Thứ Hai, 4 tháng 1, 2021

CHÚA MUA BÁN DÂN NGÀI?


1/. MUA-
--Mathio 13:44: “"Nước trời ví như của báu giấu trong ruộng, mà có người tìm được thì yểm đi, vui mừng mà đi bán hết của mình, rồi mua ruộng đó”. Chúa bán mọi sự Ngài có như vinh quang trên trời trước khi giáng trần, mạng sống con người của Ngài, sự sỉ nhục, danh dự… để mua miếng ruộng có chứa bảo vật. Bảo vật là dân của Ngài, còn miếng ruộng là trái đất- Nên Chúa đã mua lại trái đất rồi.
--Mathio 13:45-46, “"Nước trời lại ví như người lái buôn kiếm ngọc châu tốt đẹp; khi tìm được một ngọc châu rất quí giá, thì đi bán hết của mình mà mua nó.”.
Ngọc châu, nói cụ thể là hội thánh Tân ước, như Phao-lô giải nghĩa, “Anh em hãy giữ lấy mình, và luôn cả bầy mà Thánh Linh đã lập anh em làm giám mục, để chăn Hội thánh của Đức Chúa Trời, mà Ngài đã mua bằng chính huyết Ngài”.
Có nhiều mục tử nói Chúa mua hội thánh từ bàn tay sa tan. Điều đó đúng không?
Sa tan không phải là người sáng tạo hay chủ tể nhân loại, hắn là kẻ ăn cắp, kẻ chiếm đoạt tạo vật của Chúa. Nên Ga la ti 4:5 nói Chúa mua trái đất và hội thánh từ luật pháp của Đức Chúa Trời đúng theo pháp lí. Vì luật pháp, đức công nghĩa và đức thánh khiết của Đức Chúa Trời lên án nhân loại là phạm nhân, phải đền tội là phải diệt vong. Chúa Giê su trả giá đắt là mạng sống làm người của Ngài và huyết vô tội thương lượng cùng luật pháp Đức Chúa Trời để mua tội nhân. Bản kinh thánh Việt ng4 dịch sai một từ ngữ là “mua chuộc”. “mua chuộc” là một chữ nói lên ý đồ xấu xa. Chúa mua chứ không mua chuộc chúng ta.
Galati 4:5 chép, “Nhưng khi kỳ hạn đã được trọn, Đức Chúa Trời bèn sai Con Ngài đến, sanh bởi người nữ, sanh dưới luật pháp, để chuộc những kẻ ở dưới luật pháp, hầu cho chúng ta nhận được quyền làm con’.
Điều đáng tiếc là bản dịch Việt Văn dịch sai chữ “chuộc” trong câu Kinh thánh trên đây. Trong nguyên ngữ Hi lạp nó là: exagorazo. Trong chữ nầy có 2 chữ: ex= out of- ra khỏi, và agora là market, chợ, và động từ agorazo có nghĩa là mua. Vậy Exagorazo là mua đem ra khỏi chợ để phóng thích.
Chúa đã mua trái đất và dân Ngài đem ra khỏi sự định tội của luật pháp, rồi đem ra ngoài và phóng thích.
2/. BÁN-
Kinh thánh định nghĩa động từ ”bán” là “buông tay”.
1 Các vua 21:20, “A-háp bèn nói cùng Ê-li rằng: Ớ kẻ thù nghịch, ngươi có gặp ta à? Ê-li đáp: Phải, tôi có gặp vua, bởi vì vua đã bán mình đặng làm điều ác trước mặt Đức Giê-hô-va”. Có bản dịch khác dịch chữ “bán” là: “gave yourself over to do evil things” -buông mình làm điều ác.
Cho nên Phục truyền: 32:26 chép về lí do Chúa bán dân Ngài là: “Ta phán: Ta sẽ phân tán họ, Xóa sạch kỷ niệm họ khỏi loài người. Nhưng e ngại kẻ thù kia chế nhạo, Và cừu địch cũng sẽ hiểu lầm, Cho rằng:‘Nhờ tay ta nên ta đắc thắng, Chứ CHÚA đâu có nhúng tay vào.” Anh chị em là một dân không hiểu biết, Thiếu sáng suốt. Nếu khôn ngoan, anh chị em đã hiểu điều này Và ý thức chung cuộc ra sao. Làm sao một người đuổi cả ngàn, Hai người rượt mười ngàn người trốn chạy, Nếu CHÚA là vầng đá không bán anh chị em, Không nạp anh chị em cho kẻ thù?”.
Chúa phán, “Nếu CHÚA là vầng đá không bán anh chị em, Không nạp anh chị em cho kẻ thù?”. Thi thiên 44:12 nói rõ, “ Chúa đã bán dân Chúa không giá chi, Và đánh giá chúng nó chẳng cao”.
Chúa bán dân Ngài là Ngài buông tay,Ngài bỏ quyền làm chủ trên họ.
Tại sao Chúa bán dân Ngài?-- Vì cớ:
-- Anh chị em là một dân không hiểu biết—không biết Chúa, hiểu sai lời Ngài, cũng như là thiếu sự hiểu biết đúng.
-- Thiếu sáng suốt—dân Chúa giỏi văn tự Kinh thánh, nhưng thiếu sáng suốt, thiếu nhận định các đường lối và ý muốn cập nhập hiện đại của Đức Chúa Trời. Do đó Ngài chán, Ngài buông quyền kiểm soát và bán họ cho kẻ thù, là cho quyền lực thế nhân.

