Bài học lịch sử
Sau trận dịch cuối cùng của mười tai họa, các con đầu lòng của đất Ai-cập từ loài người đến thú vật đều bị đánh chết, ý chí chống cự Đức Chúa Trời của Pha-ra-ôn (vua Ai-cập) sụp đổ nên ông bằng lòng cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi, theo sự đòi hỏi của Môi-se. Bấy giờ, con dân của Chúa đã kiều ngụ tại đất Ai-cập được 430 năm; trong đó, hết 400 năm bị vua Ai-cập bắt làm nô lệ, đúc gạch để xây thành, đắp lũy rất là cực khổ. Sự than oán của dân Y-sơ-ra-ên làm động lòng Đức Chúa Trời, nên Ngài kêu gọi Môi-se đứng ra lãnh đạo dân Y-sơ-ra-ên vượt thoát Ai-cập. Khi đó, Môi-se đang trốn tránh vua Ai-cập vì lý lịch Do Thái của ông bị bại lộ. Lúc kêu gọi Môi-se, Đức Chúa Trời có truyền là Ngài đã ban cho dân Y-sơ-ra-ên vùng đất Ca-na-an, là vùng đất đượm sữa và mật [1]. Từ Ai-cập đến Ca-na-an có hai lộ trình:
1- Đi qua eo biển Phi-lít-tin nằm giữa Địa Trung Hải và Hồng Hải, và:
2-Vượt qua Hồng Hải, băng ngang bán đảo Si-nai và từ đó đi lên hướng Bắc về vùng Ca-n