Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2018

Sự Chuẩn Bị Của Tiên Tri Ê-li-



    Phụng sự trước công chúng phải được một sự chuẩn bị trong im lặng và thông công với Đức Chúa Trời tiến hành trước. Nếu chức vụ của chúng ta vượt quá mức độ chuẩn bị, công việc xây dựng thuộc linh của chúng ta sẽ trì đầu xuống và đe dọa lật đổ. Một nơi cao trước mắt dân chứng phải được kết hợp với một nơi thấp trước mặt Đức Chúa Trời. Trước tiên, đôi tai của chúng ta phải mở ra nghe Chúa nói, sau đó mới nên mở miệng nói với dân chúng.
Gương mẫu lớn lao là Chúa Jêsus. Trong tin mừng Lu-ca, chúng ta thấy Chúa Jêsus cầu nguyện bảy lần, và luôn luôn có một sự kiện quan trọng xảy ra sau đó.

Dưa Chuột Hoặc Trái vả?



Dân Số 11: 5; Phục truyền 8: 9; Cô-lô-se 3:2
Người Y-sơ-ra-ên mong đợi thức ăn của Ai Cập trong sa mạc. "Chúng tôi nhớ cá mà chúng tôi ăn không phải trả tiền tại Ai Cập cùng với dưa chuột, dưa gang, củ kiệu, hành và tỏi" (Dân. 11:5). Đáng phải xem xét kỹ hơn về thực phẩm này: nó là về thực phẩm được tìm thấy dưới nước cũng như nằm dưới lòng đất hoặc thậm chí trực tiếp trên mặt đất.
Mặt khác, các phước lành của đất hứa Ca-na-an là các phước lành được tìm thấy trên khắp trái đất: "... vùng đất có lúa mì, lúa mạch, cây nho, cây vả, cây lựu, cây ô-liu và mật ong" ( Phục truyền 8: 9).
Điều này nhắc nhở chúng ta về sự khích lệ từ thơ Cô-lô-se: "Hãy chú tâm vào những điều ở trên trời, đừng chú tâm đến những điều ở dưới đất" (Col. 3: 2). Các phước lành của Cơ Đốc nhân chúng ta không được tìm thấy trên trái đất, nhưng bên trên trái đất. Chúng ta đã chết với các yếu tố của thế giới và được sống lại cùng với Đấng Christ. Đây là những gì mà bây giờ nhận ra trong khi thực hành.
Bạn đang nghĩ về điều gì đó? Điều gì đang đầy dẫy sự suy nghĩ của bạn? Điều gì quyết định chiều hướng cuộc sống của bạn? Đừng nghĩ về “dưa chuột, dưa gang, củ kiệu, hành và tỏi” nha bạn.

Môi-se và Ê-li - Những Điều Cân Xứng Thú Vị


-
Phục truyền 9: 9 “tôi đã ở lại trên núi bốn mươi ngày và bốn mươi đêm, không ăn bánh cũng chẳng uống nước”.
1 Các Vua 19: 8 “rồi nhờ lương thực ấy, ông có sức để đi bốn mươi ngày và bốn mươi đêm đến Hô-rếp, là núi của Đức Chúa Trời”.
Hai người vĩ đại của Đức Chúa Trời, Môi-se  và Ê-li, chúng ta thấy những điều cân xứng thú vị:
-Cả hai đều không ăn trong bốn mươi ngày (Phục Truyền 9: 8, 1 Các Vua 19: 8).
-Cả hai đều kinh nghiệm sự biểu hiện của Đức Chúa Trời bằng lửa và động đất (Xuất 19:18, 1 Các Vua 19: 12-11).
-Cả hai đều ở trong một khe hở vầng đá hoặc hang động khi họ gặp Đức Chúa Trời (Xuất 33:22, 1 Các Vua 19: 9), và họ đã trải nghiệm cuộc nói chuyện của Đức Chúa Trời trong sự thương xót.
-Sự kết thúc của hai đầy tớ của Đức Chúa Trời cũng là một điều gì đó đặc biệt trong mỗi một lần. Môi-se được Đức Chúa Trời chôn cất và Ê-li đã được đưa đến nơi nào đó, có lẽ Ba-ra-đi. Và dường như cả hai sự việc đã xảy ra gần Giê-ri-cô (Phục Truyền 34: 1, 2 Các Vua 2:11).
-Chúng ta thấy Môi-se và Ê-li liên kết với nhau vào cuối Cựu Ước (Ma-la-chi 3: 22-23).
-Cả hai cùng xuất hiện với Chúa Jêsus trên Núi hóa hình (Ma-thi-ơ 17: 1 ff.),
-Hai nhân chứng trong cuộc hoạn nạn vĩ đại sẽ có quyền năng của Môi-se và Ê-li (Khải-huyền 11: 5,6).

Sa-ra Và Rê-be-ca-



Sáng thế ký 24:67 “Y-sác đưa Rê-bê-ca vào trại của Sa-ra, mẹ mình, cưới nàng làm vợ và yêu thương nàng. Vậy, Y-sác được khuây khỏa sau cái chết của mẹ mình ».
Sa-ra và Rê-be-ca đều có quan hệ với Y-sác. Tất nhiên mối quan hệ rất khác nhau. Sa-ra là mẹ và Rê-be-ca là cô dâu. Chắc chắn,Y-sác đã không nhầm lẫn hai người này, đặc biệt là kể từ lần đầu tiên ông giới thiệu Rê-be-ca đến căn lều sau khi Sa-ra đã chết (Sáng thế ký 24). Một sự nhầm lẫn hoàn toàn đã được loại trừ.
Sa-ra là một bức ảnh của Y-sơ-ra-ên. Y-sơ-ra-ên theo ẩn dụ là ‘người mẹ’ của Chúa Jêsus (Khải huyền 12,1-2,5). Vì Đấng Christ, về phần xác thịt đã ra từ dân Y-sơ-ra-ên (Rô 9 :5). Rê-be-ca là một bức tranh của hội chúng, là cô dâu của Chúa Jêsus (Khải huyền 21 :9). Kỳ lạ thay, hai "tư tưởng" rất khác nhau của Đức Chúa Trời - Y-sơ-ra-ên  và hội thánh-- thường bị dân thánh lẫn lộn và hòa trộn nhau.

