Thứ Năm, 2 tháng 9, 2021

Theo Bước Chân Của Những Nhà Thông Thái- (1)

 Ma-thi-ơ 2:1-2,9, “Khi Đức Giê-su giáng sinh tại Bết-lê-hem thuộc Giu-đê vào thời vua Hê-rốt, có mấy nhà thông thái từ phương đông đến Giê-ru-sa-lem hỏi thăm:  “Vua Do Thái mới hạ sinh ở đâu? Vì chúng tôi thấy ngôi sao Ngài bên phương đông nên đến để tôn thờ Ngài- Nghe vua phán xong họ lên đường. Kìa, ngôi sao họ đã thấy ở phương đông đi trước họ cho đến khi dừng lại ngay trên chỗ con trẻ ở”(BDM)

1--Nguồn gốc của bạn ( tác giả bài nầy nhập vai nhà thông thái để làm chứng về kinh nghiệm của mình)

Không chắc rằng Đức Thánh Linh muốn nhấn mạnh rất rõ ràng đến ba lần chữ “phương đông” mà không có nghĩa là các nhà thông thái đến từ phương đông sao?.

Từng chữ một, chúng ta tìm thấy điều này trong:

-Ma-thi-ơ 2:1: "... kìa, có các pháp sư [các nhà thiên văn học Đông phương ] từ phương đông"

-Ma-thi-ơ 2:2: "... chúng tôi đã thấy ngôi sao của Ngài ở phương đông"

-Ma-thi-ơ 2:9: "... ngôi sao mà họ đã thấy ở phương đông"

Trong Cựu Ước cũng vậy, chúng ta tìm thấy nhiều câu Kinh thánh khác nhau trong đó có đề cập đến “phương Đông”. Có ba nơi có thể cung cấp cho chúng ta ánh sáng để hiểu điều gì đó về địa điểm cụ thể này. Chúng ta có thể tìm thấy chúng trong:

a- Sáng thế ký 3:24: "Ngài đã đuổi loài người ra khỏi vườn, rồi đặt tại phía đông vườn Ê-đen chê-ru-bim với gươm lưỡi chói lòa, để giữ con đường đi đến cây sự sống".

b.- Sáng thế ký 4:16: "Ca-in bèn lui ra khỏi mặt Đức Giê-hô-va, và ở tại xứ Nốt, về phía đông của Ê-đen."

c.-Xuất hành 38:13 đến 15: Từ mô tả này, có vẻ như cửa vào, lối vào Đền Tạm, ở phía đông đã được lắp đặt, có nghĩa người vào đền tạm thì lưng người đó phải quay về hướng đông

Khi Đức Chúa Trời đuổi A-đam và Ê-va ra khỏi vườn, việc quay trở lại khu vườn là điều không thể. Con đường dẫn đến cây sự sống đã bị đóng lại và được canh giữ ở phía đông bởi cherubim với thanh gươm rực lửa, là thứ gươm sẽ tấn công mọi người một cách không thể thay đổi khi họ cố gắng tiếp cận cây này, ăn trái của nó và nhờ đó lấy lại sự sống. Chữ “con người” hoàn toàn không giới hạn đối với A-đam và Ê-va, và trở nên rõ ràng từ Rô-ma 5:15, nơi Kinh thánh dạy rằng nhiều người (tất cả mọi người không có ngoại lệ) đã chết vì tội ác của một người (A-đam).

Qua một lần vi phạm này - ăn trái cây biết điều thiện và điều ác - hậu quả đã khiến tất cả mọi người phải bị phán xét! Tiền công của tội lỗi là cái chết! Chết trong các tội lỗi và đánh con đường vòng nếu muốn trở về với Chúa, đó là tình trạng của họ và đó cũng là tình trạng của chúng ta!

Là con trai của A-đam, các hậu quả của tội lỗi của A-đam mở rộng và bao gồm Ca-in vào. Giống như Đa-vít, ông sinh ra trong điều bất nghĩa và được thụ thai trong tội lỗi (Thi 51: 7). Bởi vì nguồn gốc tổ tiên và nguồn gốc sinh ra của mình, đây là trạng thái tự nhiên của Ca-in, vì vậy mà trong lòng anh ta nảy sinh ý định giết chết em trai mình là A-bên, người rõ ràng đã có được sự ưu ái của Chúa, điều này làm dấy lên sự phẫn uất trong anh ta. Hành động này là cơ hội để anh ta tránh khỏi mặt của Chúa và đến định cư ở phía đông vườn Ê-đen.

