Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

LO LẮNG THÁI QUÁ!




        Anh kia có tật lo lắng rất thái quá, dần dần thành bệnh. Chuyện gì không đáng cũng cứ lo. Ngày nọ cưới vợ, anh mừng nhưng lo, không biết vợ có thai được chăng? Lo đến mất ăn mất ngủ. Năm sau, vợ mang thai, anh lại lo hơn, không biết vợ có sanh được chăng? Lại một phen mất ngủ. Rủi thay, vợ anh chuyển bụng lúc mới hơn tám tháng, đứa bé sanh non cân nặng 1, 9 Kg. Anh lo lắng quá, sợ không nuôi được đứa bé. Gặp ai anh cũng hỏi: “Sanh thiếu tháng như thế, liệu có nuôi được không?” Và dù ai cũng trấn an, nhưng anh chẳng an tâm chút nào. Tình cờ gặp người bạn cũ, anh đem chuyện ra hỏi. Người bạn biết tánh anh hay lo, vừa an ủi vừa dẫn chứng để anh yên lòng: - “Có gì đâu mà lo với lắng! Bà nội tôi sanh ra cha tôi cũng là sanh non, mới hơn bảy tháng đã sanh rồi!” Anh chàng lo lắng kia vội hỏi dồn một cách nghiêm trang rằng: - “Thế à! Rồi có nuôi được đứa nhỏ không?” !!!