Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2022

Những Lời Cầu Nguyện Được Đáp Lại-

Gia-cơ 1: 6-7, Giăng 15: 7;

Ma-thi-ơ 21: 21-22, "Đức Chúa Jêsus đáp: “Thật, Ta bảo các con, nếu các con có đức tin và chẳng hề nghi ngờ thì không những các con làm được điều Ta đã làm cho cây vả, mà ngay cả việc bảo hòn núi nầy rằng: ‘Hãy nhấc mình lên và lao xuống biển’ thì điều đó cũng sẽ xảy ra. Trong khi cầu nguyện, bất cứ điều gì các con lấy đức tin mà cầu xin đều sẽ nhận được cả.”
&.Yêu cầu đạo đức đối với những lời cầu nguyện được đáp lại
--Lương tâm trong sáng (Heb. 13:18; 1 Giang 3:19-22): Chúng ta giữ lương tâm mình trong sạch bằng cách xưng tội và từ bỏ mọi tội lỗi đã biết (1 Giăng 1:9; Châm 28:13).
--Sự thông công (Giăng 15: 7): Chúa phán: "Nếu các ngươi ở trong ta ... hãy cầu xin bất cứ điều gì các ngươi muốn, và điều đó sẽ được thực hiện cho các ngươi." Khi sống trong mối tương giao với Chúa, chúng ta sẽ nhận ra điều gì trong lòng mình và điều Ngài muốn làm, và sau đó chúng ta sẽ cầu hỏi cho phù hợp.
--Kiến thức (Giăng 15: 7): Chúa phán: "Nếu các con cứ ở trong Ta và lời Ta cứ ở trong các con, hãy cầu xin bất cứ điều gì mình muốn, các con sẽ nhận được điều đó". Khi đọc Lời Chúa, chúng ta học về các nguyên tắc của Đức Chúa Trời và sau đó cũng sẽ cầu nguyện theo ý muốn của Ngài.
--Tín thác (đức tin) (Mt 21:21.22): Chúa phán: “Mọi điều anh em ao ước trong sự cầu nguyện, hãy tin tưởng thì anh em sẽ nhận được”. Chúng ta thường cầu nguyện, nhưng không tin rằng mình sẽ nhận được câu trả lời (Gia 1: 6,7; Công vụ 12: 5, 12-17).
--Cụ thể (Lu 11: 5): Chúng ta cần cụ thể trong lời cầu nguyện của mình. Thường thì những lời cầu nguyện của chúng ta quá mơ hồ. Người đàn ông đi đến nhà người hàng xóm nói: "Cho tôi mượn ba ổ bánh mì" cách rõ ràng cụ thể. Bạn phải cầu nguyện cụ thể.
--Kiên trì (Lu 11: 8): Đây là sự khẩn trương và sốt sắng. Khi chúng ta chờ đợi câu trả lời, Đức Chúa Trời sử dụng phương pháp này để rèn luyện tâm linh và sửa đổi thái độ của chúng ta khi cần thiết (Đa.10:12).
--Chịu đựng (Eph. 6:18): Chúng ta bỏ cuộc quá dễ dàng. Chúng ta nên “kiên trì” cầu nguyện (Col. 4: 2). Phao-lô nói về việc chiến đấu với nhau trong lời cầu nguyện; Tôi nghi ngờ chúng ta thực sự biết điều đó (Rô 15:30). Nê-hê-mi chịu đựng trong sự cầu nguyện bốn tháng trước khi thấy câu trả lời (Nê-hê-mi 1: 1,5; 2: 1-8).-
-
Mù Lòa-
Ma-thi-ơ 20: 30-34 "Kìa, có hai người mù ngồi bên đường, nghe nói Đức Chúa Jêsus đi qua đó thì kêu lên: “Lạy Con vua Đa-vít, xin thương xót chúng con!” Dân chúng rầy họ, bảo im đi; nhưng họ càng kêu lớn hơn: “Lạy Chúa, Con vua Đa-vít, xin đoái thương chúng con!” Đức Chúa Jêsus dừng lại, gọi họ đến và nói rằng: “Các con muốn Ta làm gì cho các con?” Họ thưa: “Lạy Chúa, xin cho mắt chúng con được mở ra!” Đức Chúa Jêsus cảm thương, nên chạm vào mắt họ. Lập tức họ được sáng mắt và đi theo Ngài."
Đôi mắt được gọi là cơ quan giác quan quan trọng nhất. Thiếu thị lực dẫn đến những hạn chế lớn trong cuộc sống mà một người khiếm thị khó có thể hình dung được.
Nhiều lần trong đời, Chúa Giê-su đã thương xót những người không thể nhìn thấy. Khi Giăng báp-tít sai môn đồ hỏi Chúa từ trong khám tù xem Ngài có phải là Đấng sẽ đến hay không? Chúa đã trích dẫn việc chữa lành người mù của Ngài như là bằng chứng đầu tiên (Ma-thi-ơ 11: 5). Sau đó, sự chữa lành người mù là một trong những đặc điểm xác định Ngài là Đấng Mê-si-a.
Tổng cộng có bảy lần chữa lành cho người mù được mô tả trong các sách phúc âm. Mặt khác, trong Cựu Ước, chúng ta chưa bao giờ đọc thấy ai làm điều này. Nhưng ở đó, người ta đã thông báo rằng người mù sẽ được chữa lành và nhìn thấy thông qua Đấng Christ (xin xem Ê-sai 42: 7). Hai người mù đã dựa vào lời hứa này bằng cách cầu xin lòng thương xót từ Ngài, Con của Đa-vít. Vì được cảm động sâu xa, Ngài thể hiện quyền năng của Ngài trên họ - họ nhìn thấy ngay lập tức.
Nhưng chúng ta không được quên rằng có một sự mù lòa thuộc linh còn nghiêm trọng hơn. Con người tự nhiên bị mù, không thể biết mình và biết Chúa. Anh ấy đang ở trong bóng tối. Chúng ta, Cơ Đốc nhân, có nhiệm vụ cao cả là mang lại cho mọi người lẽ thật để họ được mở mắt và được biến đổi từ bóng tối sang ánh sáng (Công 26: 17,18).
-

Uống Chén Của Chúa-

Ma-thi-ơ 20: 17-28
Chúa Jêsus vừa phán về những đau khổ trước mắt. Sau đó, Giăng và Gia-cơ đến với Chúa cùng với mẹ của họ để xin Ngài về những chỗ ngồi danh dự trong vương quốc của Ngài, là ngồi ở hai bên ngai vàng. (Ngài đã phải chịu đựng nhiều như thế nào trước sự kém hiểu biết và ích kỷ của các môn đồ!) Sau đó, Chúa hỏi họ một câu hỏi ngược lại cách lạ lùng: "Các con có thể uống cái chén mà Ta sắp uống được không?"
Điều đó có ý nghĩa gì với hai người? Họ chỉ quan tâm đến vinh quang của vương quốc. Tuy nhiên, Chúa phải nói rõ với họ rằng con đường đến vinh quang phải đi qua đau khổ. Chính Ngài phải bị chế giễu, bị đày đọa và bị đóng đinh, đã phải “chịu đựng điều này và được vào trong vinh quang của Ngài”. Và bây giờ câu hỏi dành cho các môn đồ, những người rất háo hức với vinh quang là, "Vậy, các bạn có sẵn lòng chia sẻ với Ta con đường đau khổ và chịu đựng những gì Ta sẽ phải chịu không?"
Vì vậy, trước khi nghĩ đến phần thưởng, chúng ta hãy nhìn vào lòng trung thành của mình. Vì thước đo phần thưởng trong vương quốc được đo bằng thước đo lòng trung thành của chúng ta đối với sự phục vụ Ngài, điều này trên hết được thể hiện ở việc chúng ta sẵn sàng chia sẻ sự từ chối và đau khổ của Ngài và vì Ngài.
"Chúng tôi có thể," là câu trả lời đầy tự tin của các môn đệ. Nhưng sau đó, tất cả đều bỏ Chúa và chạy trốn. Làm sao họ biết được trái tim của mình, và làm sao họ biết được cái chén đó thực sự chứa đựng những gì! Theo một nghĩa nào đó, họ sẽ uống chén đó (Gia cơ bị giết, Giăng bị lưu đày). Nhưng tại Ghết-sê-ma-nê, chúng ta thấy rằng cái chén dành cho Chúa Giê-su này chứa đựng nhiều hơn sự đau khổ hai người đó sẽ chịu về sau. Ngài đã đến "để hiến mạng sống của mình làm giá chuộc cho nhiều người."
Không ai trong chúng ta có thể uống nổi những đau khổ chuộc tội lỗi trong cái chén này của Chúa. Nhưng chúng ta có thể chia sẻ nỗi đau khổ về mặt con người. Và chúng ta càng sẵn lòng làm điều này, chúng ta càng thu đạt được sự vĩ đại thực sự bao gồm việc trở thành tôi tớ của tất cả mọi người.


