Ma-thi-ơ 3:16” Khi
chịu báp-têm rồi, Đức Jêsus liền lên khỏi nước, kìa, các từng trời mở ra, Ngài
thấy Thánh Linh của Đức Chúa Trời ngự xuống như bồ câu đậu trên Ngài”
Công vụ 7:56, “Kìa, tôi thấy
các từng trời mở ra, và Con Người đứng bên hữu Đức Chúa Trời”.
Trong khi Cựu ước nói một lần
về trời (thiên đàng) rộng mở (Ê-xê-chi-ên 1:1), thì chúng ta thấy rằng các tầng
trời đã mở ra năm lần trong Tân ước:
-Lúc Chúa Giêsu chịu báp-têm
(Mat 3:16; Mác 1:10; Lu ca 3:21)
-Khi người ta ném đá Ê-tiên
(Công. 7:56)
-Trong sự ngất trí của
Phi-e-rơ (Công vụ 10: 11)
-Khi Chúa Giêsu hiện ra công
khai (Khải. 19:11)
-Trong Vương quốc thiên hi niên (Giăng 1: 51)
Đức Chúa Trời trong ân điển
của Ngài đã vui lòng mở thiên đàng vào nhiều dịp khác nhau. Khi Ngài cho chúng
ta một cái nhìn thoáng qua về thiên đàng rộng mở theo cách này, Ngài làm điều
đó để cho chúng ta thấy Ai là trọng tâm của mối quan tâm trên trời. Đồng thời, Ngài
có ý định giới thiệu cho chúng ta những vinh quang nhất định của Con Người này.
Khi các tầng trời mở ra trong Tân Ước, thì -- có lẽ chỉ có một ngoại lệ ở Công
vụ 10 - Chúa Giê-su luôn là người trung tâm.
Ngày nay, các từng trời cũng
mở ra cho chúng ta - không phải theo nghĩa đen, mà mở ra cho con mắt đức tin của
chúng ta. Kể từ khi Đấng Christ hoàn thành công việc cứu chuộc và chiếm chỗ của
Ngài ở bên hữu Đức Chúa Trời, chúng ta đã nhìn vào một thiên đàng rộng mở. Ở
đó, chúng ta thấy Ngài được đăng quang trong vinh quang, ngự bên hữu Đức Chúa
Trời (Heb.2: 9). Và chẳng bao lâu nữa sẽ đến lúc chúng ta theo Ngài vào thiên
đàng rộng mở để ở với Ngài mãi mãi. Ô một Hi vọng phước hạnh!
Đặc biệt, bức thư gửi cho
người Hê-bơ-rơ cho chúng ta một cái nhìn về bầu trời rộng mở. Ông nói rõ rằng
chúng ta có thể tiếp cận với Đức Chúa Trời. Bức màn của ngôi đền thờ đã bị xé làm
hai và con đường dẫn vào nơi chí thánh được dọn dẹp. Dựa trên dòng máu quý giá
của Chúa Giê-su, chúng ta được phép dạn dĩ vào nơi chí thánh (Hê-bơ-rơ 10:19).
Quyền được vào thiên đàng, đến với sự hiện diện của Đức Chúa Trời, giờ đây đã mở
ra cho mọi tín đồ. Một đặc ân tuyệt vời!
& Sau đây, các sự kiện
nêu trên sẽ được xem xét chi tiết hơn.
1.Tại báp-têm của Chúa Giê- su-
Các tầng trời lần đầu tiên mở
ra khi Chúa Giêsu chịu phép báp-têm. Chúa đã chịu báp têm như người tôi tớ
khiêm nhường qua Giăng tại sông Giô-đanh. Khi làm như vậy, Ngài đã khiến mình hiệp
một với những người Do Thái đã đến để thú nhận các tội lỗi của họ bằng cách chấp
nhận “bản án tử hình” cho chính họ trong phép báp têm dưới nước. Tuy nhiên, Đấng
Cứu Rỗi không có gì để thú nhận: Ngài hoàn toàn vô tội, không biết tội lỗi,
không phạm tội và không có tội lỗi (2 Cô 5:21; 1 Phi 2:22; 1 Giăng 3: 5).