SỰ CỨU RỖI CÓ CHẮC CHẮN KHÔNG?


 

Có một anh em  hỏi tôi:

--Hỏi: Anh có tin mất sự Cứu Rỗi không?

-- Đáp:

1. Cứu rỗi là chắc chắn Giăng 5:24, Giăng 10:28,29:

“Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời ta mà tin Đấng đã sai ta, thì được sự sống đời đời, và không đến sự phán xét, song vượt khỏi sự chết mà đến sự sống--Ta ban cho nó sự sống đời đời; nó chẳng chết mất bao giờ, và  chẳng ai cướp nó khỏi tay ta. 29 Cha ta là Đấng lớn hơn hết đã cho ta chiên đó, và chẳng ai  cướp nổi chiên đó khỏi tay Cha”

2. Trường Phái của Calvin chủ trương Chúa tiền định sự cứu rỗi chắc chắn, khi được cứu rỗi thì không thể mất sự cứu rỗi. Cho nên Calvin nói những người như:

-- đầy tớ 1 ta lâng bị đuổi—"Còn tên đầy tớ vô ích nầy,hãy quăng nó ra nơi tối tăm ở ngoài;  tại đó sẽ có khóc lóc và nghiến răng.'” (Mathio 25:30)

-- 5 trinh nữ bị đuổi – “Kế đó những gái đồng trinh khác cũng đến nói rằng: 'Chúa ơi, Chúa ơi, xin mở cửa cho chúng tôi!' 12 Nhưng chàng đáp rằng: 'Quả thật, ta nói cùng các ngươi, ta  không biết các ngươi đâu” (Mathio 25:11-12).

--Những người bị đòn như: “Nhưng nếu đầy tớ ác kia thầm nói rằng: 'Chủ ta đến chậm,'  bèn đánh bạn đồng công, và ăn uống với phường say rượu,  thì chủ nó sẽ đến trong ngày nó không ngờ, giờ nó không hay,   phân thây nó, và định cho nó đồng phần với kẻ giả hình; tại đó sẽ có khóc lóc và  nghiến răng”( Mathio 24: 48-51)

 Thuyết Calvin gọi họ đều là người vô tín chưa tin. Hai người ngủ 1 giường người bị để lại là người ngoại, chưa tin.- “hai người nằm chung giường, một người  sẽ được rước đi, còn một bị để lại”(Lu ca 17:34).

3. Phái Arminius chủ trương người đã có sự cứu rỗi rồi thì có thể bị mất rất dễ dàng, không bảo đảm được cứu rỗi chắc chắn.

 Nên  Arminius lí luận kẻ một ta lâng, 5 trinh nữ, đầy tớ bị đòn....hay  đầy tớ bị đuổi đều là những người tín đồ  chân thật bị sa ngã và mất sự cứu rỗi..Trong ngày đó nhiều người sẽ nói cùng ta rằng: 'Lạy Chúa, lạy  Chúa, chúng tôi há chẳng từng nhơn danh Chúa mà nói tiên tri sao?nhơn danh Chúa  mà đuổi quỉ sao? và nhơn danh Chúa mà làm nhiều việc quyền năng sao?'  Khi  ấy ta sẽ công bố với họ rằng: 'Ta chẳng hề biết các ngươi; hãy lìa khỏi ta, ớ  những kẻ làm ác kia.'(Mathio 7:22-23).

Những người được Chúa gọi là “những kẻ làm ác” trên đây, đối với Calvin thì là người chưa tin chúa, còn phái arminius cho là người sa ngã, mất sự cứu rỗi.

4. Giải đáp.

-Sự cứu rỗi chân thật không bao giờ mất. Vì người một ta lâng, Kinh thánh gọi là "đầy tớ", 5 trinh nữ dại được gọi là "trinh nữ". Những danh hiệu nầy:  “đầy tớ”, hay “trinh nữ” chỉ dành cho tín đồ, không dành cho người vô tín bao giờ. Kinh thánh gọi người vô tín là con cái loài rắn, con cái Ma quỷ--"Nhưng khi Giăng thấy nhiều người Pha-ri-si và Sa-đu-sê đến chịu báp-têm với mình, thì bảo họ rằng: "Ớ dòng giống rắn độc kia, ai đã cảnh cáo các ngươi trốn khỏi cơn thạnh nộ hầu đến?” (Mathio 3:7)—" tà linh hiện đang hành động trong con cái bội nghịch” (Epheso 2:2)- “Bởi đó, người ta nhận biết con cái Đức Chúa Trời và con cái ma  quỷ” (1 Giăng 3:7)

5- Hội thánh không biết lẽ thật về việc tín đồ thất bại sẽ bị Chúa đánh đòn, hình phạt, nên họ nghĩ sự hình phạt chính là việc vào địa ngục hay hồ lửa.

Tóm lại người tin Chúa thật là được cứu rỗi chắc chắn, nhưng nếu sống đắc thắng sẽ được phần thưởng là vào nước ngàn năm đồng cai trị với Chúa Giê su, ai sống thất bại sẽ bị hình phạt và còn bị quăng vào nơi khóc lóc nghiến răng. Công giáo lại nói vào nơi khóc lóc nghiến răng là vào ngục luyện tội, cho sạch sẽ mới vào thiên đàng sau. Lời nầy sai lạc.

Nên nếu ai nói người bị đuổi, bị đòn  là người chưa tin, hay là người mất sự cứu rỗi, hay người vào ngục luyện tội-- ba ý tưởng đó đều sai lạc.