Thầy Đang Trọ Ở Đâu?

Giăng 1:38; Giăng 5:39; Ma-thi-ơ 18:20

Khi Chúa Jêsus hỏi, "Các con đang tìm kiếm điều gì?" Anh-rê và Giăng trả lời bằng một câu hỏi ngược lại: "Thầy đang trọ ở đâu?" (Giăng 1:38). Họ muốn ở nơi Chúa và Thầy của họ đang trọ. Họ cũng muốn ở nơi Ngài ở nữa - với sự có mặt của Ngài. Có điều gì hạnh phúc hơn là được ở trong sự hiện diện của Chúa Jêsus? Chúng ta cũng nên mong muốn ở lại nơi Ngài đang ở. Nhưng chúng ta tìm thấy Ngài đang ở đâu những ngày này? Chúa đang ở đâu?
--Trong kinh Thánh-
Chúng ta tìm thấy Chúa trong lời của Ngài. Chính Kinh thánh đã làm chứng cho Ngài (Giăng 5:39). Ngài là nội dung và trung tâm của tất cả Sách Thánh, đó là lý do tại sao Kinh Thánh còn được gọi là "Đấng Christ được viết ra" (Logos thành văn).. Chúng ta tìm thấy Chúa Jêsus trực tiếp hoặc gián tiếp trên mỗi trang của Kinh thánh. Nhưng để phát hiện ra Đấng ấy, chúng ta cần có tấm lòng tìm kiếm Ngài. Chúng ta có đang tìm kiếm Đấng Christ và vẻ đẹp của Ngài trong thánh kinh không? Chúng ta có quan tâm đến những gì liên quan đến chính mình Ngài trong Kinh thánh không (Lu-ca 24:27)?
--Trong hội chúng-
Bất cứ nơi nào các tín đồ nhân danh Chúa Jêsus đến với nhau, đích thân Ngài đều có mặt . Chính Ngài đã nói: “Vì nơi nào có hai, ba người nhân danh Ta họp nhau lại thì Ta sẽ ở giữa họ” (Math. 18: 20). Ngay cả ngày nay, Chúa Giê-su muốn trở thành tâm điểm duy nhất trong các cuộc nhóm họp của dân Ngài. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết để có sự hiện diện của Ngài là dân của Ngài phải tập hợp lại với nhau theo những suy nghĩ của Lời Đức Chúa Trời. Chúng ta có kể đến, có cảm nhận đến sự hiện diện của Chúa ở giữa dân của Ngài không?
--Ở trên thiên đường-
Sau khi hoàn thành công cuộc cứu chuộc, Chúa Giêsu đã về trời và đang ngự bên hữu Đức Chúa Trời (Heb.10:12). Ở đó, Ngài làm việc cho chúng ta với tư cách là thầy tế lễ cả, là người bênh vực, là Trạng Sư , Ngài đang chờ đợi thời điểm sẽ trở lại để đưa chúng ta vào vinh quang.
Bây giờ Ngài đang ở đâu, chúng ta sẽ sớm ở đó (Giăng 12: 26). Chừng nào chúng ta còn ở trên đất, Chúa Giê-su muốn trở thành tâm điểm thu hút lòng chúng ta hướng về trời. Chúng ta có tìm kiếm điều gì ở trên trời, nơi Chúa Giê-su ngự bên hữu Đức Chúa Trời (Col. 3: 1) không? Tấm lòng của chúng ta đã ở nơi Ngài đang ở chưa?
-
Con Cái Bị Quên Lãng Trên Trời?
Ma-thi-ơ 22:30, "Vì lúc sống lại, người ta sẽ không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng, nhưng giống như thiên sứ trên trời vậy"
Khi nói đến những người con của những bậc cha mẹ tin kính, đôi khi người ta nghe thấy lời khẳng định sau đây: Nếu một người con của cha mẹ tin kính hư mất vĩnh viễn, tức là người con ấy không tin Chúa, thì cha mẹ khi lên trên trời sẽ không thể nhớ đến người con đó, nếu không thì hạnh phúc của họ sẽ không được trọn vẹn. ..
Tôi nghĩ rằng có một số điểm nên được bỏ qua ở đây:
1.) Không còn làm cha mẹ con cái với nhau trên trời. Bởi vì đây là một mối quan hệ - cũng giống như hôn nhân - chỉ tồn tại trên trái đất này. So sánh Ma-thi-ơ 22:30.
2.) Ngoài thực tế là không có dấu hiệu nào về điều này trong Kinh thánh, sẽ rất lạ nếu chúng ta biết nhau về mối liên hệ cha con ở trên trời ít hơn ở dưới đất. Và có nên loại trừ việc nuôi dạy trẻ em của mình sau khi qua khỏi tòa án Đấng Christ?
3.) Đức Chúa Trời là tình yêu - nhưng Ngài lại lên án một số tạo vật của Ngài. Tất nhiên Ngài cũng biết về sự dày vò của họ, vì những người không tin Chúa sẽ bị hành hạ trước mặt Chiên Con (Khải huyền 14:10). Nếu Đấng yêu thương có thể làm được điều này, thì tại sao chúng ta, những người yêu thương ít nhiều lại không thể chấp nhận sự phán xét của Đức Chúa Trời trên con cái vô tín của mình?
Phải thừa nhận rằng trong một số trường hợp, ngày nay không dễ tưởng tượng như vậy, nhưng chúng ta sẽ hoàn toàn đồng ý với sự phán xét của Đức Chúa Trời đối với bất cứ ai mà sự phán xét giáng xuống
Đức Chúa Trời đã sai Con của mình đến trái đất này để cứu chúng ta. Đấng ấy đã làm mọi thứ để chúng ta không bị hư mất. Kế hoạch cứu rỗi của Ngài đơn giản đến lạ lùng. Người ta chỉ phải thú nhận tội lỗi của mình và không còn tin cậy vào công việc của mình nữa, nhưng tin vào công việc của Đấng Christ. Và bạn sẽ được đổ trút những phước lành vĩnh cửu. Nếu bạn muốn hóan cải theo cách đó, có thể chỉ mất 5 phút. Đó là điều quá nhiều phải không? Đó chỉ là một bước từ bóng tối đến ánh sáng. Người ta nói gì về một người không chịu đi bước đó và coi thường huyết của Chúa Giê-su? Sự phán xét vĩnh viễn có quá khó xảy ra đối với anh ta không? Không bao giờ.-
-
Hội đoàn của Chúa
Ma-thi-ơ 18: 20; 1 Cô-rinh-tô 1: 2
& Cùng nhau tụ họp nhân danh Chúa tại nơi cư trú
Sự hiệp nhất của “một thân thể” (Ep 4: 4) đượci hội đoàn địa phương thể hiện qua một ổ bánh mà chúng ta ăn (1Cor. 10:17). Vì vậy, thật tốt nếu chúng ta công khai trình bày sự hiệp nhất của thân thể của mọi người được cứu chuộc ở mọi nơi có một số anh chị em nhất định (Eph 4:3. 4; .Cor 10:16.17).
Chúa Jêsus đã hứa rằng nơi nào "hai hoặc ba" được nhóm lại với danh Ngài, thì Ngài ở giữa. Vì vậy, không phải là về những con số lớn, mà là đến với nhau trên cơ sở phù hợp và đúng cách (Math. 18:20; Eph. 4:1-4).
Sứ đồ Phao-lô đã viết "cho hội đoàn của Đức Chúa Trời tại Cô-rinh-tô" (1 Cô 1: 2). Theo nghĩa hẹp hơn, điều này chỉ bao gồm những tín đồ cũng sống ở Cô-rinh-tô. Nguyên tắc này chắc chắn có thể được kéo dài thêm một chút để bao gồm tất cả những người đã tham dự các cuộc họp ở Cô-rinh-tô.
Việc nhấn mạnh đến "hội đoàn địa phương" trong mối quan hệ với Thân Thể của Đấng Christ, nhà của Đức Chúa Trời và (một cách hạn chế) là Đâu của Đấng Christ cho thấy tầm quan trọng của Đức Chúa Trời mà "hội đoàn địa phương" gặp nhau. Do đó, một người nào đó phải đi vài dặm "đến" hội thánh địa phương sẽ phải cân nhắc xem liệu hội thánh địa phương có nhóm họp tại địa điểm của anh đang không, vì đó là mong muốn của Chúa.
Điều kiện tiên quyết cho điều này là ít nhất “hai hoặc ba” có thể được tập hợp ở đó và một người có niềm tin rằng sự thật của “một Thân Thể” cũng có thể được thực hiện với “số lượng nhỏ” không chỉ trong một thời gian ngắn.
Điều bắt buộc là một người mới xuất hiện đến cùng nhau trong sự tương giao vui vẻ với các thị trấn lân cận bắt đầu bằng những cuộc tụ họp "như một cuộc tụ họp." Tuy nhiên, không nên bỏ qua rằng An-ti-ốt đã là “hội đoàn của Đức Chúa Trời” khá lâu trước khi những người khác biết về điều đó (xem Công vụ 11: 18-30).
Những Cơ Đốc nhân đầu tiên đã gặp nhau “trong các ngôi nhà” và “ở nhiều nơi” (Công 5: 42; 9:31) - điều này nhấn mạnh rằng số lượng tín đồ lớn là không cần thiết.
Những cuộc hội họp này là một bằng chứng cho những người không tin (Công 2: 47b; 8: 4.25), và những hội chúng mọc lên từ sự rao giảng. Chẳng phải Chúa muốn điều này xảy ra ở càng nhiều nơi càng tốt sao? Điều này không còn khả thi ở nhiều nơi trong thời kỳ suy tàn hiện nay - nhưng điều đó ở đâu, chúng ta không nên coi con đường này của Chúa như một cơ hội sao?
Hội đoàn đặc biệt đại diện cho các trụ cột và nền tảng của lẽ thật (1 Tim 3,15) và do đó cũng là chứng cớ cho những tín đồ muốn nhận biết lẽ thật về việc đến với nhau vì danh Ngài. Ở đây, chúng ta cũng có thể là bằng chứng cho những người khác về những nơi chúng ta sinh sống và nhóm họp.
Hội chúng là nơi mà chúng ta (ngoài việc cầu nguyện và công bố lời) đặc biệt tụ họp lại để ngợi khen, cảm tạ và thờ phượng Đức Chúa Trời (Thi 22: 23; 35:18 và Công vụ 2: 47). Thật tuyệt làm sao khi nó xảy ra từ nhiều nơi nhất có thể cùng một lúc.
Cũng có một số cân nhắc thực tế: Duy trì hoặc xây dựng mối thông công trong các hội thánh "nhỏ hơn" sẽ dễ dàng hơn (Công vụ 2: 42). Như chúng ta có thể thấy trong sách Công vụ, những cuộc tụ họp nhỏ hơn có lợi cho sự phát triển thuộc linh của các cá nhân (Công vụ 11: 19-24). Ngoài ra, việc chăn dắt một “bầy nhỏ hơn” dễ dàng hơn một bầy lớn hơn (1 Phiero 5,2). Và đó không phải cũng là cách dễ dàng hơn khi xem xét trách nhiệm "tài chính" mà chúng ta có trước Chúa và loài người sao?

