Giê-rê-mi 23: 28-29; 1 Phi-e-rơ 4:11-
Lời tiên tri luôn có tính cách hai mặt. Một là để tiết lộ các
sự kiện trong tương lai do Thánh Linh ban cho, mặt còn lại là nói năng như một phát
ngôn nhân của Đức Chúa Trời đối với tấm lòng và lương tâm của thính giả. Khi đọc
các sách tiên tri trong Cựu Ước – từ Ê-sai cho đến Ma-la-chi - chúng ta thấy rằng
một phần lớn các thông điệp của họ không chỉ đơn giản là sự tiết lộ về các sự
kiện sắp xảy ra, nhưng Đức Chúa Trời đã chuyển những bài giảng đó đến tận trái
tim và lương tâm của người nghe để làm cho họ nhận thức được về các tội lỗi của
họ và điều ác trong hành vi của họ và để đưa họ trở lại với Đức Chúa Trời, hầu
họ phục vụ Ngài và chỉ một mình Ngài mà thôi.
Chắc chắn ngày nay có sự thiếu hụt chung về phụng sự như vầy.
Điều quan trọng biết bao là lời được rao giảng không chỉ đề cập đến trí tuệ, mà
còn chạm đến trái tim và lương tâm để người nghe nhận thức được tình trạng thuộc
linh thấp kém của mình và nhu cầu đầu phục hoàn toàn và thực sự về ý chí và đời
sống của mình cho Đức Chúa Trời, hầu từ bây giờ để họ cầu xin ý muốn của Ngài thành
tựu trong mọi sự của minh.
Chúng ta có những giáo sư, những người, nhờ ân điển của Đức
Chúa Trời, đã khám phá lại một số lẽ thật bị lãng quên, như Martin Luther làm làm.
Nhưng chức vụ của ngày hôm qua không nhất thiết là điều cần thiết như vậy. Ngày
hôm qua sự thiếu hiểu biết đã chiếm ưu thế và điều đó đòi hỏi phải có các giáo sư.
Tuy nhiên, ngày nay, tội lỗi chủ yếu là sự u mê của lương tâm và sự thiếu hoạt
động của trái tim trong dân Chúa.
Để đối mặt với tình trạng này, chúng ta cần một chức vụ phát
ngôn bằng tấm lòng và lương tâm, giống như các nhà tiên tri ngày xưa, để người
nghe có thể nhận thức được tội lỗi của họ, sự lạnh lùng và thiếu nhiệt thành của
họ, và sau tất cả là nhận thức về Ý muốn của Chúa mà họ cần cầu hỏi.
“Anh em không biết rằng thân thể anh em là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, Đấng mà Đức Chúa Trời đã ban cho anh em sao? Anh em cũng không còn thuộc về chính mình nữa, 20 vì anh em đã được mua bằng giá rất cao. Vậy, hãy dùng thân thể anh em mà tôn vinh Đức Chúa Trời” (1Cor. 6:19, 20).
Những chân lý (sự thật) đã tốn nhiều năm cầu nguyện và kiêng
ăn từ những người đã từng khai quật chúng, giờ đây có thể được chúng ta nắm bắt
cách rõ ràng bằng cách đọc một cuốn sách nhỏ mà không cần vận dụng bất kỳ trái
tim hay lương tâm nào. Kết quả lại kinh hoàng.
Nắm bắt một sự thật (lẽ thật) và được một sự thật nắm bắt là
hai việc hoàn toàn khác nhau.
Phải chăng chúng ta không nên kêu cầu với Đức Chúa Trời về những
vị tiên tri chân chính, những người có đời sống thánh hiến, những người được
ban cho hội thánh ngày nay để nói năng một cách nghiêm túc và khẩn trương, những
người có thể đánh thức lương tâm đang ngủ đông, những người không né tránh sự
hư hoại tiềm ẩn mà bóng tối yêu thương, để dám phơi bày "trong ánh
sáng".
Đừng ai nói rằng tình yêu cấm phụng sự như vậy. Không, tình
yêu đích thực đòi hỏi điều đó. Không ai yêu thương như Chúa, và không ai nói đúng
lương tâm (đúng tim đen) con người như
Ngài đã nói, Đấng không những đầy ân điển mà còn đầy lẽ thật.
Đó chính xác là phụng sự này mà chúng ta bỏ lỡ rất nhiều ngày
thánh mãi đến hôm nay. Sự tự mãn nói chung chắc chắn sẽ bị giáng một đòn chí mạng.
Nhiều màn trình diễn xác thịt sẽ sớm kết thúc. Nhưng chỉ những gì sai trái và
không đúng sự thật mới bị thiệt hại, và điều đó chắc chắn sẽ không ai phải hối
tiếc.
Câu hỏi đặt ra cho chúng ta là liệu vị trí của chúng ta có
giá trị cho tấm lòng của chúng ta hơn là sự tôn vinh của Đức Chúa Trời hay
không. Chúng ta có các diễn giả và tác giả, nhưng phụng sự này có thể được tìm
thấy ở đâu? Có phải anh ấy đã im lặng vì sợ con người không?
Chúa đáp lời cầu nguyện. Xin cho mọi trái tim chân thành, những
người mà Ngài yêu quý, kêu gào với Ngài để Ngài đem sự sống trở lại giữa chúng
ta. Chúng ta đang thiếu sự phục vụ này với
một sức mạnh yêu cầu nhất định.
“Nhà tiên tri nào có chiêm bao, hãy thuật lại chiêm bao ấy
đi! Ai đã nhận lãnh lời Ta, hãy trung
tín truyền lại lời Ta! Rơm rạ có thể xen vào lúa mì sao?” Đức Giê-hô-va phán vậy.
“Lời Ta chẳng phải như lửa, như búa đập
vỡ đá sao?” Đức Giê-hô-va phán vậy ” (Giê-rê-mi 23: 28-29).
John Nelson Darby-