Khi Chúa Giê-su chịu báp têm
và “vừa lên khỏi nước, người thấy các từng trời xé ra, và Thánh Linh như bồ câu
ngự xuống trên Ngài, có tiếng từ trời phán rằng: “Ngươi là Con yêu dấu của Ta,
đẹp lòng Ta mọi đường” (Mác 1: 10, 11). Sau khi Chúa hiệp một với dân sót trung
thành trong báp têm, Thánh Linh ngự xuống
trên Ngài dưới hình dạng con bồ câu. Trên Chúa Giê-su, Đức Thánh Linh có thể tìm thấy một nơi an nghỉ.
Chim bồ câu tượng trưng cho sự thuần khiết và hiền lành; là dấu hiệu đặc biệt của
sự phục vụ Chúa trong quyền năng của Thánh Linh. Người đầy tớ trung thành sắp bắt
đầu công vụ của mình. Với ý nghĩ này, Ngài đã được xức dầu bởi Đức Thánh Linh
(xem Thi 89: 21; Êsai 42: 1).
Cảnh
tượng gần sông Giô-đanh này có thể làm cho lòng Cha trên trời vui sướng biết bao! Khi Ngài thấy
Con yêu dấu của mình đã hạ mình xuống sâu sắc, làm cho mình hiệp một với dân sót ăn năn của Giu- đa và được Giăng làm
báp têm, Ngài không còn có thể im lặng được nữa: các tầng trời mở ra và có tiếng
nói từ các tầng trời, bày tỏ sự vui sướng của Chúa Cha khi làm chứng về con trai mình. Nơi Con đã
hạ mình quá sâu, Đức Chúa Trời đã nói rõ rằng tôi tớ khiêm nhường này không ai
khác chính là Con yêu dấu của Ngài - đối tượng khiến Ngài hết sức vui mừng.
2.Trước sự ném đá của Ê-tiên-
Ê-tiên, nhân chứng trung thành,
sắp tử vì đạo. Sau khi ông buộc tội khán giả của mình về tội phản bội và giết
người công nghĩa trong bài phát biểu của mình trước công hội, ông đã phải đối mặt
với lòng căm thù sâu sắc và thù hận không thể hàn gắn.“Chúng nghe những lời đó
thì lòng tức như băm, và nghiến răng với Ê-tiên”(Công 7:54). Ê-tiên phản ứng thế
nào trước sự thù địch gay gắt này? Có sự phẫn nộ hay thậm chí căm thù trên
khuôn mặt ông không? Hay nỗi sợ hãi và kinh hoàng đã chiếm lấy ông? Không hoàn
toàn không.
Ê-tiên nhìn xa hơn khán giả
và hoàn cảnh của mình vào một thế giới khác, một thế giới trên trời. Ông không
nhìn vào khuôn mặt đáng ghét của người nghe mà nhìn vào bầu trời rộng mở. Và ở
đó ông đã thấy một vinh quang vượt xa mọi vinh quang trần thế. Ông nhìn thấy sự
vinh hiển của Đức Chúa Trời và Chúa Giê-xu đứng bên hữu Đức Chúa Trời. Nhìn thẳng
lên trời, Người nói: “Kìa, tôi thấy các từng trời mở ra, và Con Người đứng bên
hữu Đức Chúa Trời" (c. 56). Cảnh tượng huy hoàng này đã thu hút toàn bộ sự
chú ý của ông và làm cho gương mặt ông rạng rỡ (xem Công vụ 6:15). Điều chúng
ta tìm thấy trong 2 Cô-rinh-tô 3:18 được ứng nghiệm ở đây nơi Ê-tiên trình bày:
Nhìn vào sự vinh hiển của Chúa, ông đã được biến đổi từ vinh quang sang vinh quang
giống như hình ảnh bởi Chúa là Thánh Linh. Diễn biến sâu hơn của sự việc này
cho thấy người đầy tớ trở nên giống với Chủ của mình như thế nào. Ê-tiên thấy
Con Người đứng bên hữu Đức Chúa Trời, sẵn sàng đón tôi tớ Ngài sắp bước vào
thiên đàng.