Con Phố Hẹp Nhất Thế Giới-



Ma-thi-ơ 7: 13-14
Con đường hẹp nhất trên thế giới là Spreuerhofstraße ở Reutlingen, nước Đức (tính đến năm 2013). Con phố "Lỗ Kim" này chỉ rộng 31 cm tại điểm hẹp nhất của nó. Tùy thuộc vào kích thước của cơ thể con người, nếu bị buộc đi qua đường nầy có thể khá khó khăn.
Chúng ta không yêu thích sự chật hẹp như vậy. Chúng ta muốn được rộng rãi và thoải mái. Thích đi trên đường cao tốc và trên những con đường khác.
Nhưng người ta không nên đánh giá một con đường chỉ vì khó đi qua như thế nào, nhưng nên nghĩ mục tiêu là đến đâu. Sử dụng đại lộ đẹp nhất cuối cùng bạn rơi vào vực thẳm có ích lợi gì không?
Và điều đó cũng áp dụng cho cuộc sống của chúng ta:
“Hãy vào cửa hẹp, vì cửa rộng và đường khoảng khoát dẫn đến sự hủy diệt, người vào đó thì nhiều. Còn cửa hẹp và đường chật dẫn đến sự sống, người tìm thấy được thì ít” (Ma-thi-ơ 7: 13,14).
Bất cứ ai đi qua cánh cửa hẹp của sự ăn năn và trên con đường chật, không thoải mái theo sau Chúa Jesus - con đường của Ngài sẽ kết thúc trong sự sống.
Bất cứ tín đồ nào đi vào lối đường thập giá chật hẹp cuối cùng sẽ vào vương quốc ngàn năm.

Viên Đá-



“Người bèn dẫn anh đến cùng Jêsus, Jêsus nhìn Si-môn, mà phán rằng: “Ngươi là Si-môn, con của Giăng, ngươi sẽ được gọi là Sê-pha” (dịch ra tiếng Pháp là Pierre; Đá)  Giăng 1:42. [ Bản Truyền thống theo Pháp văn nên dịch là Phi-e-rơ, còn bản Công giáo theo chữ La tinh nên dịch là Phê-rô]
Không nói một lời nào, Phi-e-rơ đến với Chúa Jêsus, là người mà anh đã nghe qua em mình là Anh-rê. Sau đó, lần đầu tiên, ánh mắt của Chúa gặp ánh mắt anh, và lần đầu tiên anh nghe thấy lời nói của Ngài. Phi-e-rơ thường nhớ đến cái nhìn này (cũng như cái nhìn chép ở Lu-ca 22) và những lời này suốt đời.
Không cần Phi-e-rơ phải tự giới thiệu mình, Chúa chứng minh rằng Ngài biết người đánh cá lạ mặt này. Ngài biết tên của anh và tên của cha anh, và anh biết ý nghĩa tên của mình kể từ đó. Kiến thức của Chúa bao gồm hiện tại, quá khứ và tương lai. Nhưng nó không chỉ là tri thức, mà còn là thẩm quyền và ân sủng, được thể hiện trong tên mới của Sê-pha (tiếng A-ram). Bây giờ anh sẽ thuộc về Chúa và có thể thuộc về Ngài như một hòn đá sống cho ngôi nhà được Con của Đức Chúa Trời hằng sống xây dựng.

Khải Thị Và Thờ Phượng-



Giăng 4:23; Ma-thi-ơ 1:21; Lu-ca 1:31, 32
Trong Tân Ước, chúng ta có điều răn bảo rằng là con cái của Đức Chúa Trời, chúng ta phải thờ phượng Đức Chúa Trời và Cha của chúng ta. Kinh Thánh nói rằng Đức Chúa Cha tìm kiếm những người thờ phượng (Giăng 4:23). Ngài đang tìm kiếm những người quan tâm đến những gì Ngài đã khải thị về chính mình Ngài- cho mọi sự thờ phượng được dựa trên một sự mặc khải - và hết lòng ca ngợi Ngài và Con của Ngài.
Đức Chúa Trời đặc biệt thích trình bày cho chúng ta về vinh quang của Con Ngài. Ngài cho chúng ta thấy trong Lời của Ngài về thân vị và công việc của Con Ngài. Điều này trở nên rõ ràng khi công bố sự ra đời của Chúa Jesus.
Đối với Giô-sép, thiên thần nói: "Nàng sẽ sanh một trai, ngươi hãy đặt tên là JÊSUS, vì chính Con ấy sẽ cứu dân mình khỏi tội" (Math 1:21). Đây là những gì Chúa Jêsus sẽ làm.
Đối với Ma-ri, thiên thần nói: “Nầy, ngươi sẽ thọ thai, sanh một con trai, đặt tên là JÊSUS. Con ấy sẽ là lớn, được gọi là Con của Đấng Chí Cao; Chúa là Đức Chúa Trời sẽ ban cho Ngài ngôi của Đa-vít tổ phụ Ngài” (Lu-ca 1:31, 32) ). Đây là về thân vị của chính Chúa Jêsus.
Chúng ta đang tìm kiếm Đấng Christ trong thánh kinh và chúng ta sẽ mang điều này đến với Chúa Cha, điều chúng ta đã tìm thấy không?

Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2018

Nhà Hội Sa-tan – Ekklesia (Hội chúng) Của Đức Chúa Trời



Khải huyền 2: 9 “Ta biết sự hoạn nạn ngươi, sự nghèo khổ ngươi (song thật ngươi giàu có), và lời nhạo báng của kẻ tự xưng là người Do-thái mà không phải là người Do-thái, bèn là nhà hội của Sa-tan”.
Hê-bơ-rơ 13:13 “Vậy nên, chúng ta hãy ra đến cùng Ngài ở ngoài trại quân mà mang sự lăng nhục của Ngài”.
Hội chúng của Đức Chúa Trời hằng sống không phải là sự tiếp nối của Do Thái giáo do Đức Chúa Trời dựng nên trong Cựu ước; do đó các nguyên tắc của đạo Do Thái không thể được áp dụng cho hội chúng hoặc được sử dụng trong bất kỳ cách nào. Hội chúng đứng trong sự tương phản lớn nhất với Do Thái giáo. Chữ “ekklesia” được người ta dịch sai là church (giáo hội) thay vì là assembly- hội chúng.

