổi kèn trong Si-ôn; hãy định sự kiêng ăn, gọi một hội đồng trọng thể..” (Giô-ên 2:15)
“Ngài sẽ sai thiên sứ mình dùng tiếng kèn rất lớn mà nhóm họp tuyển dân của Ngài khắp bốn phương, từ cuối đầu trời nầy cho đến tận góc trời kia” (Ma-thi-ơ 24:31)-

KINH NGHIỆM TIN THEO CHÚA—




--
“Đức Chúa Trời, là Đấng đã … vui lòng bày tỏ (mặc khải) Con của Ngài trong tôi” (Galati 1:16)
“Tôi đã bị đóng đinh với Christ trên thập tự giá; dầu vậy tôi sống, nhưng không phải là tôi sống nữa, bèn là Đấng Christ sống ở trong tôi” (Galati 2:20)
“Các con bé mọn của ta ơi, ta lại vì cớ các con mà chịu cơn quặn thắt, cho đến chừng nào Christ thành hình trong các con” (Galati 4:19)-
-
Có một số bạn nhắn tin hỏi tôi làm sao có được đức tin, làm sao lớn lên trong đời sống Cơ Đốc nhân, và hỏi một số câu về con đường theo Chúa, tôi viết bài nầy để giải đáp chung với các bạn, vì tôi không có thì giờ giải đáp cho từng bạn..
1.       Tin Chúa. Theo Gal. 1:16, nhờ Chúa mặc khải, ta thấy Chúa, cảm thấy thích Ngài, rồi mở lòng ra, kêu cầu đến Danh Chúa,  là Ngài ngự vào liền. Vấn đề là lòng phải mở ra và cảm thấy thích Chúa, mến Ngài, đó là khởi đầu của đức tin cứu rỗi.
2.       Sau khi Chúa vào lòng ta, lúc đầu bản ngã ta rất mạnh, nên ta thường lấn ép Chúa. Sau nhiều năm chịu thử thách, sửa trị, nghe lời Chúa v..v. dần dân chúng ta nhường quyền lãnh đạo cho Chúa, lúc đó Chúa mới sống trong ta như Galati 2:20 chép, và bản ngã ta chết đi 70 hay 80 %.
3.       Rồi sau nhiều năm chịu kỷ luật thêm nữa, vui hưởng Kinh thánh…v..v.., Chúa thành hình trong lòng chúng ta. Người lân cận sẽ cảm nhận hương vị mặn mà của Chúa trong đời sống chúng ta.. Tôi diễn tả thành bài thơ sau đây:
-

LỄ NGŨ TUẦN-



“Kể từ ngày sau lễ sa-bát, là ngày đem bó lúa dâng đưa qua đưa lại, các ngươi sẽ tính bảy tuần lễ trọn:  các ngươi tính năm mươi ngày cho đến ngày sau của lễ sa-bát thứ bảy, thì phải dâng một của lễ chay mới cho Đức Giê-hô-va.  Các ngươi hãy từ nhà mình đem đến hai ổ bánh đặng làm của lễ dâng đưa qua đưa lại; bánh đó làm bằng hai phần mười bột lọc hấp có pha men: ấy là của đầu mùa dâng cho Đức Giê-hô-va.  Các ngươi cũng phải dâng luôn với bánh, bảy chiên con giáp năm chẳng tì vít chi, một con bò tơ, và hai con chiên đực với của lễ chay và lễ quán cặp theo, đặng làm của lễ thiêu tế Đức Giê-hô-va: ấy là một của lễ dùng lửa xông, có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va.  Các ngươi cũng phải dâng một con dê đực đặng làm của lễ chuộc tội, và hai chiên con giáp năm, đặng làm của lễ thù ân.  Thầy tế lễ sẽ lấy các của lễ đó với hai ổ bánh bằng lúa đầu mùa, và hai chiên con, dâng đưa qua đưa lại trước mặt Đức Giê-hô-va; các vật đó sẽ biệt riêng ra thánh cho Đức Giê-hô-va, và thuộc về thầy tế lễ.  Các ngươi hãy rao truyền sự nhóm hiệp trong chánh một ngày đó; phải có một sự nhóm hiệp thánh, chớ nên làm một công việc xác thịt nào. Ấy là một lệ định đời đời cho dòng dõi các ngươi, mặc dầu ở nơi nào” (Lê-vi-kí 23:15-21).
“Ngài là sự hoà bình của chúng ta, đã làm cho cả hai hiệp một, phá đổ bức tường ngăn cách ở giữa,  vì nhờ ở trong xác thịt Ngài mà Ngài đã bãi bỏ sự thù nghịch, là luật pháp bằng điều răn và giới mạng, để đem cả hai mà dựng nên một người mới trong chính Ngài, vậy là giải hoà;  lại bởi thập tự giá mà Ngài khiến cho cả hai đều hoà lại với Đức Chúa Trời trong một thân thể, vì tại nơi đó Ngài đã diệt sự thù nghịch rồi” (Epheso 2:14-16)

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2015

LỄ DÂNG BÓ LÚA ĐẦU MÙA-




“Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng:  Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Khi nào các ngươi đã vào xứ mà ta sẽ ban cho, và đã gặt mùa màng rồi, thì hãy đem đến cho thầy tế lễ một bó lúa đầu mùa của các ngươi.  Qua ngày sau lễ sa-bát, thầy tế lễ sẽ dâng bó lúa đưa qua đưa lại trước mặt Đức Giê-hô-va, hầu cho bó lúa đó được nhậm.  Chính ngày dâng bó lúa đưa qua đưa lại đó, các ngươi cũng phải dâng cho Đức Giê-hô-va một chiên con giáp năm, không tì vít chi, đặng làm của lễ thiêu;  và dâng thêm một của lễ chay bằng hai phần mười bột lọc chế dầu, làm của lễ dùng lửa dâng lên, có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va, với một phần tư hin rượu, làm lễ quán.   Các ngươi chớ ăn hoặc bánh, hoặc hột lúa rang, hoặc lúa đương ở trong gié cho đến chính ngày nầy, tức là ngày các ngươi đem dâng của lễ cho Đức Chúa Trời mình. Mặc dầu ở nơi nào, ấy là một lệ định đời đời cho con cháu các ngươi” (Lê-vi-kí 23:9-14)
“Nhưng nay Christ đã được từ kẻ chết sống lại rồi, là trái đầu mùa của những kẻ ngủ” (1 Cor. 15:20).