Tuy nhiên, Đức Chúa Trời đang tìm cách để con người bị từ chối không còn bị Ngài từ chối nữa. Vào thời Môi-se, khi khởi xướng việc xây dựng đền tạm, trong đó chính Chúa muốn ở giữa dân của mình để họ có thể đến gần Ngài. Chúa đã tính đến thiết kế của mình liên quan nơi mà Ca-in định cư. Nói cụ thể là cổng vào Đền tạm, lối vào duy nhất vào nhà của Đức Chúa Trời, phải được đặt ở phía đông--- tức là khi vào đền tạm người ta phải quay lưng lại chỗ ở của Ca-in—ác nhân..

Ân điển kỳ diệu của Đức Chúa Trời: Nếu tội nhân bây giờ ăn năn, hướng về Đức Chúa Trời, anh ta không còn nhìn thấy cherubim với thanh gươm rực lửa ở phía đông của khu vườn luôn luôn muốn thực hiện sự phán xét. Nhưng anh ta nhìn thấy một cánh cửa mở ở phía đông của đền tạm, trong đó có Đức Chúa Trời ngự và qua đó mọi tội nhân hối cải  theo đúng nghĩa đen có thể chạy trốn vào đó mà không cần đi đường vòng. Khả năng này có cơ sở trong công trình hòa giải hoàn thành của Chúa Giê-su chúng ta, Đấng đã mở đường đến nơi thánh cho chúng ta (Heb. 10:19) và cũng là Đấng có thể làm chứng về chính mình: “Ta là đường đi”. Vâng, thậm chí nhiều hơn nữa: Người dẫn đường cũng có thể nói: “Ta là cái cửa”.

Ngoài những tuyên bố trên, còn có lời Chúa phán khác: "Ta là người chăn tốt (hiền lành). “Người chăn tốt vì chiên mình mà bỏ mạng sống". Nếu không có lời cuối cùng, những lời giải thích khác sẽ vô nghĩa, bởi vì họ không tìm thấy giá trị của chúng trong việc Ngài phải tự nguyện từ bỏ mạng sống của mình để hoàn thành công việc chuộc tội.

Sau đó, một thân vị,  Giê Su Christ, bị treo trên thập tự giá, và ở vị trí của chúng ta, đã sa vào tay Đức Chúa Trời hằng sống. Và điều đó có nghĩa là gì, khi được tác giả thở Hê-bơ-rơ chỉ ra bằng một từ ngữ thật là "khủng khiếp"-- khi Chúa Giê-su sa vào tay hình phạt của Đức Chúa Trời trên thập tự giá vì nhân loại.

Bây giờ chúng ta hãy trở lại với nhà thông thái. Chúng ta đứng cạnh họ, xung quanh Con Đức Chúa Trời nhục hóa, với những món quà mừng sinh nhật của họ trong tay. Trong khi tập trung vào thân vị của Chúa, chúng ta cũng nghĩ đến dấu vết của những nhà thông thái đã bắt đầu ở đâu đó “ở phía đông”, nơi xuất phát của họ!

Điều này làm cho chúng ta cung kính cúi đầu xuống và chúng ta quỳ gối thờ lạy trước Đấng Cứu Rỗi để tỏ lòng tôn kính Đấng đã đến với chúng ta "ở phương đông", tức là nơi xa cách Đức Chúa Trời và dẫn chúng ta qua cánh cửa mà chính Ngài đã mở cho chúng ta vào vòng tay của Đức Chúa Trời Cha.

2--Những động lực chính yếu của bạn-

Khi đã đến Jerusalem, họ không nghi ngờ gì về lý do họ đến đó . Họ đang tìm Vua dân Do Thái sinh ra, vì họ đã thấy ngôi sao của Ngài ở phương đông và đến thờ lạy Ngài.

Câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu là: "Làm thế nào bạn có thể biết rằng khi một ngôi sao đặc biệt xuất hiện trên bầu trời, Vua của người Do Thái đã được sinh ra?" Câu trả lời rõ ràng nhất là bạn, dù bằng lời nói hay bằng văn bản, đã nhận được sự truyền đạt những lời hứa của Đức Chúa Trời cho dân Israel qua những người Do Thái mà Đức Chúa Trời đã phân tán giữa các dân tộc. Ngay cả trước khi Đức Chúa Trời đưa dân Israel vào đất hứa, Ba-la-am đã nói tiên tri (Dân số ký 24:17) rằng một ngôi sao sẽ xuất hiện từ Gia-cốp. Hơn nữa, không có lý do gì để cho rằng họ không biết rằng các phước lành không chỉ giới hạn ở Israel, mà qua Áp-ra-ham, tất cả các gia đình trên trái đất đều được phước và triều đại của con trai Đa-vít đã hứa kéo dài đến tận cùng của trái đất và do đó họ cũng sẽ được hưởng các phước lành từ sự cai trị của Ngài. Rốt cuộc, Vua không chỉ nên được đặt làm giao ước cho dân chúng, mà còn là ánh sáng cho dân ngoại (Ê-sai 42: 6).