MA-THI-Ơ 20-


--Dụ ngôn về chủ gia đình và những người lao động. Câu 1-16.
Mô tả ngắn gọn những gì đã thực sự xảy ra.
Dụ ngôn này thực sự là sự khuếch đại câu trả lời của Chúa cho câu hỏi của Phi-e-rơ trong Chương 19:27, "chúng con sẽ được gì?"
Trong bối cảnh của chương 19, Chúa nói với Phi-e-rơ rằng các môn đồ sẽ ngồi trên mười hai ngai vàng, xét xử mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên. Câu 28.
Trong Câu 29, “Và ( tất cả) ai từ bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái, ruộng đất vì cớ danh ta sẽ được nhận gấp trăm lần hơn và thừa hưởng sự sống vĩnh phúc"
Sau đó, trong câu 30, Chúa thêm một người qua mặt "Nhưng nhiều người đang đứng đầu sẽ trở nên cuối, và những người cuối trở nên đầu".
Dụ ngôn trong Chương 20 này là lời giải thích cho câu nói sâu sắc này.
--Có một số bài học ở đây là lời khuyên của chúng ta.
(1) Vị trí của sự nổi bật trở nên thấp kém nhất --- "người cuối cùng sẽ là người đầu tiên." Câu 30 và Câu 16.
(2) Đức Chúa Trời là Đấng tối cao. Câu 15 "Tôi không có quyền dùng tài sản riêng tùy ý tôi sao?"
Sự phán xét của Đức Chúa Trời và phần thưởng sau đó của Ngài không theo thời gian phục vụ hoặc thậm chí theo công việc được thực hiện. Nhiều hoạt động có thể được thúc đẩy bởi lòng kiêu hãnh và tham vọng ích kỷ. Đầu tiên, có thể theo ước tính của con người, nhưng cuối cùng là do ở Đức Chúa Trời.
Mặt khác, việc phục vụ của những người này có thể bị che khuất trước mắt người ta, nhưng được thực hiện trong tình yêu và lòng biết ơn đối với Đức Chúa Trời và Đấng Christ trong quyền năng của Đức Thánh Linh. Sự phục vụ đó có thể là cuối rốt trong dự đoán của con người, nhưng là trên trước, theo Đức Chúa Trời định giá.
Vào ngày biểu lộ, mỗi người sẽ được thưởng cho công việc của mình tùy theo tính cách của công việc, chứ không phải theo lượng thời gian đã bỏ ra.
Chúa Giê-xu không sống lâu nhưng Ngài đã sống sâu nhiệm. Trong 3 năm rưỡi phục vụ công chúng, Ngài đã hoàn thành nhiều công việc hơn bất kỳ người nào khác đã phục vụ suốt đời. Xem Công vụ 2:36. Ngài đã sống lại, làm Chúa và Đấng Christ. Cuối cùng, không theo như những gì con người quan tâm, nhưng trước hết là theo sự tính toán của Đức Chúa Trời.
Ông Giăng Báp-tít sống có 33 tuổi và Murry McCheyne, sống có 29 tuổi, là những ví dụ khác.
--Các câu 17-19 Chúa Giê-xu tiên đoán, lần thứ ba về cái chết và sự phục sinh của Ngài. Chức vụ của Chúa Giê-xu không ngừng đưa Ngài đến trên Thập tự giá. Giăng 12: 27-28- "Bây giờ, linh hồn Ta đang bối rối; và Ta sẽ nói gì?" Khi họ hành trình đến Giê-ru-sa-lem, Chúa đã tách các môn đồ của Ngài ra khỏi đám đông và thông báo cho họ, lần thứ ba, rằng ở cuối con đường, có một cây thập tự --- không phải là một vương quốc vinh quang hiển hiện.
Trong Sáng 3:15, người ta đã loan báo rằng Sa-tan sẽ “làm bầm gót chân Ngài”. Bóng thập tự giá treo trên Chúa từ khi Ngài sinh ra. Ê-sai 50: 7-- Ngài cứng như đá lửa. Lu-ca 9: 51 - Vững vàng. Lưu ý tính chính xác của lời tiên đoán về Đấng Christ. Ngài sẽ bị phản bội trước các thượng tế và thầy thông giáo. Giu-đa sẽ phản bội Ngài. Các nhà lãnh đạo Do Thái sẽ kết án tử hình Ngài.
Vì họ không có thẩm quyền trừng phạt tử hình, nên họ sẽ giao Ngài cho dân ngoại- người La Mã. Ngài sẽ bị họ chế giễu, sỉ nhục và đóng đinh.
Nhưng sự chết sẽ không thể cầm giữ được con mồi - Ngài sẽ được sống lại vào ngày thứ ba. Mặc dù có ba lần đề cập đến cái chết của Ngài, Ma-thi-ơ 16: 21-23, 17: 22-23, và trong phân đoạn này, các môn đồ không tin và không hiểu những gì Chúa Giê-su đang nói theo nghĩa đen.
--Yêu cầu của mẹ của Gia-cơ và Giăng. Câu 20-28.
Sự việc sau đây là một phản ánh đáng buồn về bản chất cơ bản của con người. “Một người đau khổ” v.v ... Điều thú vị là mỗi lần Chúa đề cập đến cuộc khổ nạn của Ngài, thì ngay lập tức có những phản ứng từ các môn đồ.
(1) Trong Chương 16 sau lời tiên đoán đầu tiên của Chúa về sự đau khổ của Ngài, Phi-e-rơ bắt lấy Ngài và quở trách Ngài rằng: “Chúa ơi, Đức Chúa Trời nào nỡ vậy! Thầy sẽ không bị như thế đâu!"
(2) Lời tiên đoán thứ hai ngay sau đó có câu hỏi của các môn đồ, “Ai là người lớn nhất trong nước thiên đàng” Ma-thi-ơ 18: 1.
(3) Lời tiên đoán thứ ba đưa Gia-cơ, Giăng và mẹ của họ đến gặp Chúa Giê-su với yêu cầu họ phải nhận được những vị trí quan trọng nhất trong vương quốc.
Trong mỗi trường hợp, họ nghĩ về vinh quang của chính họ nhiều hơn là về những đau khổ của Đấng Christ. Họ đã vô cảm biết bao khi đã được tiết lộ sự thật về cái chết của thầy mình
Câu 22 Chúa Giê-su đáp lại yêu cầu của câu 21 trong câu này “Các ngươi không biết điều mình yêu cầu.” Chén và báp têm được mô tả trong các Câu 18-19. Chén của hận thù và sự khinh bỉ lên đến đỉnh điểm là sự từ chối hoàn toàn. Phép báp têm là báp têm cái chết dưới bàn tay của những kẻ vô thần. Sau đó, Chúa Giê-su hỏi họ, "Các ngươi có thể uống chén này và chịu phép báp têm này không?" Họ trả lời, "Chúng tôi có thể."
Câu 23 Chúa Jêsus phán với họ: "Quả thật, các ngươi sẽ uống chén Ta và chịu phép báp têm của Ta." Gia cơ bị tử đạo. Giăng đã sống một cuộc đời tử đạo và chết một cái chết tuận đạo.
Chúa cho biết thêm một điều rất quan trọng, Ngài nói rằng các vị trí trong vương quốc đã chỉ được Chúa Cha. xác định
Câu 24 Mười môn đồ khác rất tức giận khi nghe Gia-cơ và Giăng yêu cầu. Có thể nguyên nhân khiến họ tức giận là vì bản thân họ cũng muốn trở thành người vĩ đại nhất.
Câu 25 Chúa đối chiếu hệ thống thế giới với hệ thống thuộc linh. Chúa nói, “Trong thế giới dân ngoại, sự vĩ đại được liên kết với quyền lực, sự nổi bật, quyền uy và sự cai trị. Nhưng trong vương quốc thuộc linh, sự vĩ đại được liên kết với sự khiêm tốn-phục vụ-và trở thành một người hầu hạ. Câu 26.
Câu 27 Vậy thì những “ai muốn đứng đầu trong các con phải làm nô lệ cho các con”.
Câu 28 Chính Chúa là ví dụ hoàn hảo về sự thật này. Lưu ý các từ ngữ "phục vụ" và "ban cho". Ví dụ - Môi-se "Người nhu mì nhất trên trái đất." Ép-ba-phô-đích- Xem Phi-líp 2: 25-29. Tương phản Đi-ô trép. 3 Giăng 1: 9 "Đi-ô-trép, người thích đứng đầuAi yêu thích sự ưu việt trong anh em."
--Sự chữa lành của hai người mù. Câu 30-34.
Khi Chúa Giê-su và những môn đồ Ngài đang rời khỏi Giê-ri-cô, họ bị một đám đông rất đông vây quanh. Hai người mù đang ăn xin bên đường đã nghe thấy Ngài đến. Họ kêu lên: “Hỡi Chúa, xin thương xót chúng tôi, Con Vua Đa-vít ơi.”
Những người này có một số hiểu biết thuộc linh và công nhận Chúa Giê-su là Đấng Mê-si-a của Y-sơ-ra-ên. Đức tin của họ đã được đền đáp, ở đó, Chúa đã cho họ được nhìn thấy. "Và họ đã theo Ngài."
Lời tường thuật của Mác và Lu-ca khác với lời tường thuật của Ma-thi-ơ. Mác chỉ đề cập đến một người mù tên là Ba-ti-mê. Ma-thi-ơ đề cập đến hai người - Ba-ti-mê là phát ngôn viên của hai người.
Trong Ma-thi-ơ và Mác, sự việc được cho là xảy ra khi Chúa Giê-su rời Giê-ri-cô. Trong Lu-ca, điều đó được cho là đã xảy ra khi Ngài đến gần thành phố. Lời giải thích đơn giản nhất là có hai thành Giê-ri-cô. Trong Cựu ước, có Giê-ri-cô ở Giô suê 6. - và Giê-ri-cô mới, mà Hê-rốt đại đế đã xây dựng. Phép lạ chữa lành xảy ra khi Chúa Giê-su rời thành này và đi vào thành kia.