LỄ TIỆC BÁNH KHÔNG MEN-




“Các ngươi hãy ghi ngày đó làm kỷ niệm; trải các đời hãy giữ làm một lễ cho Đức Giê-hô-va, tức là một lễ lập ra đời đời.  Trong bảy ngày phải ăn bánh không men: vừa đến ngày thứ nhứt, hãy dẹp men khỏi nhà đi; vì hễ ai ăn bánh có men từ ngày thứ nhứt cho đến ngày thứ bảy, thì sẽ bị truất ra khỏi Y-sơ-ra-ên--Vậy, các ngươi hãy giữ lễ bánh không men, vì chánh ngày đó ta rút quân đội các ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô; nên chi, trải các đời phải giữ ngày đó như một lễ lập ra đời đời.  Ngày mười bốn tháng giêng, chiều lại, các ngươi sẽ ăn bánh không men cho đến chiều ngày hai mươi mốt tháng đó.  Trong bảy ngày không nên còn thấy men tại nhà các ngươi; vì bất luận người ngoại bang hay là người bổn xứ, hễ ai ăn bánh có men sẽ bị truất khỏi hội chúng Y-sơ-ra-ên” (Xuất hành 12:14-15; 17-19).
“Hãy làm cho sạch men cũ đi, hầu cho anh em trở nên đống mới, cũng như anh em vẫn là không men vậy. Vì Christ, là con sinh lễ Vượt-qua của chúng ta, đã bị giết rồi. Vậy nên, chúng ta hãy giữ lễ, chớ dùng men cũ, cũng đừng dùng men của sự hiểm độc, gian ác, nhưng hãy dùng bánh không men của sự thành thật, chơn chánh” (1 Cor. 5:7-8).
“Bấy giờ họ mới hiểu rằng Ngài chẳng bảo giữ chừng về men làm bánh, nhưng về sự dạy dỗ của người Pha-ri-si và Sa-đu-sê vậy” (Mathi 16:12)
“Ngài răn họ rằng: “Hãy coi chừng, cẩn thận về men của người Pha-ri-si và men của Hê-rốt.”(Mác 8:15).

Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

CON ĐỈA TRÂU-




“Con đỉa có hai con gái, nói rằng: Hãy cho! Hãy cho! Có ba sự chẳng hề no đủ, Và bốn điều chẳng nói rằng: Thôi, đủ!  Tức là Âm phủ, người đàn bà son sẻ, Đất không no đủ nước, Và lửa mà chẳng hề nói: Đủ rồi” (Châm 30:15-16).
“Kẻ tham tiền bạc chẳng hề chán tiền bạc; kẻ ham của cải chẳng hề chán về huê lợi” (Truyền 5: 10).
“Con mắt loài người chẳng hề chán, Cũng như Âm phủ và vực sâu không hề đầy vậy” (Châm 27:20).
“Khốn thay cho những kẻ thêm nhà vào nhà, thêm ruộng vào ruộng, cho đến chừng nào chẳng còn chỗ hở nữa” (E-sai 5:8).
“Jêsus đáp rằng: Hễ ai uống nước nầy vẫn còn khát nữa,  nhưng hễ ai uống nước Ta cho, thì đời đời hẳn chẳng hề khát nữa--Người đàn bà thưa rằng: “Tôi không có chồng.” Jêsus lại phán rằng: “Ngươi nói: 'Tôi không có chồng,' là đúng lắm;  vì ngươi đã có năm đời chồng, còn người mà ngươi hiện có chẳng phải là chồng ngươi; điều đó ngươi đã nói thật vậy.”(Giăng 4:13-14, 17-18).

Con Sông Ân Điển Dư Dật--







"Hỡi Đức Chúa Trời sự nhân từ Chúa quí biết bao! Con cái loài người nương náu mình dưới bóng cánh của Chúa. Họ nhờ sự dư dật của nhà Chúa mà được thỏa nguyện; Chúa sẽ cho họ uống nước sông phước lạc của Chúa"(Thi Thiên 36: 7,8).
"Nhưng hễ ai uống nước ta cho, thì đời đời hẳn chẳng hề khát nữa; vì nước ta cho sẽ thành một mạch nước trong người đó, văng ra cho đến sự sống đời đời " (Giăng 4:14).
"Ngày chót, là ngày trọng thể trong kỳ lễ, Jêsus đứng lên kêu rằng: “Nếu người nào khát, hãy đến cùng ta mà uống.  Kẻ nào tin ta thì các sông nước hằng sống sẽ chảy từ trong lòng người ấy, y như Kinh thánh đã chép vậy” (Giăng 7:37, 38).
"Thiên sứ lại chỉ cho tôi xem sông nước sự sống ở giữa đường của thành, trong như thuỷ tinh, từ ngai Đức Chúa Trời và Chiên Con chảy ra..." (Khải Huyền 22: 1).