Ê-sai còn đi xa hơn sau đó khi ông chia sẻ lời của Chúa với dân Israel: “Ngươi làm tôi tớ ta đặng lập lại các chi phái Gia-cốp, và làm cho những kẻ được gìn giữ của Y-sơ-ra-ên lại được trở về, còn là việc nhỏ; Ta sẽ khiến ngươi làm sự sáng cho các dân ngoại, hầu cho ngươi làm sự cứu rỗi của ta đến nơi đầu cùng đất”(Êsai 49: 6,7). "Các dân tộc sẽ đến nơi sự sáng ngươi, các vua sẽ đến nơi sự chói sáng đã mọc lên trên ngươi" (Ê-sai 60: 3).

Chúng tôi không có gì đảm bảo rằng các nhà thông thái đã biết về lời tiên tri này. Trong trường hợp nào đó, kiến thức của bạn bị hạn chế. Họ không biết lời tiên tri từ Mi-chê 5: 1, 3, nếu không thì họ đã không đến Giê-ru-sa-lem, mà đến ngay Bết-lê-hem! Tuy nhiên, và điều này khơi dậy sự ngưỡng mộ của chúng ta, họ hoàn toàn chắc chắn về nguyên nhân của mình. Không phải kiến thức sâu rộng về lời tiên tri đã khiến họ quyết tâm tỏ lòng tôn kính đối với Vua dân Do Thái. Đó là một vấn đề của trái tim; lòng các nhà thông thái tìm kiếm Ngài khi sự hiểu biết của họ đưa họ đến Giê-ru-sa-lem.

Nếu có một điều gì đó có thể đọc được rõ ràng trong bước chân của các nhà thông thái, thì trước hết đó chính là sự tìm kiếm không mệt mỏi của họ. Cuộc tìm kiếm này tiết lộ những gì đã chất chứa trong trái tim họ. Họ mong muốn được tận mắt nhìn thấy Đức Vua và bày tỏ lòng tôn kính đối với Ngài.

Trong phần chú thích của Ma-thi-ơ 2:1, người ta nói rằng đó là các pháp sư, thầy tu Ba Tư, những người tham gia vào khoa học tự nhiên và thiên văn học. Họ nghiên cứu dấu chân của Đức Chúa Trời trong cõi sáng tạo của Ngài hàng ngày. Không nghi ngờ gì nữa, họ đã biết và nhìn thấy quyền năng và thần tính vĩnh cửu của Đức Chúa Trời qua các công việc của Ngài (Rô-ma 1:20). Họ được huấn luyện để nhận biết tiếng nói của Đấng Tạo Hóa muôn vật, cố ý tìm kiếm các tầng trời nơi rao giảng về sự vinh hiển của Đức Chúa Trời và quan sát sự rộng lớn mà công việc của bàn tay Ngài công bố. Người khôn ngoan dường như đã học cách hiểu lời nói không cần lời và lắng nghe bài giảng không lời mà “ngày nầy giảng cho ngày kia, đêm nầy tỏ sự tri thức cho đêm nọ” (Thi 19: 2).

Nhìn qua những việc làm của họ, thái độ này chắc chắn có thể được áp dụng cho những người khôn ngoan. Trước hết, cần ít kiến thức để bày tỏ lòng tôn kính đối với Chúa, nhưng có một tấm lòng biết ơn dành riêng cho Ngài!

Thật là một sự tương phản rõ rệt với các thượng tế và các thầy thông giáo, kinh sư, những người đã kinh hãi trước sự xuất hiện của các nhà thông thái và run sợ kinh nghiệm về điểm đến của họ! Cac thầy thông gáio biết thánh kinh và những gì Môi-se và các nhà tiên tri đã nói. Chỉ với một chút nỗ lực, họ có thể nhanh chóng trả lời cùng vua Hê-rốt rằng nơi sinh của vị Vua đã hứa đó là Bết-lê-hem; họ không cần phải tham khảo các cuộn giấy trước. Họ quen thuộc thánh kinh.