Vài Điểm Khác Nhau Giữa Giê-rê-mi Và Ê-xê-chi-ên-



Ê-xê-chi-ên 25: 15-17, “Chúa Giê-hô-va phán: “Vì dân Phi-li-tin với sự khinh bỉ và mối thù truyền kiếp đã báo thù một cách độc ác nhằm hủy diệt Giu-đa,  cho nên, Chúa Giê-hô-va phán: ‘Nầy, Ta sẽ giơ tay ra chống lại dân Phi-li-tin, tiêu diệt người Cơ-rết và giết hết những kẻ còn sót lại dọc theo bờ biển.  Ta sẽ thi hành sự báo thù lớn đối với chúng, dùng cơn giận trừng phạt chúng. Bấy giờ,chúng sẽ biết Ta là Đức Giê-hô-va khi Ta báo thù chúng.’
Giê-rê-mi và Ê-xê-chi-ên là hai "vị tiên tri vĩ đại". Cả hai đều viết những cuốn sách đồ sộ, mỗi cuốn sách đều tìm thấy vị trí của nó trong kinh điển của Kinh thánh. Mặc dù hai cuốn sách này rất ít được tín đồ đọc - nhưng đó là lỗi của chúng ta chứ không phải lỗi của chúng.
Từ những gì Kinh Thánh báo cáo, chúng ta nhận ra rằng tính cách cả hai ông đều rất khác nhau. Giê-rê-mi rất nhạy cảm và tinh tế. Ông nói rõ ràng những kinh nghiệm cá nhân của mình (tất nhiên, thông qua sức mạnh của tâm trí) và cho thấy một mối quan tâm sâu sắc. Đức Chúa Trời sử dụng đặc điểm tính cách này để đưa ra những mô tả sâu sắc về sự đau khổ của con người. Đặc biệt bạn hãy nghĩ về năm bài Ca Thương.
Ê-xê-chi-ên thì khác. Ông có vẻ mạnh mẽ. Ông viết ít cảm xúc của mình. Và khi vợ ông chết, ông không than phiền theo lệnh của Đức Chúa Trời (Ê-xê-chi-ên 25: 15-17). Điều "khó khăn" nầy làm cho Đức Chúa Trời thành một nhân chứng cho chính ông.
Chúng ta khác biệt. Có lẽ chúng ta ghen tị với những người mạnh mẽ hơn, hoặc chúng ta ngạc nhiên trước những suy nghĩ và cảm xúc sâu sắc mà một số người có khả năng. Nhưng Đức Chúa Trời đã tạo dựng chúng ta giống như chúng ta là gì trong hiện tại. Tất nhiên tôi không xử sự theo thói quen xấu của chúng ta, mà chúng ta muốn nghĩ rằng những người khác phải chịu đựng.  Đức Chúa Trời có thể sử dụng cả hai khi chúng ta làm cho chính mình sẵn sàng cho Ngài. Nếu chúng ta không run rẩy khi Ngài gọi chúng ta (Giê-rê-mi 1,7,8,17). Hoặc nếu chúng ta không dựa vào sức mạnh tự nhiên của mình, nhưng trên quyền năng của Đức Chúa Trời khi có nhu cầu (Ê-xê-chi-ên 3: 8-9).

Ngày Qua Ngày-


Sáng thế ký 39:10; 1 Sa-mu-ên 18:10; Thi thiên 68:20; Thi thiên 96: 2; Lu-ca 9:23; 2 Cô-rinh-tô 4:16; 2 Phi-e-rơ 2: 7
"Hàng ngày" là một từ ngữ cần nghiên cứu. Nó có thể rất an ủi khi nói đến sự giúp đỡ của Đức Chúa Trời, nhưng cũng rất thách thức khi nói lên trách nhiệm của chúng ta có liên quan. Chúng ta hãy nhìn vào một vài đoạn mà thành ngữ "từng ngày" hoặc "ngày qua ngày" xuất hiện (dĩ nhiên, có những đoạn nói cùng một điều hơi khác, nhưng từ ngữ  vẫn là "mỗi ngày" hoặc "hằng ngày"): Kinh thánh chép:
Mỗi ngày Giô-sép được một phụ nữ thử thách (Sáng thế Ký 39:10). Và anh ta chống cự. Chúng ta có chống lại hàng ngày không?
Mỗi ngày, Đa-vít đánh đàn cho Vua Sau-lơ ghen tuông, không thể đoán trước được (1 Sa-mu-ên 18:10). Chúng ta có làm nhiệm vụ của mình một cách trung thực, ngay cả khi ông chủ không đối xử tốt với chúng ta chăng?
Mỗi ngày trong Nê-hê-mi, 9 :1 nói,  Lời của Đức Chúa Trời đã được đọc. Chúng ta có thể minh định rằng đó là một quy tắc cho cuộc sống của chúng ta. Nhà vua ở Y-sơ-ra-ên cũng nên đọc trong Lời của Đức Chúa Trời hàng ngày (Phục Truyền 18: 1).
Mỗi ngày Đức Chúa Trời mang gánh nặng của chúng ta (Thi. 68:20). Chúng ta có biết điều này và chúng ta có biết ơn điều đó không? Mỗi ngày?
Mỗi ngày Đức Chúa Trời được ca ngợi vì sự cứu rỗi của Ngài (1 Sử ký 16:23, Thi thiên 96: 2). Bạn có tham gia không?
Đức Chúa Trời cố gắng hàng ngày để dân Ngài được dẫn dắt đi đúng đường (Giê-rê-mi 7:25). Những nỗ lực này làm gì cho chúng ta?
Mỗi ngày chúng ta sẽ tiếp lấy thập giá của mình (Lu-ca 9:23). Chúng ta có sẵn sàng chấp nhận sự từ chối của một thế giới thù địch Đức Chúa Trời mỗi ngày chăng?
Chúa dạy dỗ hằng ngày trong đền thờ. Há không có nhiều người trong chúng ta có cơ hội nói ra Lời Chúa hằng ngày sao (Lu-ca 22:53)? Lấy ví dụ, nói với những đứa trẻ sống với chúng ta ở nhà.
Hàng ngày Chúa đã thêm người vào hội chúng (Công vụ 2: Công-vụ 16: 5). Và Ngài cũng làm điều đó ngày hôm nay.
Người Bê-rê kiểm tra kinh thánh hàng ngày (Công vụ 17:11). Thái độ cao quý này vẫn là thiết lập xu hướng cho chúng ta.
Mỗi ngày người bề trong được đổi mới (2 Cor 4:16). Để quá trình này hoạt động tốt, chúng ta phải nhìn vào những gì không thể thấy bằng mắt thường (câu 18). Chúng ta đang sống trong ánh sáng vĩnh hằng chăng?
Phao-lô đã chết hàng ngày trong khi ca ngợi những gì Đức Chúa Trời đã làm trong anh em Cô-rinh-tô (1 Cor 15:31). Chúng ta có chấp nhận rủi ro trong sự phục vụ Chúa không? Và nếu chúng ta làm điều đó - chúng ta có tôn vinh chính mình hay người khác không?
Phao-lô lo lắng hàng ngày trong mối quan tâm cho tất cả các cuộc nhóm họp các hội thánh (2 Cor 11:28). Chúng ta cũng biết gì về điều đó?
Mỗi ngày, tâm hồn của Lót bị sự dữ gây đau khổ (2 Phi-e-rơ 2: 7). Chúng ta vẫn còn có cảm giác tin kính hay chúng ta đã trở nên vô cảm và đờ dẫn bởi sự tà ác mà chúng ta thấy mỗi ngày?
Chúng ta thấy rằng mỗi ngày sẽ là một ngày cho vinh quang của Đức Chúa Trời.  Ngày hôm nay cũng vậy!