Làm Và Dạy-


Ma-thi-ơ 23: 3, "Vậy, hãy làm theo và tuân giữ những gì họ bảo các ngươi; nhưng đừng bắt chước những gì họ làm, vì họ chỉ nói mà không làm"
“Thưa ngài Thê-ô-phi-lơ, trong sách thứ nhất, tôi đã viết về mọi điều Đức Chúa Jêsus đã làm và dạy từ ban đầu” (Công vụ 1: 1).
Điều đáng chú ý là Lu-ca, người viết sách Công vụ trước tiên đề cập đến việc làm của Chúa Giê-su và sau đó là sự dạy dỗ của Ngài. Lời nói của Chúa không những phù hợp với việc làm của Ngài, mà lời nói của Ngài đi trước việc làm của mình. Chúa hoàn hảo! Chúa hoàn toàn trái ngược với những người Pha-ri-si, những người mà Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ: “nhưng đừng bắt chước những gì họ làm, vì họ chỉ nói mà không làm” (Math. 23: 3). Vì vậy, họ nói chuyện trước - nhưng họ không theo sau những lời nói tốt đẹp của họ bằng những việc làm.
a Giê-su yêu cầu một thanh niên giàu có bán những gì mình có (Math. 19: 21), thì chính Ngài - dĩ nhiên theo nghĩa cao hơn - đã nêu gương từ lâu. Vì Đấng giàu có đã trở nên nghèo khó cho chúng ta, để nhờ sự nghèo khó của Ngài, chúng ta có thể trở nên giàu có (2 Cô 8: 9). Còn chàng thanh niên giàu có nói yêu người láng giềng mình mà không làm theo lời đó, là không bán của cải chia cho dân nghèo. Chúa bán mọi sự mình có chia cho chúng ta là người nghèo thuộc linh.
Vâng, cuộc sống và sự dạy dỗ nên đi đôi với nhau. Hoặc thậm chí tốt hơn: đi sau. Và hành động đi trước và lời nói theo sau.
-
Cơ Sở, Thực Hiện, Thái Độ Về Sự Nhóm Họp-
Ma-thi-ơ 18:20
Một giáo viên nói với học sinh của mình: "Hãy chơi bóng cùng nhau trong sân trường và luôn chơi công bằng, chơi đẹp." Sau đó giáo viên bỏ đi. Khi quay lại, ông ấy nhìn thấy bức ảnh sau:
Một số học sinh rời sân trường. Họ chơi bóng và cư xử theo cách tốt nhất có thể. Tuy nhiên, giáo viên phải sửa chúng. Bởi vì chúng không ở nơi chúng nên ở để chơi bóng.
Các học sinh khác vẫn tốt và ngoan trong sân trường. Họ cũng làm những gì giáo viên muốn: họ chơi bóng. Tuy nhiên, giữa họ vẫn có những cuộc chiến và đánh nhau. Họ cũng được ai khuyên nhủ.
Vẫn còn những học sinh khác cũng đang ở trong sân trường và họ đang đứng bên nhau một cách hòa bình. Nhưng họ không chuyển động như họ đã nói. Giáo viên cũng không thể hài lòng với họ.
Chúa Jêsus đã hướng dẫn chúng ta phải nhóm lại trên cơ sở đúng đắn - trên cơ sở của một Thân Thể duy nhất. Và Ngài muốn chúng ta bẻ bánh, có giờ nói lời Chúa gây dựng, và nhóm họp để cầu nguyện theo Lời Ngài. Hơn nữa, chúng ta phải làm như vậy với tình yêu thương anh em và thái độ đúng đắn. Nếu chúng ta có cơ sở sai, hoặc thực hiện sai, hoặc sai cách, thì chúng ta phải xem xét lại sự kiểm duyệt của Thầy mình.
"Vậy, là một tù nhân trong Chúa, tôi nài khuyên anh em hãy sống một đời sống xứng đáng với sự kêu gọi mà Chúa đã kêu gọi anh em. Phải hết sức khiêm nhu, mềm mại và nhẫn nhục, hãy chịu đựng lẫn nhau trong tình yêu thương. Cố gắng duy trì sự hiệp nhất của Thánh Linh bằng sợi dây hòa bình.Chỉ có một thân thể, một Thánh Linh, cũng như anh em đã được kêu gọi đến cùng một hi vọng "(Eph. 4:1-4).
“Vì nơi nào có hai, ba người nhân danh Ta họp nhau lại thì Ta sẽ ở giữa họ.”(Math. 18,20).
-
NGƯỜI CAI NGỤC-
"Vua nổi giận, giao nó cho cai ngục cho đến khi nào trả xong hết nợ" (Math 18:34)
Một số tín đồ còn tin trong âm phủ, địa ngục có các quỷ sứ của sa tan tra tấn tín đồ vào đó. Đó là ngoại giáo. Người Công giáo tin khi tín đồ chết họ sẽ vào ngục luyện tội, rồi con cháu còn sống nộp tiền cho giáo hội để linh mục cầu siêu cho tín đồ mau thoát ngục đó mà lên thiên đàng.
Còn đa số tín đồ Tin lành không biết và không tin rằng thay vì vào thiên đàng sau khi Chúa tái lâm, nơi đến của họ sẽ là vào ngục giam cầm của Chúa, nếu họ thất bại trong đời sống thuộc linh trước khi Chúa đến.
-- Mathio 5: 25-26, "Khi con đi đường với kẻ tố cáo mình, hãy nhanh chóng giải hòa với người ấy; nếu không, người ấy sẽ nộp con trước quan tòa, quan tòa giao cho cai ngục, và con sẽ bị bỏ tù. Thật, Ta bảo con, con sẽ không bao giờ ra khỏi tù được cho đến khi trả nốt đồng tiền cuối cùng"
--Mathio 24: 48-51, "Nhưng nếu là đầy tớ gian ác, nó thầm nghĩ rằng: ‘Chủ ta chưa về ngay đâu;’ rồi bắt đầu đánh đập các bạn cùng làm đầy tớ như mình, và ăn uống với phường say rượu. Chủ sẽ đến trong ngày nó không ngờ, trong giờ nó không biết, trừng phạt nó nặng nề, và cho nó chịu chung số phận với những kẻ đạo đức giả ở nơi sẽ có khóc lóc và nghiến răng.”
Anh chi em có tin rằng tình cảnh những tín nhân bị ở tù đây có thể xảy ra cho chúng ta hay cho bạn bè trong hội thánh ngày nay chăng?

