[Lưu ý: Tôi nhận thức được định nghĩa của từ
điển về thuật ngữ "tôn giáo". Những gì tôi đề cập đến ở đây là bất kỳ
hệ thống niềm tin và thực hành nào mà không có nền tảng trong Lời Đức Chúa Trời,
và / hoặc phủ nhận cách có hiệu quả quyền năng vận hành bên trong và vinh quang
của Đức Chúa Trời trong việc cứu chuộc và thánh hóa của con người.]
Sự thôi thúc của tôn
giáo có năng lực bao la trong con người, và ma quỷ biết điều đó. Hắn là bậc
thầy trong việc sử dụng tôn giáo có nguồn gốc từ con người để kiềm giữ chúng ta tránh khỏi sự hiện diện của Đức Chúa Trời Hằng Sống. Với sự quỉ quyệt và mánh
khóe, hắn đã bí mật xếp đặt công việc của mình để thay thế điều chân thật với những
cái bóng, mọi thứ thần thượng với những cái vỏ trần thế, và sự tương giao thân
mật thuộc linh giữa vòng dân Chúa với những gì đó mà sẽ đưa đến một bộ máy quan
liêu cầm quyền.
Từ nơi tôi
đứng, bạn bè của tôi ơi, điều này phần lớn là những gì được gọi là Cơ Đốc giáo
đã trở thành, và tôi không phải hạn chế sự ám chỉ này đến chủ nghĩa Rô-ma. Có
vẻ như ở khắp mọi nơi mà bạn đi đến, ngày càng nhiều tín hữu phỏng theo các sự thực hành và ý kiến của loài người, bày
tỏ ra rằng họ yêu thích tôn giáo của họ nhiều hơn họ yêu Đức Chúa Trời Hằng Sống.
Bạn bè của
tôi ơi, điều này khiến tôi buồn rất nhiều. Vì chính tôn giáo này, và tất cả
guồng máy của nó, là điều làm chúng ta đui mù, khiến cho chúng ta không còn cần
một cuộc gặp gỡ thân mật và đầy sự sống với một Đức Chúa Trời cứu chuộc. Tôn
giáo, bởi bản chất của nó, đặt niềm tin vào con người, chớ không vào Đức Chúa
Trời, do đó, trong thể yếu, công việc thực hiện hoàn hảo các xu hướng nhân văn
đang càn quét thế giới và Hội thánh.
Tuy nhiên, điểu đó xảo
trá, vì trong cốt lõi, Hội thánh bất lực!
Tôn giáo suông không có
thể biến một con quỷ thành một môn đồ, hay một kẻ nổi loạn thành một con trai
yêu quý. Sự chính thống trống rỗng không có thể biến một tội nhân thành một vị
thánh, hoặc hy vọng trong bất kỳ cách nào, tạo hình hoặc hình thành để phục hồi
một hồn người đã bị tội lỗi tàn phá, và khôi phục anh ta trở lại vị trí của anh
có trong vườn.
Chỉ một mình Giêsu Christ, có thể làm được điều này!
Tại sao, sau đó chúng ta vẫn kiên trì từng hồi từng lúc làm xói mòn công tác
cứu chuộc và phục hồi của Ngài trên thập tự giá. Tại sao là các tín đồ, chúng
ta lại quá sẵn sàng bị kích động bởi trò lừa đảo mới nhất, xu hướng hay kỹ
thuật đang tìm cách bổ sung hoặc thay thế các tiến trình đã được ấn định cách
thần thượng về sự thánh hóa? Tại sao Đấng Trợ giúp và An ủi, Giáo sư và Đấng
chăn bầy, Đấng từ trời xuống để ở giữa chúng ta, và đã chết cho chúng ta, dường
như không bao giờ là đủ đối với chúng ta?