Giô-Sép Và Môi-se-



Sáng thế ký 37- 41; Xuất hành 2 - 3
Giô-sép và Môi-se là hai ví dụ tuyệt vời về Chúa Jêsus. Một sự so sánh về hai mô hình này sẽ rất hữu ích.
Cả hai đều bị anh em của họ từ chối. Một người chịu đựng các lời: “Vậy mầy định cai trị chúng ta à?” Người kia, nghe những lời, “Ai đã lập ông làm người cai trị và thẩm phán trên chúng tôi?" (Xuất. 2:14). Há điều đó không nhắc nhở chúng ta về những lời trong câu chuyện ngụ ngôn ở Lu-ca 19: "Chúng tôi không muốn người nầy cai trị chúng tôi!”sao?
Cả Giô-Sép Và Môi-se đều được trao cho một người vợ ở nước ngoài. Ách-nát và Sê-phô-ra, là những ví dụ về hội thánh, như đã được ban cho Chúa Jêsus, sau khi Ngài bị dân trên đất của mình từ chối.
Sự khác biệt giữa hai mô hình này có thể được nhìn thấy, liên quan với nhau, trong việc đặt tên cho con đầu lòng của họ. Giô-Sép đã gọi con trai đầu tiên của ông là Ma-na-se ("người quên") trong khi Môi-se đặt cho con trai cả của  mình tên Ghẹt-sôm ("một người khách lạ ở đó"). Giô-Sép ngồi bên tay phải của quyền lực cao nhất thời đó và tự mình an ủi Ách-nát và Ma-na-se về sự mất mát mối quan hệ của ông với các anh em của mình. Đối với ông ta, thời gian tách khỏi anh em của mình là thời gian phước lành đặc biệt. Sau đó, ông nhận được anh em của mình, nhưng trong địa vị vinh quang của mình.
Mặc dù Môi-se ở bên ngoài dân tộc mình một cách riêng biệt, nhưng bị đau khổ với những người anh em của mình và cảm thấy khi sống ở nước ngoài như một người khách lạ. Sau đó, ông đem Sê-phô-ra trở về cùng anh em của mình, đồng nhất với họ trong đau khổ của họ và trở thành nhà giải phóng cùng vua của họ.
Tóm lại, Giô-Sép cho thấy vinh quang của Chúa Jesus trong mối quan hệ của Ngài với các quốc gia - như Con Người vinh quang trên trời. Còn Môi-se  cho thấy vinh quang của Chúa Jesus trong mối quan hệ của Ngài với Y-sơ-ra-ên - là nhà giải phóng và là vua của Y-sơ-ra-ên trên trái đất.

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2018

Nghèo Khổ Và Giàu Có-



"Con cầu xin Chúa hai điều; Xin Ngài đừng từ chối trước khi con chết:Đừng để con nghèo khổ hoặc giàu sang, Xin cho con lương thực đủ dùng;  Kẻo khi dư dật, con từ chối Chúa Mà nói rằng: “Đức Giê-hô-va là ai?” Hoặc khi con bị nghèo khổ mà đi trộm cắp, Và làm ô danh Đức Chúa Trời của con chăng”(Châm-ngôn 30: 8, 9).
Hai câu trích dẫn này là những lời của A-gu-rơ. Ông tuyên bố một lời cầu nguyện mà chắc chắn hàng triệu người đã từng thì thầm trên môi miệng của họ: Đừng cho tôi nghèo đói. Nhưng ông không chỉ yêu cầu điều đó, nhưng ông cũng muốn được thoát khỏi cái gì khác: sự giàu có. Có bao nhiêu người đã cầu nguyện như vậy?
Khi ông giải thích lý do tại sao ông không muốn điều nầy và điều kia, ông bắt đầu với sự giàu có. Vâng, bạn muốn biết điều đó trước tiên - tại sao không nên giàu có? Theo tiêu chuẩn của con người, điều nầy có vẻ không hợp lý lắm (so sánh câu 2 và 3). Nhưng nó không phải như vậy. Bởi vì sự giàu có rất nhanh làm người ta phủ nhận Đức Chúa Trời, người đó nghĩ rằng anh ta không còn cần Ngài nữa. Hi vọng của người giàu được đặt trên của cải chứ không phải trên Đức Chúa Trời hằng sống (1 Ti-mô-thê 6:17). Tất nhiên không hẳn như vậy. Nhưng A-gu-rơ thấy nguy hiểm và không muốn bị cám dỗ.
Ông cũng có sự tôn trọng sự nghèo khổ. A-gu-rơ không phải là một người cuồng tín không tự nhiên, người thấy trong sự nghèo đói là hạnh phúc thuần khiết nhất. Chắc chắn sự thịnh vượng có những cạm bẫy của nó; Nhưng cuộc sống khó khăn thực sự không nhất thiết là phước lành. Chúng chứa đựng nguy cơ là người nghèo bị tài sản của người giàu quản trị. Và những người đã chết đói, xác nhận rằng tình trạng nghèo khó của họ làm lụy lòng "từ thiện bị ép buộc" của người giàu.
Đơn giản và an toàn nhất cho cuộc sống tâm linh của chúng ta là sống như Phao-lô đã viết “vì vậy, có cơm ăn, áo mặc thì phải thỏa lòng” (1 Ti-mô-thê 6: 8).

