“Có ba vật làm cho trái đất rúng động, Và bốn điều nó chẳng
chịu nổi được: Là tôi tớ khi được tức vị
vua; Kẻ ngu muội khi được no nê đồ ăn; Người đàn bà đáng ghét khi lấy chồng, Và con
đòi khi kế nghiệp bà chủ mình” (Châm 30: 21-23).
“Khi San-ba-lát, người Hô-rôn, và Tô-bi-gia, là kẻ tôi tớ
Am-môn, hay điều đó, thì lấy làm bất bình vì có người đến đặng tìm kiếm sự hưng
thịnh của dân Y-sơ-ra-ên” (Nê 2:10).
“Bọn dân tạp ở trong dân Y-sơ-ra-ên sanh lòng tham muốn, đến
đỗi dân Y-sơ-ra-ên lại khóc nữa mà rằng: Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt? Chúng tôi nhớ những cá chúng tôi ăn nhưng
không tại xứ Ai-cập, những dưa chuột, dưa gang, củ kiệu, hành, và tỏi--Chẳng phải
các ngươi sẽ ăn thịt một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày hay là hai mươi
ngày đâu; nhưng cho đến một tháng trọn,
cho đến chừng nào thịt tràn ra lỗ mũi, và các ngươi ngán đi, vì các ngươi đã bỏ
Đức Giê-hô-va ở giữa mình, và khóc trước mặt Ngài, mà rằng: Vì sao chúng tôi đã
ra khỏi xứ Ai-cập ?-- Dân
chúng đứng dậy lượm những cút trong ngày đó, đêm đó và trọn ngày sau; ai lượm
ít hơn hết có mười ô-me; người ta căng nó ra khắp chung quanh trại quân Căng ra đặng phơi khô nó, như cách dùng ở
phương đông. Thịt vẫn còn nơi răng, chưa
nhai, thì cơn giận của Đức Giê-hô-va nổi lên cùng dân sự, hành dân chúng một
tai vạ rất nặng” (Dân 11:4-5, 19, 32-33)
“Sau khi Áp-ram đã trú ngụ mười năm tại xứ Ca-na-an, Sa-rai,
vợ người, bắt A-ga, là con đòi Ê-díp-tô mình, đưa cho chồng làm hầu. Người lại cùng con đòi, thì nàng thọ thai. Khi
con đòi thấy mình thọ thai, thì khinh bỉ bà chủ mình. Sa-rai nói cùng Áp-ram rằng: Điều sỉ nhục mà
tôi bị đây đổ lại trên ông. Tôi đã phú con đòi tôi vào lòng ông, mà từ khi nó
thấy mình thọ thai, thì lại khinh tôi. Cầu Đức Giê-hô-va xét đoán giữa tôi với
ông” (Sáng 16:3-5).
-
Tôi dùng lối thơ song thất lục bát minh họa bốn loại tín đồ
khó chịu nầy mà tác giả Châm ngôn đã lên án:
-
Tôi đòi tức vị ngôi hoàng đế,
Hống hách, kiêu căng kể xiết chi,
Tô-bi-gia có quyền uy,
Rắp toan mưu kế làm suy thánh đồ.
Rời Ai-cập vẫn còn thém khát,
Củ kiệu, hành, nhớ thật không ngơi,
Cút kia mưa xuống khắp nơi,
Tham ăn phải chết thịt lòi mũi ra.
Đời con gái đã là đáng ghét,
Đanh đá, chua cay hết mọi người,
Lấy chồng rồi tưởng sống vui,
Tín đồ mà cứ đê tồi không thôi.
Con đòi muốn hóa thành bà chủ,
Ấy A-ga khinh bỉ Sa-rai,
Nữ môn đồ cũng giống mà,
Hậu sinh lên mặt cho là khôn hơn./.
Minh Khải—5-9-2015