Ma-thi-ơ 21:1-17-


-- Vào thành Giê-ru-sa-lem cách khải hoàn-
Những giờ cuối cùng trong cuộc đời của Chúa Giê-su trên đất đã đến gần. Thập tự giá chỉ còn chưa đầy một tuần nữa, Chúa Giê-su đã biết điều này. Ma-thi-ơ 20: 17-19. Đối lập rõ ràng với sự xấu hổ của thập tự giá là cuộc đi vào thành Giê-ru-sa-lem cách khải hoàn đắc thắng, được mô tả bởi cả bốn sách phúc âm. Trái tim của Chúa hẳn đã được khuấy động..
Chúa Giê-xu vào thành Giê-ru-sa-lem theo cách cho thấy Ngài là Đấng Mê-si-a, Con Vua Đa-vít.
Bốn câu chuyện trong bài viết về việc bước vào chiến thắng này khác nhau ở một số khía cạnh. Giăng, người đã viết Phúc âm của mình sáu mươi năm sau sự kiện này xảy ra, đưa ra một số chi tiết thú vị, bao gồm sự kiện đêm trước ngày vào thành cách khải hoàn, Chúa Giê-su đã dùng bữa tối thân mật tại nhà của La-xa-rơ, Ma-thê và Ma-ri. Giăng 12: 1-11.
Khúc dạo đầu cho sự bước vào thành Giê-ru-sa-lem cách khải hoàn của Ngài thật thú vị. Ngài sai hai môn đệ của mình vào làng để mang đến cho Ngài một con lừa cái và con lửa con của nó. Người chủ có thể đã quen biết Chúa Giê-xu. “Hãy mở chúng - hãy dắt chúng đến cho Ta.”
Chỉ có Ma-thi-ơ ghi lại rằng có hai con vật và Chúa Giê-su ngồi trên: lừa mẹ và lừa con. Câu 4-5 Điều này đã được thực hiện để Xa cha ri 9: 9 có thể được ứng nghiệm. Lưu ý hai điều thú vị ở đây.
(1) Chúa Giê-su đã cưỡi trên một con lừa con chưa mang ách.
(2) Xa-cha-ri đã nói tiên tri rằng Vua Mê-si-a của Y-sơ-ra-ên sẽ vào Giê-ru-sa-lem một cách nhu mì và hèn mọn, cỡi trên lừa con.
Không có vị vua nào đến Y-sơ-ra-ên theo cách này, tất cả đều cỡi trên những con ngựa tốt nhất.
Các câu 8-9 Khi Chúa Giê-su cưỡi lừa con vào thành: Đoàn dân đông vui sướng mê sảng. Họ lấy áo của họ và đặt chúng trên con đường hoàng gia. Họ chặt những cành cọ và rải chúng trên mặt đường. Đây là cách các vị vua được chào đón thời xưa.
Có hai đám đông. Câu 9. Một đám người đi cùng Chúa Giê-su, có thể họ đã chứng kiến ​​phép lạ của Đấng Christ trong việc làm cho La-xa-rơ sống lại. Họ cũng gặp một đám đông khác đến từ thành phố đi ra.
Hai nhóm này tham gia đồng thanh trong tiếng nói của họ, ứng nghiệm Xa 9: 9, kêu la “Hô-sa-na cho Con của Đa-vít”, v.v. Câu 9. Phần quan trọng nhất trong sự tung hô của họ là họ đã công nhận Ngài là “Con của Đa-vít”.
Câu 10 Thành phố rúng động - xôn xao - giật mình - bối rối - hoang mang và họ hỏi, "Ai đây?" Đám đông cùng đi với Ngài tuyên bố rằng Ngài là “Giê-su, vị tiên tri của Na-xa-rét xứ Ga-li-lê.” Hình thức của động từ “ đã nói” chỉ ra rằng họ đã lặp đi lặp lại tuyên bố này. Câu 11.
-- Chúa Giê-su làm sạch Đền thờ lần thứ hai. So với Giăng 2: 13-16.
Sự thanh tẩy lần đầu tiên diễn ra khi bắt đầu sứ vụ công khai của Ngài. Sự thanh tẩy này diễn ra khi chức vụ của Ngài sắp kết thúc.
Lần tẩy rửa đầu tiên không hiệu quả trong việc chữa lành vĩnh viễn.
Ở đây, chúng ta thấy rằng công việc kinh doanh diễn ra như thường lệ ở tòa ngoài của Đền thờ. Động vật và chim chóc để hiến tế đã được mua và bán. Những người đổi tiền đang chuyển đổi ngoại tệ sang đồng nửa siếc-lơ mà những người Do Thái phải trả cho việc duy trì Đền thờ và các dịch vụ của nó. Lợi nhuận phát triển mạnh mẽ trên mọi phương diện
Câu 12. Những người xấu xa này đã có một sự độc quyền béo bở. Không một ai có ý nghĩ về sự hiện diện của Đức Chúa Trời, cũng như sự trong sạch của Nhà Chúa.
Trong trường hợp này, Lu-ca 19: 45-47 - Giăng 12: 12-19, cũng như trong lần tẩy rửa đầu tiên - không có phản kháng nào được đưa ra khi Ngài lật úp chiếc bàn và ghế của những người bán chim bồ câu.
Câu 13 Sau đó, Chúa Giê-su đối diện với những người mà Ngài đã làm nhục và nhắc họ nhớ đến lời của Ê-sai “Nhà ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện, nhưng các ngươi đã biến nó thành hang trộm cướp”
Vào thời điểm này, hãy xem xét cách chúng ta cần chính Đấng Thanh tẩy vĩ đại để quét qua các nhóm dân của Đức Chúa Trời ngày nay, làm sạch và thanh tẩy khỏi tội lỗi - đánh bóng vàng - và đốt cháy những cặn bả.
Câu 14 Cảnh tiếp theo diễn ra trong sân Đền thờ - trong khi những người buôn bán bị sỉ nhục đang gom hàng lại với nhau.
Người mù và người què đã đến với Ngài và Ngài đã chữa lành họ tất cả.
Câu 15 Đôi mắt thù địch của các thầy tế lễ cả và thầy thông giáo đã thấy hiện tượng Đức Chúa Trời đang làm việc. Họ nghe thấy những lời tán dương tự phát từ những tấm lòng đang rung động lạ thường. Cả già lẫn trẻ đều kêu la, "Hô-sa-na Con vua Đa-vít."
Câu 16 Họ đã rất tức giận hỏi Chúa, “Thầy có nghe những đứa trẻ nầy nói gì không?”. Chúa Giê-su trả lời bằng cách trích dẫn cho họ. Thi thiên 8: 2.
Các nhà lãnh đạo tôn giáo mắt mù, tai điếc, miệng nói nhiều lời vô vị, nhưng lòng họ cứng như sắt đá, xa rời Đức Chúa Trời.
Những người không được đào tạo và không có học thức rất nhạy cảm với sự mặc khải của Đức Chúa Trời, trong khi những người dành cả đời để nghiên cứu Kinh thánh thì mù quáng và phản cảm.
Câu 17 Ngài bỏ họ và đi ra khỏi thành và đến Bê-tha-ni. Đây là nơi dừng chân thường xuyên của Chúa. Chúa có những hiệp hội đặc biệt và dịu dàng ở đó. Phép lạ vĩ đại nhất của Ngài đã được thực hiện khi Ngài làm cho La-xa-rơ sống lại từ cõi chết tại đó.