Há tôn giáo của người Do
Thái đã không làm họ đui mù đối với tình yêu Đức Chúa Trời như đã được tiết lộ trong Đấng Messiah của họ hay sao? Hãy xem
xét sự nghiêm khắc trong ngôn ngữ của Chúa chúng ta khi Ngài lên án họ trong
các ngôn từ cực độ nhất khi Đức Chúa Trời chân thật bị che
khuất
Bởi những nghi lễ và thực hành của họ. Nếu
chúng ta gọi bất kỳ cá nhân hoặc một nhóm nào là "dòng dõi loài rắn"
hay "con rắn" hôm nay, chúng ta sẽ nhanh chóng bị lên
án là chia rẽ và có đầu óc chỉ trích. Tuy nhiên, đó là tôn giáo của họ, bạn sẽ
thấy, và tôn giáo đó thuộc về chúng ta ngày hôm nay, thiết lập ra khuôn khổ để
đề cao những con người vào vị trí của Đấng
Tối Cao.
Ngài buộc
tội họ, "Nhưng
Ta biết các ngươi rồi, chẳng có sự thương yêu Đức Chúa Trời ở trong các ngươi
đâu" (Giăng 5:42 )
... Còn chúng ta
thì thể nào?
Tất cả tôn
giáo của họ đã không dạy họ điều gì về Đức Chúa Trời; trong thực tế Ngài yêu
thương họ rất tha thiết, và đứng ngay trước mặt họ, dang cánh tay của Ngài ra,
sẵn sàng ôm lấy họ, là bằng chứng của tình yêu đó.
Chúa của
chúng ta, sau khi rời trái đất này, đã không để lại cho chúng ta với bất kỳ hệ
thống hoặc phương pháp nào, hoặc "tôn giáo" - Ngài để lại Đức Thánh
Linh cho chúng ta, ban khả năng và củng cố cho chúng ta từ bên trong để liên hệ
với Ngài và Chúa Cha trên một mức độ sâu sắc thân mật. Ngài đã không để lại cho
chúng ta một cuốn sách bài hát hoặc một câu nói nào để ghi nhớ, nhưng sự mới mẻ
của sự sống! Thật vậy, chỉ một mình Ngài là đường về cùng Cha. Ngài là sự thật
về Đức Chúa Trời và con người và làm thế nào cả hai có thể được hòa giải, một
lần đủ cả!
Điều rất thú vị mà James
trong Tân Ước định nghĩa về "tôn
giáo thuần túy và thuần khiết" (Gia cơ 1:27- niềm tín ngưỡng—religion) là phụng sự yêu thương, không phải sự tuân thủ trung thành với tín
điều và truyền thống, hoặc mùi vị và tiếng chuông của nhà thờ, hoặc bất kỳ hình
thức vô ích nào của thực tại phụng vụ. Đó là tình yêu của Đấng Christ và Chúa Cha đổ ra đường phố, tràn vào nhà cửa của chúng ta, và vào các cuộc đời bị tan vỡ hay bị tổn
thương nhất giữa vòng chúng ta.
Kinh Thánh thật sáng tỏ ở đây, bạn bè của tôi ơi, vì
vậy xin đừng coi tôi là “quá khắc nghiệt" trong sự đánh giá này .
Về mặt bản
chất của nó, tôn giáo cưỡng ép, cột trói, bắt buộc và che lấp thực tại thần
linh. Nó tạo ra khoảng cách cho một người với đối tượng cuối cùng của sự thờ
phượng. Nó coi trọng sự tuân thủ và phù hợp bên ngoài hơn những gì thực sự có ở
trong lòng của một người. Mặc dù có những tuyên bố táo bạo của nó, nó hướng dẫn
đức tin của chúng ta xa lìa Đức Chúa Trời, và hướng tới những vật thọ tạo, đặc
biệt là con người và các đối tượng mà họ trang điểm.