Con Kiến-



“Hỡi kẻ lười biếng, hãy đến với loài kiến, Xem xét cách nó sống để học khôn!
Dù không có thủ lĩnh, Quan chức hay người cai trị, Nó vẫn biết dự trữ lương thực cho mình vào mùa hè, Và thu gom thực phẩm trong mùa gặt.-Con kiến dù là loài yếu ớt, Nhưng biết lo dự trữ thức ăn trong mùa hạ”- Châm ngôn 6: 6-9; 30: 24 – 25-
Chúng ta có thể học được rất nhiều từ loài kiến:-
-Con kiến ​​đang bận rộn.
-Kiến làm việc, ngay cả khi không có thủ trưởng và ông chủ.
-Kiến khôn ngoan và chăm sóc.
-Con kiến ​​nhỏ và không mạnh lắm mà vẫn di chuyển một cái gì đó.
Đáng chú ý là nó không phải là con ong, nhưng con kiến ​​đó là gương mẫu cho sự siêng năng trong Kinh thánh. Và trên thực tế, con ong mất một số thì giờ phải nghỉ ngơi (mà chúng ta không thấy), trong khi kiến ​​làm việc gần như không mệt mỏi.
Điều đó hoàn toàn có thể tưởng tượng thời  cổ xưa trong kinh thánh, con kiến đã  được nghĩ đến. Loài này chủ yếu ăn các loại cây trồng khác nhau và tạo ra các buồng thực phẩm chứa dưới lòng đất, sau đó chúng sử dụng vào mùa đông.
Hãy áp dụng những gì Kinh Thánh nói về loài kiến ​​cho chúng ta:
-Chúng ta nên siêng năng trong mọi lĩnh vực cuộc sống của mình.
-Chúng ta nên siêng năng ngay cả khi không ai gây áp lực lên chúng ta.
-Chúng ta nên sử dụng những ngày tốt lành ("mùa hè của cuộc sống"), để chúng ta có điều gì đó dành cho những ngày khó khăn - chẳng hạn như kiến ​​thức về Kinh Thánh.
Chúng ta không nên sử dụng điểm yếu của mình như một cái cớ để chúng ta không thể chuyển động và thay đổi bất cứ điều gì.

Cái Búa!



“Lời Ta chẳng phải như lửa, như búa đập vỡ đá sao?” Đức Giê-hô-va phán vậy»
(Giê-rê-mi 23:29)
Lửa không cần phải được đun nóng để nó có thể ăn nuốt mọi vật. Lửa chỉ cần có cơ hội để mở ra.
Một cái búa không như nhựa mềm cần phải làm cho cứng. Nó mạnh mẽ và ổn định. Nó sẽ tự chứng minh khi bạn sử dụng nó.
Kinh Thánh không cần phải được bảo vệ trước hàng nghìn lý lẽ tấn công. Kinh thánh không cần có thêm sức nặng nữa bởi vì có những người nổi tiếng đã nói điều gì đó tích cực bênh vực nó ở một thời điểm nào đó.
Bản thân Kinh thánh có đủ năng lực và thẩm quyền. Lời Chúa chỉ cần "nói ra" - và rồi nó sẽ chứng minh sức mạnh của nó. Bạn hãy thử đi!
Bất cứ ai tìm kiếm sự khẳng định của con người đối với Lời của Đức Chúa Trời thì giống như ai đó yêu cầu một ngọn nến dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ.

Xé Quần Áo Hoặc Cắt Sách-



“Khi nghe các lời trong sách luật pháp, vua liền xé áo mình-‘Khi con nghe lời Ta phán chống lại chỗ nầy và dân cư nó thì con có lòng mềm mại hạ mình xuống trước mặt Ta, xé áo và khóc lóc trước mặt Ta,nên Ta cũng đã nghe con; Đức Giê-hô-va phán vậy” (2 Sử ký 34: 19,27). “Vua sai Giê-hu-đi đem sách đến. Giê-hu-đi lấy cuộn sách từ phòng thư ký Ê-li-sa-ma và đọc cho vua cùng tất cả các quan trưởng đứng chầu bên vua nghe. Bấy giờ là tháng chín, vua đang ngự trong cung mùa đông,trước mặt vua có lò sưởi đang cháy. Mỗi lần Giê-hu-đi đọc được ba bốn cột trong sách, thì vua lấy dao rọc giấy cắt đi và ném vào lửa trong lò sưởi, cho đến khi cả cuộn sách cháy rụi trong lò sưởi.  Vua và các thuộc hạ đã nghe tất cả những lời đó, nhưng không một ai lo sợ hay xé áo mình”(Giê-rê-mi 36: 21-24).
Khi con trai vua Giô-si-a, Giê-hô-gia-kim, nghe đọc cuốn sách chép những lời tiên tri của Giê-rê-mi, ông đã cắt cuộn sách và đốt nó trong lò than - dấu hiệu của sự khinh miệt và kiêu ngạo của ông.
Lời của Đức Chúa Trời không thể khác hơn. Một người được Lời Đức Chúa Trời phán xét và dựa vào Đức Chúa Trời. Người kia tung mình lên để phán xét Lời của Đức Chúa Trời và từ chối nó.
Nhưng đôi khi há chúng ta không cư xử như Giê-hô-gia-kim sao? Chúng ta để lại và không đọc những đoạn riêng lẻ của Kinh thánh hoặc muốn lắng nghe những tiếng nói chúng ta tạo ra và tin rằng điều này có trong Lời của Đức Chúa Trời, mà lời đó dạy ta không còn phụ thuộc vào văn hóa đương đại nữa. Và vì vậy chúng ta "cắt" từng chút một từ Lời của Đức Chúa Trời, cho đến cuối cùng mọi thứ đều cháy tiêu trong sự bất tuân và tự ý của chúng ta.
Ngày nay có nhiều người cắt xén lời kinh thánh, cắt bỏ những cầu nói về thân tính của Chúa Jesus và những câu lên án nhân quyền thay thế thần quyền trong hội thánh.
Kinh thánh sống động và hiệu quả, như là một người thẩm định những suy nghĩ và tâm trí của tấm lòng (Hêbơrơ 4:12). Nhưng để cho nó có hiệu quả, nó phải tìm thấy sự kính sợ và sẵn lòng tuân theo trong tấm lòng của chúng ta.