Sau khi công việc cứu chuộc
hoàn thành, Chúa Jêsus đã về trời. Khi làm như vậy, Ngài đã “để trời rộng mở
sau lưng mình để tất cả tình yêu thương, sức mạnh và ân điển của con người trên
trời có thể chảy xuống con người trên đất” (H.Smith). Thiên đàng rộng mở đối với
con mắt của tâm hồn chúng ta, chúng ta thấy Con Người ngự bên hữu Đức Chúa Trời,
được đăng quang vinh quang và vinh dự. Đồng thời, tất cả tình yêu, sức mạnh và
ân sủng của Ngài đều có sẵn cho chúng ta ở đây trên trái đất.
3. Trong sự ngất trí thấy khải
tượng của Phi-e-rơ-
Theo lời Chúa, Phi-e-rơ được
cho là đã mở mang nước thiên đàng - cũng đưa các tín hữu từ các nước đến (Math.
16:19). Tuy nhiên, là một người Do Thái, ban đầu ông tránh kết giao với những
người ngoại giáo. Trước khi Đức Chúa Trời có thể sử dụng ông trong chức vụ này,
Phi-e-rơ có một bài học quan trọng để học.
Chúng ta được dạy bài học
này trong Công vụ 10: 9-16. Theo phong tục của mình, Phi-e-rơ lên mái nhà vào
khoảng giờ thứ sáu (12 giờ trưa) để cầu nguyện. Trong khi cầu nguyện, ông đói bụng
và muốn ăn. Trong khi bữa ăn đang được chuẩn bị, một trạng thái ngất trí đến với
ông và ông thấy thiên đàng mở ra. Một tấm vải lanh lớn từ trời rơi xuống chứa đủ
loại súc vật ô uế, và Phi-e-rơ được yêu cầu ăn. Khi Phi-e-rơ từ chối, thì có tiếng
nói với ông lần thứ hai: "Phàm vật chi Đức Chúa Trời đã làm cho sạch, thì
chớ cầm bằng dơ bẩn”. Toàn bộ sự việc đã xảy ra ba lần.
Phi-e-rơ phải biết rằng những
gì Đức Chúa Trời đã tẩy rửa cũng được chấp nhận là tinh khiết. Bài học này quan
trọng đối với ông đến nỗi Chúa đã mở thiên đường để cho ông thấy điều phi thường
này. Tấm vải lanh lớn ám chỉ phúc âm về ân điển của Đức Chúa Trời, theo nghĩa
nào đó, phúc âm này từ trên trời giáng xuống và được gửi đến tất cả mọi người -
bất kể họ là người Do Thái hay người ngoại giáo. Nếu Đức Chúa Trời chấp nhận cả
người Do Thái và dân ngoại trên cơ sở đức tin nơi phúc âm, thì Phi-e-rơ cũng phải
chấp nhận điều đó. Điều kiện tiên quyết cho điều này là công trình cứu chuộc mà
Chúa Jêsus đã hoàn thành trên thập tự giá (xem Eph. 2:14). Qua công việc này, Đức
Chúa Trời vẫn thanh tẩy mọi tín đồ ngày nay, bất kể người đó thuộc quốc gia
nào.
4.Tại sự hiện ra công khai của
Chúa Jêsus
Giăng, người tiên kiến, cũng
nhìn vào bầu trời rộng mở. Ông nhìn thấy Chúa Jêsus bước ra khỏi thiên đàng
trên con ngựa trắng trong vinh quang tư pháp của Ngài. Giăng cũng thấy cách
Ngài phán xét và tiến hành chiến tranh với sa-tan trong sự công bình (Khải 19:
11-16).
Cảnh thiên đàng này tượng
trưng cho khoảnh khắc mà Đức Chúa Trời sẽ cho Con đầu lòng vào trong thế giới (Heb.
1: 6). Vì Đức Chúa Trời đã ấn định một ngày mà Ngài sẽ phán xét thế giới trong
sự công bình qua một người mà Ngài đã chỉ định (Công vụ 17:31). Và người đó sẽ
là Chúa Giê-su người Na-xa-rét đã từng bị khinh thường. Lần cuối cùng mọi người
trên thế giới nhìn thấy Ngài là khi Ngài bị treo trên thập hình. Tất cả những
điều lớn hơn sẽ là sự ngạc nhiên và kinh ngạc của họ khi Ngài từ trời trở lại!
