“Đáng chúc phước
thay là kẻ nhờ cậy Đức Giê-hô-va, và lấy Đức Giê-hô-va làm sự trông cậy mình. Nó cũng như cây trồng nơi bờ suối, đâm rễ
theo dòng nước chảy; ngộ khi trời nắng, chẳng hề sợ hãi, mà lá cứ xanh tươi.
Gặp năm hạn hán cũng chẳng lo gì, mà cứ ra trái không dứt” (Jer. 17:7-8)
Các bạn mến, khúc kinh văn
nầy rung động trong tâm linh tôi mấy ngày qua, hình ảnh được giới thiệu ở đây
có lẽ là phước hạnh và sự khuyến khích cho các bạn. Bức tranh là:
Vào thời gian khô hạn, cằn
cỗi, mọi vật trên đất như hấp hối và chết. Song le tại đây có một cây cô độc
bên dòng nước, rễ nó uống nước dòng chảy, rút lấy sự sống và sinh lực từ dưới
mặt đất. Nó cứ ra lá sum suê và xanh tươi, có nhiều trái, dù mọi sự quanh đó
như khô nứt nẻ và chết. Đây là bức tranh người tin cậy Chúa là Đức Chúa Trời
mình, đang mang trong mình chính sự sống của Đức Chúa Trời.