Thứ Ba, 1 tháng 2, 2022

Tên Tuổi Của Sa-tan-

Math 16: 23; 1 Phi 5:8; Khải 12: 7, 9, 10; 20:2; Giăng 8:44; 12,: 31; 14:30; 16:11; 2Cor 4,4; 11:14; 1 Giăng 2:13, 14

Satan là một kẻ thù bị đánh đập. Chúa Jêsus đã hoàn toàn đánh bại hắn trên thập tự giá. Bằng cái chết, Ngài đã vô hiệu hóa “kẻ có quyền lực của sự chết, tức là ma quỷ” (Heb. 2:14). Nếu Sa-tan cũng bị đánh bại, thì hắn vẫn chưa bị phán xét. Chỉ khi kết thúc vương quốc ngàn năm, cuộc phán xét cuối cùng mới được thực hiện trên hắn (Khải 20:10). Ngày nay hắn vẫn có thể làm việc và - trong chừng mực Chúa cho phép - theo đuổi những mục tiêu xấu xa của mình.
Kinh thánh không để chúng ta trong bóng tối về tính cách, ý định và hành động của Sa-tan (xem 2 Cô 2:11). Chính ý nghĩa của các tên tuổi và tước hiệu khác nhau được sử dụng cho hắn trong Kinh thánh minh họa cho đặc tính của kẻ thù của Đức Chúa Trời. Ngay cả khi chúng ta là những tín đồ phải quan tâm chủ yếu đến chính Chúa Jêsus, thì việc xem xét các tên tuổi và tước hiệu khác nhau của ma quỷ vẫn hữu ích để phân loại tốt hơn các hành động và công việc của hắn, đồng thời trang bị vũ khí tốt hơn để chống lại các cuộc tấn công và mưu đồ xấu xa của hắn.
--Sa-tan
"Sa-tan" là tên phổ biến nhất được sử dụng cho ma quỷ trong Kinh thánh. Từ ngữ "Sa-tan" có nghĩa là kẻ thù nghịch hoặc kẻ địch thủ. Sa-tan là kẻ thù lớn của Đức Chúa Trời, kẻ muốn ngăn cản việc thực hiện các nghị quyết và mục tiêu của Đức Chúa Trời bằng mọi cách. Cũng chính hắn đã chống lại Chúa Giêsu trên đường đến thập giá và muốn ngăn cản Người bước đi trên con đường vâng phục thập giá ( Math 16:23; Mác 8:33). Giống như việc chống lại Chúa, hắn cũng chống lại các tín hữu ngày nay (xem 1 Tê 2:18).
--Ma quỷ-
Từ "ma quỷ" xuất phát từ từngữ "diabolos" trong tiếng Hi Lạp và có nghĩa đen là "kẻ ném mớ bòng bong" với nghĩa là những kẻ gây hoang mang, bóp méo sự thật và kẻ vu khống. Mục đích của nó là tạo ra sự hỗn loạn trên thế giới mà còn giữa các tín đồ. Chắc hẳn hắn đã thành công trong việc này rất sớm sau khi Chúa tạo ra vũ trụ, bởi vì chúng ta đọc trong Sáng thế ký 1: 2 rằng trái đất hoang vắng và trống rỗng (trong tiếng hê-bơ-rơ là "tohuwabohu"). Tuy nhiên, Đức Chúa Trời đã không tạo ra địa cầu như một vùng đất hoang (cũng là cách diễn đạt "tohuwabohu") (Esai 45:18).
Cùng với thuật ngữ “ma quỷ”, kẻ thù cũng xuất hiện như một kẻ cám dỗ (trong Math. 4) và như một kẻ “tìm người mà mình ăn tươi nuốt sống” (1Phi. 5: 8--). Các bạn đừng lẫn lộn tữ ngữ “ma quỷ” (Devil) là chúa các quỷ và demons, là các quỷ con.
-- Con rắn đời xưa
Ma quỷ được gọi là "con rắn" ở phần đầu và phần cuối của thánh kinh. Ngay cả trong những trang đầu tiên của Kinh thánh, chúng ta có thể thấy cách hoạt động của con rắn. Nó tinh ranh hơn tất cả các loài động vật trên đồng ruộng (Sáng thế ký 3: 1). Bằng sự xảo quyệt của mình, cặp vợ chồng đầu tiên của loài người đã rơi vào vòng tội lỗi. Tính cách của con rắn không thay đổi qua nhiều thiên niên kỷ. Cũng trong những trang cuối cùng của Kinh thánh, chúng ta gặp “con rắn đời xưa (già)” (Khải 12:9; 20: 2). Chúng ta cũng phải luôn đề phòng để con rắn già, vốn có kinh nghiệm hàng ngàn năm với loài người chúng ta, không dụ dỗ chúng ta được bằng sự xảo quyệt của hắn ( 2 Cor. 11: 3).
--Con rồng-
"Rồng" là tên gọi của một sinh vật lai siêu phàm thở ra lửa, có cánh, giống rắn và siêu phàm với đặc tính lai giống, chống thần thượng và dị hướng xuất hiện trong truyền thuyết của nhiều dân tộc (xem giải thích từ "rồng" trong bản dịch của Elberfeld 2003). Sự chỉ định này gợi lại sự tàn ác và kinh hoàng của Sa-tan. Tước này trở nên đặc biệt rõ ràng trong sách Khải Huyền, nơi nó được chỉ ra với mức độ nghiêm trọng và không thể lay chuyển được ở Sa-tan, hắn sẽ bắt bớ dân sót đáng tin cậy của Y-sơ-ra-ên (xem Khải 12: 13-17).
--Sư tử gầm rống-
Chỉ có một lần trong Kinh thánh, ma quỷ được so sánh với sư tử gầm thét đi tìm người nào đó để ăn tươi nuốt sống (1 Phi. 5: 8--). “Sư tử gầm thét” biểu thị sức mạnh của ma quỷ và sự sẵn sàng sử dụng bạo lực. Trong nhiều thiên niên kỷ, các tín đồ đã phải đối mặt với sự đàn áp khủng khiếp bởi "con sư tử gầm thét" này. Mục tiêu của Sa-tan luôn là quấy rối và, nếu có thể, loại bỏ những người tin Chúa. Trong quyền năng của Đức Thánh Linh, chúng ta có thể chống lại hắn (1Phiero 5:9).
--Kẻ giết người ngay từ đầu
Trái ngược với Đức Chúa Trời là Đấng yêu thương con người, ngay từ đầu Sa-tan đã là kẻ giết người (Giăng 8:44; Tít 3: 4). Ngay từ đầu lịch sử loài người, mục tiêu của hắn là loại bỏ những người tin Chúa khỏi trái đất. Chính Sa-tan đã dẫn Ca-in giết em trai mình là A-bên (Sáng 4: 8; xem 1 Găng 3: 12). Và cuối cùng, chúng ta tìm thấy cùng một phẩm chất xấu xa nơi hắn khi hắn sẽ dụ dỗ dân chúng ở cuối thiên niên kỷ vào cuộc chiến chống lại các thánh đồ của Đức Chúa Trời và Giê-ru-sa-lem, nơi chúng sẽ bị diệt vong (Khải 20: 7-10).
--Kẻ dối trá và cha đẻ của sự dối trá
Chúa Giêsu gọi Sa-tan là “kẻ nói dối” và “cha của sự dối trá” (Giăng 8: 44). Sa-tan là nguồn gốc của lời nói dối đã đến thế giới thông qua hắn. Hắn đã nói dối với cặp vợ chồng đầu tiên, những người tin lời dối trá của hắn hơn lời của Đức Chúa Trời (Sáng 3: 4-6). Sau đó, con người rơi vào tội lỗi và kể từ đó sự dối trá đã được tìm thấy trong tất cả mọi người. Tuy nhiên, là “con cái của ánh sáng”, chúng ta không nên nói dối, nhưng hãy nói sự thật ( Eph 4:25; 5: 8--).
-Hoàng tử của thế giới này
Sa-tan là “hoàng tử (bá chủ, prince0 của thế giới này” (Giăng 12: 31; 14:30; 16:11). Hoàng tử là người đứng đầu và vượt lên trên tất cả những người khác. Ngoài ra, một hoàng tử chỉ cai trị trên một khu vực nhất định. Điều này cũng đúng với Satan. Anh ấy cai trị thế giới này. Anh ấy là người đầu tiên đứng trên tất cả những người khác. Tất nhiên, cuối cùng chính Đức Chúa Trời là người nắm giữ tất cả các sợi dây trong tay Ngài, Nhưng trong thế giới này như một hệ thống thù địch với Đức Chúa Trời, Ngài để cho Sa-tan có đường đi của hắn.
--Thần (đức chúa trời) của thế giới nầy-
Ma quỷ còn được gọi là “thiên chúa của thế giới này”, kẻ làm mù tâm trí những người không tin (2 Cor 4, 4). Hắn là kẻ chủ mưu của hệ thống thế giới ác ma, Kẻ đã hấp thụ suy nghĩ của những người không tin Chúa qua cuộc sống hối hả đầy màu sắc và không ngừng nghỉ đến nỗi họ không còn thời gian để nghĩ về số phận của linh hồn bất tử của mình. Các tôn giáo sai lầm trên thế giới này cũng mang dấu ấn của Sa-tan, kẻ do đó cố gắng dụ dỗ mọi người. Vô số người nghĩ rằng họ đến gần Đức Chúa Trời nhờ chúng, nhưng thực tế là họ đã lạc lối và phục vụ Sa-tan, vị thần của thế giới này.
--Thiên thần sáng láng
Đôi khi Satan cũng mang hình dạng của một “thiên thần ánh sáng” (2 Cor 11:14). Khi anh ta xuất hiện như vậy, hắn rất khó được phân biệt với một thiên thần của Chúa. Hắn ngụy tạo sự thật hoặc vặn vẹo nó để dụ dỗ và khiến con người sa ngã. Đôi khi thậm chí hắn sử dụng thánh kinh để đưa chúng ta đi sai hướng. Sa- tan thậm chí còn cám dỗ chính Chúa theo cách này. Với một câu trích dẫn không đầy đủ từ Thi thiên 91:11, Sa-tan muốn khiến Chúa ném mình xuống khỏi các cánh dơi nóc đền thờ (Math 4: 5, 6; Lu. 4: 9–11). Nhưng Chúa đã chiến thắng hắn bằng một lời rõ ràng từ Kinh thánh.
--Người tố cáo các anh em-
Trong sách Khải Huyền, các thánh đồ trên trời gọi Sa-tan là “kẻ tố cáo anh em mình” (Khải 12:10). Ma quỷ vẫn có quyền tiếp cận vào ngai vàng của Đức Chúa Trời (xem Gióp 1: 6). Hắn sử dụng quyền tiếp cận này để kiện cáo anh em trên trái đất cả ngày lẫn đêm bằng cách làm cho Đức Chúa Trời nhận thức được những sai lầm và tội lỗi của họ. Nhưng cảm ơn Chúa! Đức Chúa Trời không nhìn xem các tín đồ trên trái đất trong tội lỗi của họ, nhưng là công bình. Sa-tan không có gì để chống lại vị trí tuyệt vời này của Cơ đốc nhân. Tất cả những lời buộc tội của hắn không đứng nổi trước ngai vàng của Đức Chúa Trời.
--Kẻ ác-
Giăng, người mô tả mọi thứ theo cách trừu tượng, chỉ đơn giản gọi ma quỷ là “kẻ ác” (kẻ xấu, sự ác) trong bức thư đầu tiên của mình (1 Giăng 2:13,14; 3:12; 5:18, 19). Bản chất, hành động và ý định của ma quỷ là xấu xa, là ác độc. Nó là điều ác xuyên suốt và xuyên suốt và đối lập tuyệt đối với điều tốt lành có nguồn gốc từ Đức Chúa Trời. Nếu lời Chúa ở trong chúng ta, giống như “những người trẻ”, chúng ta sẽ chiến thắng được kẻ ác (1 Giăng 2:13, 14).
--bản tóm tắt
Các tên tuổi khác nhau được dùng để chỉ Ma quỷ trong Kinh thánh. Những cái tên này mô tả những nét tính cách và cách hành động, diễn xuất khác nhau của hắn. Biết được những tên tuổi đó sẽ giúp chúng ta trang bị tốt hơn trước các cuộc tấn công của kẻ thù.