Tôn giáo làm nhơ nhớp
huyển nhiệm của sự tin kính và cuộc sống từ bỏ mình trong trung tâm phúc âm
của sứ đồ Phaolô. Nó cổ vũ sự công bình
mà không có thể đủ sức chịu được sự khắc nghiệt của cuộc sống, những cám dỗ của
xác thịt và thế giới, cũng như các cuộc tấn công của kẻ thù. Nó ba hoa to tiếng,
và hứa hẹn rất nhiều, nhưng cung cấp rất ít. Khi cần thiết, nó phải vay mượn từ
thế giới, bởi vì nó không nắm giữ quyền năng bẩm sinh hoặc tính sáng tạo riêng
của mình.
Tôn giáo không biết gì về bối cảnh sống động của sự
tương giao phục hồi được Đấng Cứu Thế của chúng ta cung cấp. Nó câm và điếc
trước Lời Hằng Sống, là Lời luôn luôn có chính Tác Giả kèm theo, trong khi Ngài
làm ứng nghiệm ý nghĩa của Lời đó bằng cách làm thỏa thích trong cuộc sống hàng
ngày của chúng ta.
Tôn giáo có thể cảm
thúc bạn; không có nghi ngờ gì trong điều này. Nó có thể lôi cuốn bạn trong một
điệp khúc của bài hát khen ngợi và tình cảm. Nó có thể thu hút một phần của bạn
và làm bạn muốn được thu hút. Nó là hạnh phúc để đáp ứng nhu cầu và khát vọng
tiêu dùng của bạn, và làm thỏa mãn các giác quan. Nó có thể làm cho bạn trông
giống như mình đang mạo hiểm vào nơi chí thánh, với vải gai mịn, đồng thau và
le lói ánh sáng.
Nhưng, bạn bè của tôi ơi,
nó sẽ không bao giờ làm thay đổi bạn, hoặc cứu bạn bạn khỏi thân thể sự chết
(Rô ma 7:24). Nó KHÔNG THỂ!
Chỉ Đấng Chăn Giữ hồn của
bạn có thể làm điều đó.
Bạn của bạn trong Christ Giêsu,
W.E. Smith
Lời Người Dịch:
Hội thánh của Đức Chúa
Trời hằng sống đã trở thành tôn giáo chết rồi. Khi con dân Chúa không còn đọc
hay rất hiếm đọc Kinh Thánh, hầu nghe được tiếng phán cập nhật của Ngài mà chỉ
mãi mê đọc sách bài giảng các vĩ nhân của Đức Chúa Trời. Trước đây, khi các bậc
vĩ nhân ấy giảng Lời Chúa, thì lời giảng họ tạm gọi là lời hằng sống, được xức
dầu của Chúa. Nay lời ấy như ma-na cách đêm, không còn tươi mới nữa. Thế mà Hội
thánh ngày nay đem lời loài người vào choán trong giờ thờ phượng. Các tôi tớ,
con dân Chúa không cần tìm kiếm sự xức dầu, tìm kiếm ánh sáng mới mẻ để gỉảng
Lời Chúa, mà chỉ giảng lời có sẵn, như khui đồ hộp cho Hội thánh ăn vậy. Đó là
nếp sống tôn giáo chết trong Hội Thánh Chúa ngày nay. Câm và điếc đối với Kinh
Thánh.
Tôi trích đăng sau đây bài thơ nói lên nếp sống tôn giáo trong
Hội Thánh như sau:
Nhà Chúa không phải nơi mua bán
Trong chợ đời mua bán,
Người đời lắm bon chen,
Giỏi lọc lừa, xảo trá,
“Vạn sự chí ư tiền.”
Cũng đã có cảnh ấy
Trong Giê-ru-sa-lem,
Nhà Chúa thành “cái chợ”
Nơi đổi chác, bán buôn*.
Ngày nay cũng thế đấy,
Cũng lọc lừa, bon chen.
“Market” nào “hot” nhất?
“Market of
religion!”
Shalom Do