Bốn Sự Sai Lầm Của Ông Lót-



Sáng thế ký 12: 4, 8; 13.10-13;  19.1.2.19
Làm thế nào mà cuộc sống của ông Lót kết thúc trong thảm họa? Chuyện sai lầm gì đã xảy ra với ông ta? Tôi muốn đề cập đến bốn điểm:
1.) Ông không có bàn thờ. Điều này trái ngược với Áp-ra-ham trung tín, là người được đánh dấu bởi nhiều bàn thờ (Sáng 12,8, vv). Mặc dù Lót cũng sống trong lều (dấu hiệu sở hữu của lữ khách), nhưng ông thiếu bàn thờ, thiếu sự thông công với Đức Chúa Trời. Cho nên bạn đừng ngạc nhiên là về sau ông  không còn sống trong lều nữa mà vào thường trú trong thành phố tội lỗi.
2.) Ông không có niềm tin cá nhân. Ông ta thiếu thiên hướng và niềm tin như Áp-ra-ham có. Ông chỉ đi theo Áp-ra-ham (Sáng 11: 31-32, Sáng 12: 4, Sáng-13: 1, 5). Ông là người theo cơ hội. Điều này không đủ để đi theo con đường của đức tin với sự kiên nhẫn.
3.) Ông đã có những ưu tiên sai lầm. Ông muốn có thể được thoải mái nhất trong thế giới này. Vì vậy, ông đã chọn một khu vực đẹp mà chỗ đó nhắc nhở ông về xứ Ai Cập bất kỉnh. Ông không quan tâm đến những tội nhân tinh tế đang sống ở đó (Sáng. 13: 10-13).
4.) Ông đã hành xử sai trật. Cuối cùng ông sống ở Sô-đôm, lấy một người vợ từ chỗ đó và ngồi tại cổng của thành phố độc ác này để làm nhà cai trị (Sáng.19: 1, 19). Điều nầy không phải là không có hậu quả: "Bạn bè xấu làm hư thói nết tốt" (1 Cor 15:33).
Không có gì ngạc nhiên khi con đường của Lót dẫn đến chỗ rất bi thảm: anh mất vợ, con cái, con dâu, tài sản và danh dự của mình. Một cuộc sống bần cùng!
Không cần phải trôi xa đến thế này. Đức Chúa Trời đã muốn giúp ông ta sửa chữa tiến trình. Ngài cũng cho ông ta một cơ hội đặc biệt để cảnh báo: Lót đã bị vướng mắc vào một cuộc chiến. Đáng lẽ mắt ông ta đã mở ra, rằng có nguy hiễm cho ông nếu còn sống ở Sô-đôm (Sáng thế ký 14). Nhưng đáng tiếc, Lót đã không sử dụng cơ hội nầy để thoát ra khỏi Sô-đôm.
Còn chúng ta có sử dụng chúng không?

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2018

"Ăn Mật Ong" - "Ăn Nhiều Mật Ong Không Tốt"



Thi thiên 19:10; Thi thiên 119:103; 1 Sa-mu-ên 14:24 ; Ê-sai 7: 14-15; Lê. .2:11; Châm ngôn 24:13; 25:16, 27
“ Nếu con tìm được mật, hãy ăn vừa phải, Kẻo khi ăn no chán, con mửa ra chăng- Ăn mật nhiều quá lấy làm chẳng tốt; Và cầu kiếm vinh hiển cho mình, ấy gây sự tổn hại”.
Ngay cả trong thời cổ đại, mật ong là một thực phẩm có giá trị. Nó đã được sử dụng để làm ngọt, nhưng cũng như một phương thuốc. Mật ong có tác dụng làm tươi mới và tiếp thêm sinh lực rất hiệu quả.
Do đó, mật ong là một biểu hiệu thích hợp cho hiệu ứng tiếp thêm sinh lực và làm tươi mới của Lời Đức Chúa Trời. Theo nghĩa này, Ca-na-an là một vùng đất đượm sữa và mật ong. Sữa nói về sự thanh khiết và sự nuôi dưỡng Lời Đức Chúa Trời  (1 Phi-e-rơ 2: 2), trong khi mật ong nói về sự làm tươi mới qua lời của Đức Chúa Trời (Thi 19:10; 119: 103).