Họ đã có được KIẾN THỨC Kinh Thánh. Sự khác biệt lớn giữa họ và những nhà thông thái là những thầy thông giáo có KIẾN THỨC và những nhà thông thái tìm kiếm VUA. Các thầy thông giáo đã tiếp cận Lời Đức Chúa Trời từ một quan điểm sai lầm và theo một suy nghĩ xác thịt để thiết lập sự công nghĩa của chính họ (Rô. 10: 2, 3). Đức Chúa Trời đã phán với nhà Gia-cốp qua nhà tiên tri Ê-sai: “Ngày ngày họ tìm kiếm ta và muốn biết đường lối ta; như dân đã theo sự công bình và chưa từng bỏ luật pháp của Đức Chúa Trời mình! Họ cầu hỏi ta sự đoán xét công bình; và vui lòng gần gũi Đức Chúa Trời!” (Ê-sai 58: 2). Tuy nhiên, họ dám đặt câu hỏi về sự công bình của Đức Chúa Trời bởi vì, mặc dù họ kiêng ăn -- và do đó tuân theo các huấn lệnh của Đức Chúa Trời - họ phải đi đến kết luận rằng Đức Chúa Trời đã không chú ý đến họ! Sau đó, trong Ê-sai 58 cho biết một lý do rõ ràng tại sao Ngài không thể làm vui lòng họ, bất chấp việc họ kiêng ăn và tuân giữ các quy tắc. Rõ ràng từ tất cả lịch sử bày tỏ rằng Israel, với tư cách là một dân tộc, đã phục vụ Đức Chúa Trời bằng môi miệng chứ không phải bằng trái tim.

“Lòng chúng nó chai lì (dày)  như mỡ” (Thi 119:70), họ nặng tai khi nghe Ngài, họ nhắm mắt lại để không thấy bằng mắt, không nghe bằng tai, hiểu bằng lòng và được hoán cải (Công vụ 28:27). Thật là bất thường! Với người Do Thái, những người mà chúng ta có thể mong đợi có ánh sáng, chúng ta chỉ thấy bóng tối, và với những nhà thông thái, những người mà chúng ta tin rằng đã ở trong vùng đất bóng tối, chúng ta khám phá ra ánh sáng, sự sáng suốt và niềm tin. Những dấu chân trên cát cho chúng ta biết điều đó!

Những người khôn ngoan được thúc đẩy bởi khát vọng nhìn vào vị Vua đã hứa của người Do Thái và bày tỏ lòng tôn kính đối với Ngài. Ngôi sao mà họ đã thấy cách đây ít lâu ở phương đông, chỉ là một cái nhìn thoáng qua về vinh quang của Đấng đang đến mà ngôi sao báo trước.

Cho đến lúc đó, họ chỉ nhìn thấy "ngôi sao của Ngài". Các nhà thông thái không cần bất cứ thứ gì khác để sẵn sàng cho cuộc hành trình và lên đường. Trong suốt cuộc hành trình này, Chúa là chủ đề trong suy nghĩ của họ, chủ đề của các cuộc trò chuyện và là đích đến của cuộc hành trình của họ. Kiến thức của họ thật là ít ỏi, và họ không thể biết được nhiều, vì đơn giản là họ không có những nguồn mà Israel đã có—kinh thánh.

Do đó, thái độ của họ khiến các thầy thông giáo vô cùng xấu hổ. Và  chúng ta có xấu hổ chăng?

EM-MA-NU-ÊN-

Ê-sai 7: 1- 8: 4

Ê-sai 7: 1 đến 8: 4 tạo thành một lời tiên tri mạch lạc sẽ được xem xét ngắn gọn bên dưới đây:.

Vua A-cha là một vị vua vô thần của vương quốc phía nam. Vua của vương quốc phía bắc (Phê-ca) và vua của Sy-ri (Rê-xin) đã kết thành liên minh, chiến đấu chống lại anh ta. Họ muốn phế truất A- cha, hậu tự của Đa-vít, và phong Tê-a-bên làm vua (Ê-sai 7: 6). A-cha rất sợ giao ước của hai vua  này (câu 2).

Ê-sai được Chúa sai đến vua A-cha cùng với đứa con trai nhỏ của ông (câu 3) nói rằng: A-cha không cần phải sợ Rê-xin và Phê-ca. Nó chỉ là những gốc cây bốc khói sẽ sớm biến thành tro (câu 4). A-cha nên tin cậy Đức Chúa Trời và yêu cầu một dấu hiệu từ Ngài để xác nhận rằng Đức Chúa Trời sẽ thực sự giúp đỡ và bảo tồn Giu-đa cùng vương triều của Đa-vít.