Trong Khải Huyền 1.7 ghi: " Kìa, Ngài cỡi đám mây mà đến,
mọi mắt sẽ trông thấy Ngài, cả đến những kẻ đã đâm Ngài cũng vậy; hết thảy các
chi phái trên đất đều sẽ than khóc Ngài. Phải, A-men". Và trong Ma-thi-ơ
24:30, chúng ta đọc, họ “thấy Con người lấy đại quyền đại vinh ngự trên mây trời
mà đến”.Đó sẽ là một khoảnh khắc trang trọng làm sao! Đấng đã từng đến với tư
cách là Đấng Cứu Rỗi của thế giới trong sự khiêm nhường và hạ mình chịu chết
trên thập tự giá, một ngày nào đó sẽ trở lại với tư cách là Đấng Phán Xét của
thế giới. Đấng tự nguyện chiếm vị trí thấp nhất trên thập hình, một ngày nào đó
sẽ chiếm vị trí cao nhất trên trái đất. Đấng bị mọi người khinh miệt và coi thường,
một ngày nào đó sẽ được mọi người tôn vinh, rồi sẽ được mọi người tôn trọng và ban
vinh dự đến muôn đời nhờ phẩm giá con người và công việc đã hoàn thành của mình.
Ngài - và chỉ một mình Ngài - là Vua của các vua và Chúa của các chúa (Khải
19:16).
5. Trong thiên hi niên-
Trong cuộc trò chuyện với Na-tha-na-ên,
Chúa Jêsus đề cập đến thời gian của thiên niên kỷ mới. Na-tha-na-ên công nhận
Chúa Jêsus là Con Đức Chúa Trời và là Vua của Israel. Nhưng ông sẽ thấy những
điều vĩ đại hơn thế này: Ông sẽ thấy thiên đàng mở ra và các thiên thần của Đức
Chúa Trời lên và xuống trên Con Người (Giăng 1: 49-51).
Trong thời kỳ huy hoàng đó của
Thiên niên kỷ sau đây, các tầng trời sẽ được mở ra và các thiên thần của Đức
Chúa Trời sẽ lên và xuống trên Con Người (xem Sáng thế Ký 28:12). Chúa Jêsus sẽ
là trung tâm và quản gia trong vũ trụ của
Đức Chúa Trời. Các thiên thần sẽ phục vụ trước mặt và cho Ngài. Tất cả các chức
vụ sẽ bắt đầu từ Ngài và sẽ được thực hiện trong sự lệ thuộc vào Ngài. Toàn thể
vũ trụ sẽ chịu phục tùng Ngài.
Vào ngày đó, các tầng trời sẽ
được mở ra - trời và đất sẽ không còn tách biệt nhau về mặt đạo đức nữa mà sẽ tạo
thành một thể hiệp nhất. Sẽ có một cuộc trao đổi sôi nổi giữa hai khu vực: các
dòng sông phước lành sẽ chảy từ trời xuống đất, và lời cảm ơn và sự tôn thờ sẽ
từ đất lên trời. Vào lúc đó, Chúa Giê-su sẽ là trung tâm và điểm khởi đầu của mọi
phước hạnh và vinh quang, cả trên trời và dưới đất. Khi đó những gì Ê-sai viết
sẽ được ứng nghiệm: “và ý chỉ Đức Giê-hô-va nhờ tay người được thạnh vượng” (Ês
53:10). Đó sẽ là một thời gian của những phước lành không thể diễn tả được!
--TÓM LƯỢC-
Trong Tân Ước, chúng ta thấy
các tầng trời đã mở ra năm lần. Từ những sự kiện này, chúng tôi muốn ghi lại những
điểm sau:
Khi các tầng trời mở ra
trong Tân Ước, trọng tâm là Đấng Christ và sự vinh hiển của Ngài.
Các tầng trời mở ra cho thấy
Đức Chúa Trời Cha hài lòng về con trai mình.
Các tầng trời đã mở ra chiếu
sáng địa vị và chức vụ của Chúa Giê-su vào những thời điểm khác nhau.
Ê-tiên, Phi-e-rơ và Giăng
nhìn lên bầu trời rộng mở.
Ê-tiên được khích lệ trước sự
tử đạo sắp xảy ra của mình, Phi-e-rơ được
dạy dỗ trực tiếp, và Giăng được cho thấy vinh quang tư pháp xét xử trong
tương lai của Chúa Giê-su.