Bác Sĩ Lu-ca-



Cô-lô-se 4:14; Phi-líp 1:24; 2 Ti-mô-thê 4:11
Trong Tân Ước  tên của Lu-ca được chép ba lần:
-Cô-lô-se 4:14: "Lu-ca là thầy thuốc yêu dấu chào thăm anh em"
Lu-ca là bác sĩ yêu quý. Chúng ta có thể thấy trong đó một dấu hiệu cho thấy anh ta đã thực hiện trung thực nghề nghiệp của mình. Anh ta không phải là một bác sĩ nổi tiếng, mà là một người thầy thuốc yêu quý. Nếu chúng ta muốn phục vụ Đức Chúa Trời, thì lòng trung thành của chúng ta trong những điều trên đất được yêu cầu trước tiên.
-Trong Phi-lê-môn 1:24, anh ta được gọi là một đồng công. «Mác, A-ri-tạc, Đê-ma và Lu-ca, đều là bạn đồng công của tôi, cũng vậy ».  Lu-ca không chỉ có một nghề, mà còn làm việc trong vương quốc của Đức Chúa Trời. Ông làm việc với những người khác (đáng chú ý là công nhân được đề cập chỉ một lần trong một ý nghĩa tích cực trong Tân Ước).
-2 Ti-mô-thê 4:11: "chỉ có Lu-ca ở với ta (Phao-lô)" Trong bức thư cuối cùng của ông, sứ đồ Phao-lô đề cập đến Lu-ca. Anh vẫn trung thành và đã chịu đựng. Anh ta không chỉ là người bắt đầu hành động trong những điều của Đức Chúa Trời, mà là người đã chọn con đường đức tin ngay cả trong khó khăn.
Chúng ta hãy học hỏi từ Lu-ca!

Đức Chúa Trời Sử Dụng Hoàn Cảnh Sống Của Chúng Ta-



Giê-rê-mi 16: 2-4; Ê-xê-chi-ên 24:15-24; Ô-sê1:2
“Ngươi chớ cưới vợ, chớ có con trai con gái trong chốn nầy-Sớm mai ta nói cùng dân chúng; đến chiều thì vợ ta chết-Đức Giê-hô-va bảo người rằng: Hãy đi, lấy một người vợ gian dâm”.
Đức Chúa Trời sử dụng điều kiện sống của các tôi tớ mình để kết nối một thông điệp với mọi người. Trong những hoàn cảnh của cuộc sống nầy thì sự kết nối gần gũi nhất và đẹp nhất tồn tại trên trái đất là hôn nhân. Khi Đức Chúa Trời can thiệp vào điểm nầy, điều đó phải đặc biệt quan trọng.
1-Giê-rê-mi: Giê-rê-mi  không nên kết hôn. Và điều này liên kết với một sứ điệp của tòa án Chúa: “Lời của Đức Giê-hô-va phán cùng tôi như vầy: Ngươi chớ cưới vợ, chớ có con trai con gái trong chốn nầy. Vì Đức Giê-hô-va phán về những con trai con gái sẽ sanh tại đây, và về những cha mẹ đã sanh đẻ chúng nó trong đất nầy như vầy: Chúng nó sẽ bị dịch lệ mà chết; chẳng ai khóc cũng chẳng ai chôn; xác chúng nó còn lại như phân trên đất. Chúng nó sẽ bị diệt bởi gươm dao và đói kém; thây chúng nó sẽ làm đồ ăn cho chim trời và loài thú trên đất”(Giê. 16:2-4)

Có Con Đây!



Sáng thế Ký 22: 1; Sáng thế ký 31: 11-13; Xuất 3:4; 1 Sa-mu-ên 3:4
Kinh thánh cho thấy một số người thưa với Đức Chúa Trời, "có con đây!" khi Ngài gọi họ. Do đó, chúng phải hoàn toàn sẵn sàng cho Đức Chúa Trời. Kìa hãy nhìn: Đức Chúa Trời yêu cầu họ có những bước thay đổi cuộc sống và nhiệm vụ khó khăn:
-Áp-ra-ham đã dâng con trai của mình làm sinh tế (Sáng 22).
-Gia-cốp phải trở về quê hương của mình (Sáng 31: 11-13) hoặc đi xuống Ai Cập (Sáng 46: 2-4).
- Môi-se được giao nhiệm vụ vĩ đại và khó khăn, lãnh đạo dân Y-sơ-ra-ên (Xuất.3: 4).
-Sa-mu-ên phải công bố bản án cho cụ Hê-li (1 Sa. 3: 4..).

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2018

Hãy Làm Một Người Lính Giỏi-



2 Ti-mô-thê 2: 3-4 “Hãy cùng ta chịu khổ như một tinh binh của Christ Jêsus. Chẳng có ai ở lính mà còn vấn vương việc đời, hầu cho đẹp lòng kẻ chiêu mộ mình. Lại hễ ai đấu sức trong diễn trường, nếu không đấu cách hợp pháp, thì chẳng được mão miện. Kẻ làm ruộng chịu lao khổ thì cần phải hưởng hoa lợi trước nhứt”.
Phao-lô sử dụng ba ví dụ từ cuộc sống hàng ngày để cho thấy những điều quan trọng khi làm một Cơ đốc nhân (2 Ti-mô-thê 2: 3-6). Và hôm nay cũng có rất nhiều điều để nói với chúng ta.
Thứ nhất, nói về chiến binh hay người lính. Chúng ta được kêu gọi làm những người lính giỏi của Chúa Jêsus Christ (2 Ti-mô-thê 2: 3).

Người Tá Điền Tham Lam-



"Vì chúng ta ra đời chẳng hề đem gì theo, chúng ta qua đời cũng chẳng đem gì đi được" (1 Ti-mô-thê 6: 7).
Người kể chuyện Nga, Leo Tolstoy, kể về một người đầy tớ được chủ nhân nhân từ của anh phóng thích. Người chủ cho anh có quyền chiếm nhiều đất như một phần thưởng khi anh có thể chạy từ bình minh đến hoàng hôn. Hễ anh chạy đến đâu thì đất đó thuộc về anh đến đó.
Tia nắng đầu tiên vào ngày hôm sau, người đàn ông đã làm theo cách của mình. Anh nghỉ ngơi nhưng đã không nghỉ ngơi gì, ăn qua loa trong khi đi, chỉ để không mất thời gian. Từng mảnh đất đã thuộc sở hữu trong tương lai của anh. Mặt trời đang nghiêng về phía tây; ông thúc giục các bước chân của mình: đồng cỏ này, mảnh đất rừng đó, cánh đồng ở đó phải được thêm vào! Lúc hoàng hôn anh ta đến điểm xuất phát; cảm giác hạnh phúc như nổ tung lồng ngực: "Tất cả đều thuộc về tôi!" Và rồi anh ta quỵ xuống, chết, vì nhồi máu cơ tim đột ngột. Câu chuyện kết thúc bằng những lời nầy: Người đàn ông nầy cần ít đất biết bao- chỉ sáu bộ Anh (gần 2 mét) sâu dưới mặt đất mà thôi!