Nhưng A-cha không muốn (câu 12). Ông ấy thiếu niềm tin. Vì vậy, chính Đức Chúa Trời sẽ ban một dấu hiệu cho nhà Đa-vít (lưu ý rằng A-cha không được đề cập riêng trong câu 13): Một trinh nữ sẽ thụ thai và sinh một con trai. Cậu bé này là dấu hiệu cho thấy Đức Chúa Trời ở cùng dân tộc của A-cha. Đó là lý do tại sao tên của Con trai phải là "Em-ma-nu-ên" (câu 14). Câu này được ứng nghiệm vài trăm năm sau trong Đấng Christ (Ma-thi-ơ 1:23).

Sau đó, E-sai tuyên bố - và có lẽ chỉ tay vào đứa con trai bé bỏng của mình là Ma-he Sa-la Hát-bát- một lời tiên tri có liên quan đến con trai ông và điều đó sẽ trở thành sự thật sau vài năm: Trước khi cậu bé ăn thức ăn rắn, quân binh của vương quốc phía bắc( nước Israel)  và của Sy-ri đã biến mất khỏi đất nước của A-cha (câu 15..).

Ê-sai nói tiên tri rằng Giu-đa sẽ tự mình đối mặt với vua A-si-ri (các câu 18 phần 1). Làm thế nào có? Điều này trở nên rõ ràng khi người ta đọc các tường thuật lịch sử trong 2 Các Vua 16 và 2 Sử Ký 29. A-cha không tin  cậy Chúa theo lời Ê-sai nói, mà lại cầu cứu vua A-si-ri. Sự giúp đở này thực sự đã đánh bại hai kẻ thù của Vương quốc Giu-đa - nhưng cuối cùng A-si-ri đã quay lại chống phá lại chính Giu-đa. Giu-đa không chỉ liên quan đến "con ong" A-si-ri, mà còn với "con ruồi" Ai Cập. Chúa chọn hai loài côn trùng làm hình ảnh cho hai quốc gia này, đến quấy rối  Giu-đa nhưng không giết hại. Vì kẻ thù sẽ làm cho Giu-đa và nhà Đa-vít bị thương nặng, nhưng không tiêu diệt được. "Em-ma-nu-ên" chứng minh cho điều đó!

Sau đó, Ê-sai viết một thông điệp trên một tấm bảng lớn với các nhân chứng. Vài tháng sau, thông điệp được nhấn mạnh bởi sự ra đời của đứa con trai thứ hai của Ê-sai, người được đặt một cái tên thú vị-- Sê-a Gia-súp. Trước khi cậu bé tập nói chuyện với cha mẹ, A-si-ri đã đánh bại hai đồng minh – Sy-ri và Israel (vương quốc phía bắc) - và mang chiến lợi phẩm về nước mình (Ê-sai 8: 1-4)

Thứ Tư, 1 tháng 9, 2021

Chúng Ta Cần Những Nhà Tiên Tri-

 Giê-rê-mi 23: 28-29; 1 Phi-e-rơ 4:11-

Lời tiên tri luôn có tính cách hai mặt. Một là để tiết lộ các sự kiện trong tương lai do Thánh Linh ban cho, mặt còn lại là nói năng như một phát ngôn nhân của Đức Chúa Trời đối với tấm lòng và lương tâm của thính giả. Khi đọc các sách tiên tri trong Cựu Ước – từ Ê-sai cho đến Ma-la-chi - chúng ta thấy rằng một phần lớn các thông điệp của họ không chỉ đơn giản là sự tiết lộ về các sự kiện sắp xảy ra, nhưng Đức Chúa Trời đã chuyển những bài giảng đó đến tận trái tim và lương tâm của người nghe để làm cho họ nhận thức được về các tội lỗi của họ và điều ác trong hành vi của họ và để đưa họ trở lại với Đức Chúa Trời, hầu họ phục vụ Ngài và chỉ một mình Ngài mà thôi.

Chắc chắn ngày nay có sự thiếu hụt chung về phụng sự như vầy. Điều quan trọng biết bao là lời được rao giảng không chỉ đề cập đến trí tuệ, mà còn chạm đến trái tim và lương tâm để người nghe nhận thức được tình trạng thuộc linh thấp kém của mình và nhu cầu đầu phục hoàn toàn và thực sự về ý chí và đời sống của mình cho Đức Chúa Trời, hầu từ bây giờ để họ cầu xin ý muốn của Ngài thành tựu trong mọi sự của minh.