Sự Biến Đổi-

Ma-thi-ơ 17: 2; Mác 9: 2; Rô-ma 12: 2; 2 Cô-rinh-tô 3:18

Khi Chúa Giê-su leo ​​núi với các môn đồ Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng, bề ngoài Ngài có gì phân biệt được với họ. Ngoại trừ tội lỗi, Chúa đã trở nên bình đẳng với anh em của mình trong mọi điều. Nhưng trên núi, Ngài đã bị thay đổi trước họ. Trong một khoảnh khắc, ánh sáng của vinh quang, sự trong sạch và thánh khiết thiết yếu của Ngài chiếu ra, mà mặt khác, điều này được che giấu như dưới một chiếc áo choàng trong cơ thể mà Đức Chúa Trời đã chuẩn bị cho Ngài.
Có thể nói, sự biến đổi của Ngài là khuôn mẫu của sự biến đổi của chúng ta, có thể nói, khi Ngài đến và "sẽ biến đổi thân thể thấp hèn của chúng ta giống như thân thể vinh hiển của Ngài" (Phi-líp 3:21). Khi ấy, chúng ta sẽ “giống như Ngài, vì chúng ta sẽ thấy Ngài như chính Ngài” (1 Giăng 3: 2). Chúng ta sẽ được làm theo hình ảnh Con Đức Chúa Trời, để Ngài có thể làm Con đầu lòng giữa vòng nhiều anh em (Rô-ma 8:29).
Tuy nhiên, hãy lưu ý rằng từ ngữ được sử dụng trong Ma-thi-ơ 17: 2 và Mác 9: 2 để chỉ sự biến hình của Chúa xảy ra hai lần nữa trong Tân Ước, liên quan đến các tín hữu. Rô-ma 12: 2 cho chúng ta thấy rằng về mặt đạo đức, sự biến đổi mà chúng ta sẽ trải qua khi Chúa Giê-su trở lại sẽ bắt đầu trong chúng ta ngay bây giờ: “Đừng khuôn rập với thế giới này, nhưng hãy được biến đổi qua sự đổi mới tâm trí [của bạn].” Đoạn văn này đã chứa đựng một điều kiện tiên quyết đầu tiên cho sự biến đổi bên trong này: sự phân chia ranh giới với thế giới.
2 Cô-rinh-tô 3:18 cho thấy yêu cầu thứ hai đối với sự biến đổi luân lý này: "Nhưng tất cả chúng ta, với khuôn mặt rộng mở nhìn thấy sự vinh hiển của Chúa, đang được thay đổi theo cùng một hình ảnh từ vinh hiển sang vinh hiển, như nhờ Đức Chúa Thánh Linh." Mỗi phút trong việc học hỏi về Đấng Christ, Người được tôn vinh trên trời, Đức Thánh Linh sẽ dùng điều đó để biến đổi chúng ta ở bề trong, ngày ngày càng trở nên giống hình ảnh của Ngài.
-
Ba Túp Lều-
Math. 17: 1-8; Mác 9:1-8; Lu-ca 9: 28-36-
Hầu hết các bạn chắc chắn sẽ quen thuộc với cảnh tượng trên Núi Biến Hình, khi Chúa Giê-su được biến hình trước mắt các môn đồ của Ngài và Môi-se và Ê-li xuất hiện trong vinh quang để thảo luận về kết quả của Ngài, mà Ngài sẽ làm ứng nghiệm tại Giê-ru-sa-lem (Math 17: 1-8; Mác 9:1-8; Lu 9:28-36). Phi-e-rơ là một trong ba môn đồ có đặc ân chứng kiến ​​cảnh vinh quang này và chứng kiến ​​sự vĩ đại vinh hiển của Ngài (2 Phi 1: 16-18). Kinh hãi và choáng ngợp trước những gì đang diễn ra trước mắt - Con Người trong vinh quang của vương quốc Ngài và sự đồng hành của Môi-se và Ê-li - ông không còn biết phải nói gì.
Có lẽ mong muốn thành lập đế quốc này ngay lập tức, cùng với nỗi sợ rằng khung cảnh siêu phàm có thể kết thúc quá sớm, đã khiến Phi e-rơ đề xuất xây dựng ba túp lều. Chắc chắn rằng anh ta không nhận thức được nhiều về phạm vi và hậu quả của đề xuất của mình khi anh ta nói, “Lạy Chúa, thật tốt khi chúng ta ở đây. Nếu Chúa muốn, tôi sẽ làm ba lều ở đây, một cho Ngài, một cho Môi-se và một cho Ê-li ”(Math. 17,4). Nếu có thể Phi e rơ muốn lưu giữ vẻ đẹp và sự hùng vĩ của khoảnh khắc này và để kéo dài một thời gian.
Chúng ta không thể hiểu rõ về Phi e rơ sao? Chẳng phải đôi khi chúng ta có những suy nghĩ và cảm xúc giống như vây sao? Chẳng phải chúng ta thường mong muốn rằng những khoảnh khắc hạnh phúc trước mặt Chúa và đồng hành với các tín hữu có thể kéo dài thêm một chút nữa trước khi chúng ta phải “xuống núi” một lần nữa và bước vào “thung lũng của những hoàn cảnh và nhu cầu trần thế sao”? Chúng ta không muốn coi thường Phi e rơ vì chúng ta không tốt hơn. Thay vào đó, chúng ta hãy học những bài học mà Phi e rơ đã phải học!
--Một túp lều cho Chúa?
Phi-e-rơ nói về việc xây một túp lều cho Chúa. Chắc chắn anh ấy có ý đó một cách chân thành, nhưng anh ấy đã quên người đang nói chuyện với Môi-se và Ê-li là ai rồi sao? Phải chăng Phi-e-rơ đã quên rằng con người cao trọng này là Con yêu dấu của Cha, chính là Đức Chúa Trời, Đấng đã hạ mình để cho họ thấy sự vinh hiển trong tương lai của Ngài với tư cách là Con người? Người phàm trần nào có thể xây một ngôi nhà, chứ đừng nói đến một túp lều, đối với Con Người độc nhất vô nhị này, Đức Chúa Trời đã tỏ ra bằng xương bằng thịt? Trước lúc đó Sa-lô-môn phải thú nhận: “Nhưng thật ra Đức Chúa Trời có ngự trên đất nầy chăng? Kìa, các tầng trời, ngay cả trời của các tầng trời cũng không thể chứa Ngài được, huống chi đền thờ nầy mà con đã xây cất! ”(I Các Vua 8: 27)!
