1 Phi-e-rơ 2: 4, “anh em …làm chức tế lễ thánh, để dâng linh tế nhờ Jêsus Christ được Đức Chúa Trời vui nhận”.
Khải Huyền 1:6, “làm cho chúng ta nên nước, nên thầy tế lễ
cho Đức Chúa Trời là Cha của Ngài”.
Trong một số nhà thờ (cộng đồng) không có người truyền đạo thường
trực. Điều này thường được chứng minh với thực tế là người ta muốn nhận ra “chức
tư tế chung của các tín đồ” trong các cộng đồng này.
Tuy nhiên, với câu nói này, người ta nghe và đọc rất thường
xuyên, chứng tỏ rằng người ta chưa thực sự hiểu ngữ cảnh. Bởi vì chức tư tế của
tất cả các tín hữu không liên quan gì đến phụng sự ở công trường!
Tất cả các tín hữu đều có chức tư tế (1 Phi. 2:4; Khải 1:6).
Tất cả chúng ta đều có thể đến trước mặt Đức Chúa Trời với của lễ thuộc linh của mình. Người Israel xưa
kia không thể làm điều đó. Hầu hết họ không phải là thầy tế lễ và do đó họ phải
nhờ đến sự phục vụ của các thầy tế lễ nếu họ muốn dâng của lễ cho Đức Chúa Trời.
Khi các Cơ Đốc nhân thờ phượng Đức Chúa Trời một cách cá nhân hoặc tập thể,
chúng ta không cần những người lãnh đạo hay giáo nghi. Tất cả những Cơ Đốc nhân chúng ta hãy mạnh dạn bước
vào nơi tôn nghiêm, trên con đường mới và sống (Hê. 10:19).
Chức vụ giảng Lời Kinh thánh là một vấn đề hoàn toàn khác. Nó
không được giao phó cho tất cả mọi người. Chúa ban những ơn tứ của Ngài theo
nhiều cách khác nhau (1Cor 12; Rom 12; Eph 4) và chỉ một số có thể được gọi là
“thừa sai của Lời” (Lu ca 1:2; Công 6:4).
Không nơi nào trong Kinh Thánh, chúng ta tìm thấy một giảng
sư hoặc mục tử được con người thuê mướn để chuyên trách giảng Kinh thánh.. Khi
các Cơ Đốc nhân đi trước điều đó, không phải vì họ muốn thi hành “chức tư tế
thông thường” mà vì họ muốn những ân tứ khác nhau do Chúa vinh hiển ban cho sẽ
được thực hiện trong các buổi nhóm dưới tác động của Đức Thánh Linh.