Chúng ta có những giáo sư, những người, nhờ ân điển của Đức Chúa Trời, đã khám phá lại một số lẽ thật bị lãng quên, như Martin Luther làm làm. Nhưng chức vụ của ngày hôm qua không nhất thiết là điều cần thiết như vậy. Ngày hôm qua sự thiếu hiểu biết đã chiếm ưu thế và điều đó đòi hỏi phải có các giáo sư. Tuy nhiên, ngày nay, tội lỗi chủ yếu là sự u mê của lương tâm và sự thiếu hoạt động của trái tim trong dân Chúa.

Để đối mặt với tình trạng này, chúng ta cần một chức vụ phát ngôn bằng tấm lòng và lương tâm, giống như các nhà tiên tri ngày xưa, để người nghe có thể nhận thức được tội lỗi của họ, sự lạnh lùng và thiếu nhiệt thành của họ, và sau tất cả là nhận thức về Ý muốn của Chúa mà họ cần cầu hỏi.

“Anh em không biết rằng thân thể anh em là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, Đấng mà Đức Chúa Trời đã ban cho anh em sao? Anh em cũng không còn thuộc về chính mình nữa, 20 vì anh em đã được mua bằng giá rất cao. Vậy, hãy dùng thân thể anh em mà tôn vinh Đức Chúa Trời” (1Cor. 6:19, 20).

Những chân lý (sự thật) đã tốn nhiều năm cầu nguyện và kiêng ăn từ những người đã từng khai quật chúng, giờ đây có thể được chúng ta nắm bắt cách rõ ràng bằng cách đọc một cuốn sách nhỏ mà không cần vận dụng bất kỳ trái tim hay lương tâm nào. Kết quả lại kinh hoàng.

Nắm bắt một sự thật (lẽ thật) và được một sự thật nắm bắt là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Phải chăng chúng ta không nên kêu cầu với Đức Chúa Trời về những vị tiên tri chân chính, những người có đời sống thánh hiến, những người được ban cho hội thánh ngày nay để nói năng một cách nghiêm túc và khẩn trương, những người có thể đánh thức lương tâm đang ngủ đông, những người không né tránh sự hư hoại tiềm ẩn mà bóng tối yêu thương, để dám phơi bày "trong ánh sáng".

Đừng ai nói rằng tình yêu cấm phụng sự như vậy. Không, tình yêu đích thực đòi hỏi điều đó. Không ai yêu thương như Chúa, và không ai nói đúng lương tâm  (đúng tim đen) con người như Ngài đã nói, Đấng không những đầy ân điển mà còn đầy lẽ thật.

Đó chính xác là phụng sự này mà chúng ta bỏ lỡ rất nhiều ngày thánh mãi đến hôm nay. Sự tự mãn nói chung chắc chắn sẽ bị giáng một đòn chí mạng. Nhiều màn trình diễn xác thịt sẽ sớm kết thúc. Nhưng chỉ những gì sai trái và không đúng sự thật mới bị thiệt hại, và điều đó chắc chắn sẽ không ai phải hối tiếc.

Câu hỏi đặt ra cho chúng ta là liệu vị trí của chúng ta có giá trị cho tấm lòng của chúng ta hơn là sự tôn vinh của Đức Chúa Trời hay không. Chúng ta có các diễn giả và tác giả, nhưng phụng sự này có thể được tìm thấy ở đâu? Có phải anh ấy đã im lặng vì sợ con người không?

Chúa đáp lời cầu nguyện. Xin cho mọi trái tim chân thành, những người mà Ngài yêu quý, kêu gào với Ngài để Ngài đem sự sống trở lại giữa chúng ta.  Chúng ta đang thiếu sự phục vụ này với một sức mạnh yêu cầu nhất định.

“Nhà tiên tri nào có chiêm bao, hãy thuật lại chiêm bao ấy đi!  Ai đã nhận lãnh lời Ta, hãy trung tín truyền lại lời Ta! Rơm rạ có thể xen vào lúa mì sao?” Đức Giê-hô-va phán vậy.  “Lời Ta chẳng phải như lửa, như búa đập vỡ đá sao?” Đức Giê-hô-va phán vậy ” (Giê-rê-mi 23: 28-29).