Con người hoàn toàn không có khả năng xây dựng một ngôi nhà cho Đức Chúa Trời. Chính Chúa Giêsu, Đấng đang xây dựng nhà của Ngài, tức là hội chúng, ngày nay (Math 16:18). Ai khác sẽ có thể làm điều đó? Tòa nhà của Chúa là hoàn hảo. Ngài không mắc sai lầm. Nhưng trong ân điển của Ngài, Ngài cũng cho phép chúng ta tham gia vào công việc này. Đấng ấy thậm chí còn muốn chúng ta giúp xây dựng cấu trúc này, nền tảng là chính Ngài (1 Cor. 3: 11)! Nhưng cách chúng ta xây dựng là tùy thuộc vào chúng ta. Phao-lô có thể nói: “Theo ân điển của Đức Chúa Trời đã ban cho tôi, như một người thợ xây dựng khôn ngoan, tôi đã đặt nền móng; nhưng người khác xây dựng trên nó; nhưng mỗi người hãy xem mình xây dựng trên nó như thế nào ”(1Cor 3:10).
--Ba túp lều riêng biệt?
Ngay cả ý nghĩ về ba túp lều riêng biệt cũng không phù hợp với sự dạy dỗ của Kinh thánh và không thể đứng nổi trước sự hiện diện của Chúa. Chúa chỉ có một ngôi nhà trên trái đất này, chỉ một ngôi đền, chỉ một hội chúng. Tất cả các tín hữu sống trên trái đất này tại một thời điểm nhất định tạo thành một hiệp nhất, một đền thờ thánh trong Chúa, trong đó mọi viên đá sống động được xây dựng thành nơi ở cho Đức Chúa Trời trong Thánh linh (Eph 2: 21, 22). Chính Đức Chúa Trời trong ngôi vị của Đức Thánh Linh ngự trong nhà này (1 Cô 3:16). Đức Chúa Trời không xây dựng các ngôi nhà hay nhiều đền thờ khác nhau trên trái đất này, bất cứ điều gì hơn một ngôi nhà, tức là làm cho Ngài có các hội đoàn hoặc cộng đồng khác nhau. Chúa chỉ có một ngôi nhà duy nhất, một cuộc cuộc nhóm họp mà thôi.
--Ba trong cùng một túp lều?
Với ý định xây dựng một túp lều cho Môi-se, Ê-li và Chúa, mỗi người riêng biệt, Phi-e-rơ đã đặt Chúa - mặc dù trong vô thức - ngang hàng với những sinh vật yếu ớt và bất toàn. Dù chắc chắn là những tôi tớ có được Chúa ban ân tứ đặc biệt, họ cũng phải tái mặt và tái mặt trước sự vĩ đại và vĩ đại của Con Người ở giữa họ. Vào lúc các môn đồ bị đe dọa mất ý thức về sự độc nhất của con người của Chúa, thì chính Đức Chúa Trời là Cha đã làm chứng cho họ từ trên trời. Chỉ người này mới có thể nói năng: “Đây là con trai yêu dấu của ta mà Ta đã rất vui mừng; hãy nghe Người ”(Math. 17:5). Chỉ có người này luôn làm những gì đẹp lòng Cha và do đó đã tìm thấy niềm vui tuyệt đối của Ngài (Giăng 8:29).
Rõ ràng là Phi-e-rơ đã học được những bài học, vì sau này ông đã có thể viết: “Vì Ngài đã tiếp nhận sự tôn trọng và vinh quang từ Đức Chúa Trời là Cha, khi có tiếng từ Đấng Tôn Nghiêm Vinh Quang phán với Ngài: “Đây là Con yêu dấu của Ta, đẹp lòng Ta hoàn toàn.” 18Chính chúng tôi đã nghe tiếng ấy phán từ trời khi chúng tôi ở với Ngài trên núi thánh”. (2 Phi 1:17-18). Đức Chúa Trời luôn ghen tị với sự vinh hiển của Con Ngài. Cuối cùng khi các môn đệ nhìn quanh sau khi tiếng nói đã ngừng, họ không còn thấy ai nữa, mà chỉ có Chúa Giêsu ở với họ (Mác 9: 8--). Đúng vào lúc nghe Môi-se, người thông hiểu luật pháp và tiên tri Ê-li, nhưng bây giờ Chúa Con đã đến, Đấng đã mặc khải hoàn toàn về Chúa Cha. Bây giờ vấn đề là nhìn Đấng ấy và chỉ lắng nghe Ngài. Mọi người phải nhường bước trước Ngài, và Môi-se và Ê-li cũng biến mất. Đức Chúa Trời là Cha đảm bảo rằng cả tai và mắt của các môn đồ một lần nữa tập trung hoàn toàn vào Chúa Con.
Bất cứ điều gì những người có trách nhiệm của họ đã làm ra bên ngoài ngôi nhà này đều không thay đổi mục đích và nghị quyết của Đức Chúa Trời đối với hội thánh của Ngài. “Có một Thân Thể” là sự thật thần thượng, nó chứng minh tất cả các ý kiến ​​và sự cân nhắc của con người là vô hiệu. Ngay cả khi các tín đồ ngày nay đi theo những con đường khác nhau và sự hợp nhất của thân thể không còn có thể được nhận thức bên ngoài, điều này không thay đổi sự thật rằng trước mắt Đức Chúa Trời chỉ có một cộng đồng trên trái đất này, một hội chúng của Đức Chúa Trời hằng sống. Chính hội thánh của Ngài mà Ngài đã có được nhờ huyết của chính Ngài (Công vụ 20: 28). Một khi vào trong cõi đời đời, hội họp này sẽ là lều trại của Đức Chúa Trời ở với loài người (Khải 21: 3). Thật là một khung cảnh tuyệt vời!
Thật tốt và hữu ích nếu bạn luôn nhắc nhở bản thân về sự thật này. Bởi vì khi nhìn vào nhiều tên tuổi gíao phái và cộng đồng Cơ đốc giáo, người ta có thể nhanh chóng đánh mất sự thật của một thân thể, một hội đồng duy nhất. Và thay vì giúp xây nhà của Đức Chúa Trời, người ta bắt đầu xây những túp lều không đứng nổi trước mặt Đức Chúa Trời (1 Cô 1:12, 13). Xin Chúa ban ơn cho mỗi người chúng ta để luôn nhìn theo quan điểm của Chúa, vì trong con mắt chúng ta nên chỉ có một hội chúng!
Hãy để cho đôi mắt và đôi tai của chúng ta, vốn rất dễ bị phân tâm, luôn chăm chú vào Ngài! Chúng ta hãy nhìn Ngài, nhìn Ngài và lắng nghe Ngài! Nhiều vấn đề, nhiều câu hỏi tự nó sẽ được giải đáp. Rất nhiều vết thương sẽ lành lại. Đó là những gì Cơ đốc giáo cần hướng về. Hãy nhìn vào con người vinh hiển của Ngài và lắng nghe tiếng Ngài.