Mác 16:16, “Ai tin và chịu báp-têm thì được cứu….”
Công 2: 41, “Vậy, những kẻ tiếp nhận lời đó đều chịu báp-têm;
trong ngày ấy thêm lên được độ ba ngàn hồn”.
Chữ “báp-têm” có nghĩa đen là “dìm xuống”, người chịu báp-têm
trong nước là được trầm mình xuống nước. Nước tượng trưng mồ chôn của người
tin, để chôn người cũ và lịch sử quá khứ
của người.
Tin là tiếp nhận Chúa vào lòng, vào tâm linh (Giăng 1:12), không
chỉ để được tha thứ các tội lỗi (Công 10:43), nhưng cũng để được tái sinh (1
Phiero 1:21, 23). Do đó những người tin trở thành con cái của Đức Chúa Trời và các
chi thể của Đấng Christ (Eph 5:30) hình thành Thân Thể Ngài.
Báp-têm trong nước là
khẳng định điều nầy bởi việc được chôn mà chấm dứt sáng tạo cũ qua sự đồng hóa
với sự chết của Cứu Chúa (Rô. 6:4) và được sống lại làm sáng tạo mới của Đức Chúa
Trời qua sự phục sinh của Đấng Christ.
Báp-têm của Giăng Báp
tít chỉ giúp người ta ăn năn các tội lỗi
mình, từ bỏ nếp sống cũ (Công 1:4), không giúp cho người chịu báp têm tiếp nhận
được Chúa vào lòng, để được cứu rỗi và tái sinh.
Tin và chịu báp-têm là hai phần của một bước để tiếp nhận sự
cứu rỗi đầy đủ của Đức Chúa Trời. Chịu báp-têm mà không tin trong lòng thì đó
chỉ là nghi lễ trống rỗng, còn tin trong lòng mà không chịu báp têm công khai
thì chỉ được cứu bên trong (Rô 10:10) mà không có sự khẳng định bên ngoài về sự
cứu rỗi bên trong.--- tức là chưa được cứu rỗi trước mặt loài người.