John Nelson Darby-

CÁC NHÀ TIÊN TRI PHẢI CẦU NGUYỆN-

Sáng thế ký 20: 7; Giê-rê-mi 27:18

Nếu ai đó là nhà tiên tri, thì người đó nói tiên tri, nói những lời của Đức Chúa Trời, dự đoán tương lai. Đây là điều đầu tiên chúng ta nghĩ đến khi nghĩ về các nhà tiên tri.

Nhưng nhiệm vụ đầu tiên của một nhà tiên tri là một nhiệm vụ khác. Người nam đầu tiên mà Đức Chúa Trời gọi là nhà tiên tri là Áp-ra-ham. Và Đức Chúa Trời nói gì về ông với A-bi-mê-léc? “vì chồng nàng là một nhà tiên tri, người sẽ cầu nguyện cho ngươi và ngươi sẽ được sống” (Sáng 20: 7).

Giê-rê-mi xác nhận điều này khi nói với dân chúng về các tiên tri (giả): “Nếu chúng thật sự là các nhà tiên tri và lời Đức Giê-hô-va ở với chúng, thì chúng hãy cầu xin Đức Giê-hô-va vạn quân để…” ​​(Giê. 27: 18).

Ê-li đã có một thông điệp ấn tượng từ Đức Chúa Trời cho vua A-háp (1 Các Vua 17: 1). Tuy nhiên, trong Gia-cơ 5:17, chúng ta thấy rằng ông đã cầu nguyện trước. Đa-ni-ên là một nhà tiên tri luôn luôn cầu nguyện. Ông quỳ trước mặt Chúa ba lần một ngày. Và trước khi Đa-ni-ên nhận được sự mặc khải kinh sợ về 70 tuần lễ, ông ấy đã cầu nguyện để dân tộc của mình được Chúa tha thứ. Vì vậy, chúng ta có thể tiếp tục với Môi-se, với Sa-mu-ên. Ngay cả với Vị Tiên Tri vĩ đại nhất, là Chúa Giê-su, cũng bắt đầu một ngày bằng lời cầu nguyện (xem Mác 1:35; Êsai 50:4).

 

Một nhà tiên tri không cầu nguyện thì không phải là một nhà tiên tri. Chỉ những gì anh ta có ở trong im lặng trước mặt Đức Chúa Trời thì anh ta cũng có thể dành cho Đức Chúa Trời ở nơi công cộng. Sự phục vụ của các nhà tiên tri vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay. Chúng ta thậm chí có thể tìm cách nói tiên tri, tìm cách rao giảng lời Chúa. Nhưng cầu nguyện vẫn là bổn phận đầu tiên. Chỉ bằng cách này, thánh chức mới được thực hiện với tâm trí và cách thức đúng đắn.

Thứ Ba, 31 tháng 8, 2021

Thế Nào Là Một Nhà Tiên Tri Của Chúa?

Sáng thế ký 20: 7; 1 Sa-mu-ên 12:23; Giê-rê-mi 27:18

Có một ngộ nhận tai hại khi dân thánh nghĩ nhà tiên tri của Chúa là người chỉ chuyên lo tiên đoán các sự việc xảy ra ngày mai. Thực ra đó là  trách nhiệm thứ yếu, còn trọng trách của nhà tiên tri là thay mặt Chúa, đứng trước mặt thánh đồ rao ra lời hiện hành, lời khải thị của Ngài đúng theo các bước chuyển động của Chúa trên trái đất. Chúa phán với Môi-se, “Hãy xem, ta lập …A-rôn, anh ngươi, sẽ làm kẻ tiên tri của ngươi” (Xuất. 7:1). Mong bạn nhớ, điểm trọng yếu của nhà tiên tri là làm phát ngôn nhân cho Chúa.

Còn một điểm thứ hai về nhà tiên tri là Chúa dùng sứ đồ Ma-thi-ơ chép thành ngữ “nhà tiên tri” khoảng 12 lần trong phúc âm của ông (1: 22…). Nhiều bản dịch bỏ chữ “nhà” hay “đấng”, vì họ không biết rằng Chúa nhấn mạnh đến con người của nhà tiên tri, và Ngài rất chú ý tính cách của đấng tiên tri hơn là chức vụ, chức danh của họ.

Đấng tiên tri là người đứng trước dân chúng để nói với họ thông điệp của Đức Chúa Trời.  Nhưng một nhà tiên tri chân chính cũng là người đứng trước mặt Đức Chúa Trời để biện hộ, để cầu thay  cho dân chúng. Cả hai sự việc nầy liên kết chặt chẽ với nhau. Khi thiếu một yếu tố nào đó, toàn bộ công việc của nhà tiên tri sẽ được đặt thành nghi vấn.

Dưới đây là ba ví dụ:

Trong một giấc mơ, Đức Chúa Trời phán với một vị vua Phi-li-tin, đang khi Ngài nhìn tôi tớ và bạn của Ngài là Áp-ra-ham: “Bây giờ, hãy giao nàng lại cho chồng, vì chồng nàng là một nhà tiên tri, người sẽ cầu nguyện cho ngươi và ngươi sẽ được sống”(Sáng. 20: 7)- HĐ 2010.

Sa-mu-ên, người đầu tiên trong số các nhà tiên tri, nói với dân chúng: “Còn tôi cũng không phạm tội với Đức Giê-hô-va mà ngưng cầu nguyện cho anh em. Tôi sẽ dạy cho anh em biết con đường ngay lành ”(1 Sa-mu-ên 12: 23).

Nhưng Giê-rê-mi kêu lên: "Nếu chúng thật sự là các nhà tiên tri và lời Đức Giê-hô-va ở với chúng, thì chúng hãy cầu xin Đức Giê-hô-va vạn quân để những dụng cụ còn sót lại trong nhà Đức Giê-hô-va, trong cung vua Giu-đa và trong thành Giê-ru-sa-lem không bị mang qua Ba-by-lôn" (Giê-rê-mi 27:18).

Bất cứ ai muốn giảng dạy Kinh thánh cho người khác cách tốt đẹp và đúng đắn, như Sa-mu-ên đã nói, cũng nên cầu thay cho những người nghe mình giảng. Ai đứng trước dân thánh thì cũng phải đứng trước mặt  Đức Chúa Trời.

 M.K. August 31, 2021

--

XIN CHÚA GẦN BÊN CON

 Trên ngôi cao sang Chúa ngự trị,

Vinh quang nhật nguyệt khó sánh bằng,

Trung tâm ánh sáng trần hoàn,

Với lòng con, Chúa rất gần, Chúa ơi.

-

Ô Chúa, dường mặt trời rọi sáng,

Lồi đường con quang đãng hôm nay,

Ngôi Sao hi vọng đêm dài,

Canh đêm lo sợ, xin Ngài trấn an.

-

Nửa đêm trần giới càng kinh hoảng,

Giữa trưa, hơi nắng Chúa xua tan,

Cầu vồng thương xót vắt ngang,

Mây đem ô tội xóa tan nhiệm mầu

-

Nguồn sự sống trên cao, dưới đất,

 Ánh sáng của lẽ thật, tình thương,

Trước ngai chói sáng phi thường,

Con nào cầu hỏi buông tuồng, Chúa ơi.

-

Cho con sự thật đời giải phóng,

Đốt nung lòng con nóng cháy luôn,

Bàn thờ nầy hiến Chúa thường,

Ánh quang thánh khiết, lửa luôn cháy hoài.

K.Đ. August 31, 2021

 

GIẢNG LỜI SỰ THẬT-

“Ngươi hãy cần cù trình diện mình chấp-nhận được đối với Đức Chúa

TRỜI như là một công nhân, là kẻ không cần bị xấu-hổ, luận-giải chính-xác lời của lẽ thật” (2 Tim. 2:15- TKTC).

-

Thổi hơi nóng rát vào thành Chúa,

Sa-tan dùng bão lửa khổ nàn,

Thánh Linh bóng mát xóa tan,

Bầy chiên thoát khổ bình an, trọn lành.

(Es. 25:4-5)

-

Gió giáo lý đùa nhanh dân thánh,

Trá thuật, xảo ngôn đánh động rồi,

Tín nhân dồi dập, nổi trôi,

Vì phường bóp méo những lời Thánh kinh.

(Eph.4: 14; 1 Tim. 6:3, 2 Phi. 3:16)

-

Tiên tri giả trá hình lén lút,

Giáo sư dối thừa lúc hỗn mang,

Ngầm đem tà giáo ngoại bang,

Đức tin dân thánh tiêu tan, đổ nhào.

(2 Phi. 2:1-2, 2 Tim. 2:18).

-

Nay Chúa gọi bạn mau đứng dậy,

Giảng lời sự thật mãi không thôi,

Không cần tranh luận nhiều lời,

Làm tròn chức vụ giảng lời Chúa giao.

(2 Tim. 2:23; 4:5).

MK. August, 31, 2021.