Lương Tâm Của Chúng Ta-



Rô-ma 2:15-“chính lương tâm họ cũng chứng thực điều đó, còn tư tưởng họ khi thì cáo buộc, khi thì biện hộ cho họ”-
Chúng ta đã từng xấu hổ chưa? Chúng ta có cảm thấy mắc tội ngay bây giờ không? Có lẽ chúng ta nói dối hoặc vu khống một người bạn. Có lẽ chúng ta đã không giữ lời hứa hoặc lạm dụng lòng tin của người khác. Khi đó chúng ta phạm tội và biết điều đó! Chúng ta có tội và xấu hổ.
Chính lương tâm buộc tội chúng ta. Khi chúng ta nghe thấy giọng nói khiển trách đó, chúng ta nên đến với Đức Chúa Trời và sửa chữa mọi thứ với Ngài. Chúng ta hãy xưng tội mình với Ngài. Rồi Ngài sẽ tha thứ cho chúng ta. Chúng ta cũng nên nhớ sự sai lầm để xưng tội với người mà chúng ta đã xúc phạm.
Thậm chí có hòa bình với Đức Chúa Trời qua đức tin nơi Chúa Jêsus còn tốt hơn nữa. Chúng ta hạnh phúc và bình tịnh biết bao bởi vì lời của Ngài đảm bảo với chúng ta: "Phương đông xa cách phương tây bao nhiêu, Thì Ngài cũng cất sự vi phạm chúng ta cách xa chúng ta bấy nhiêu" (Thi Thiên 103: 12).
Thật không may, tiếng nói cảnh báo của lương tâm cũng có thể bị nhấn chìm, bị làm dịu đi hoặc phải im lặng. Thay vì chịu phơi bày điều sai quấy, người ta thay thế cảm xúc mắc tội bằng nhiều hoạt động. Thay vì thú nhận tội lỗi, mọi người tự nhủ rằng nó không tệ đến thế. Thế thì tiếng nói lương tâm trở nên im lặng hơn bao giờ hết, nhưng vấn đề vẫn còn rối loạn.

Bốn Phụ Nữ Tương Đồng Với Nhau-



Ru-tơ 4 :13; 17-22; 1 Sa-mu-ên 1:5, 20; Lu-ca 1:7, 31, 34 , 57.
Như vậy, Bô-ô cưới Ru-tơ làm vợ. Khi họ ăn ở với nhau, Đức Giê-hô-va cho nàng thụ thai và sinh một con trai-Nhưng ông lại dành cho bà An-ne một phần đặc biệt, vì ông yêu bà hơn, mặc dù Đức Giê-hô-va khiến bà hiếm muộn.- vì Ê-li-sa-bét hiếm muộn -Nầy, cô sẽ mang thai, sinh một con trai và đặt tên là JÊSUS.-Ma-ri thưa với thiên sứ: “Tôi chưa ăn ở với người nam nào thì làm sao có được điều đó?”
Tôi muốn chỉ ra một sự tương đồng hấp dẫn giữa hai phụ nữ Cựu Ước và hai phụ nữ Tân Ước.
Về một mặt, An-ne, một người phụ nữ hiếm muộn nhưng là người bởi ý muốn của Đức Chúa Trời đã trở thành mẹ của một trong những vị tiên tri vĩ đại nhất của Cựu Ước: Sa-mu-ên, người dọn đường cho Đa-vít. Ở phía bên kia, Ê-li-sa-bét, cũng là một phụ nữ son sẻ, nhưng theo ý muốn của Đức Chúa Trời, đã trở thành mẹ của vị tiên tri vĩ đại và người tiền hô của Con trai Đa-vít, Jesus Christ.

Đôi Tai Đàn Bà Và Cặp Mắt Đàn Ông-



Ma-thi-ơ 5:28 “Nhưng Ta bảo cho các con biết: Hễ ai nhìn phụ nữ mà ham muốn thì trong lòng đã phạm tội ngoại tình với người ấy rồi”
Gióp 31: 1 , ““Tôi đã lập giao ước với mắt tôi; Làm sao tôi còn dám nhìn một trinh nữ?”
Sáng thế ký 34: 2 “Tâm hồn Si-chem vương vấn Đi-na, con gái Gia-cốp. Chàng yêu thương cô gái và dùng lời ngọt dịu vỗ về cô”.

Thứ Hai, 27 tháng 8, 2018

Vua Đa-vít Ở Ba-hu-rim-



2 Sa-mu-ên 16: 5-14, “Khi vua Đa-vít đến Ba-hu-rim, có một người thuộc dòng dõi nhà Sau-lơ, tên là Si-mê-i, con của Ghê-ra, từ nơi ấy đi ra. Người nầy vừa đi vừa nguyền rủa. Hắn ném đá vào Đa-vít và các thuộc hạ của vua, dù có cả quân đội và các dũng sĩ bảo vệ bên phải và bên trái vua.  Si-mê-i rủa sả Đa-vít rằng: “Hãy cút đi, cút đi! Tên vấy máu, kẻ gian ác kia!  Đức Giê-hô-va đã khiến máu của nhà Sau-lơ, mà ngươi đã chiếm ngôi, đổ lại trên ngươi. Đức Giê-hô-va trao vương quyền vào tay Áp-sa-lôm, con của ngươi. Bây giờ, ngươi bị hoạn nạn vì ngươi là một tên vấy máu.”
 Lúc ấy,A-bi-sai, con của Xê-ru-gia, thưa với vua: “Tại sao con chó chết kia dám nguyền rủa bệ hạ là chúa tôi? Hãy để tôi đi chém đầu nó.”  Nhưng vua nói: “Hỡi các con của Xê-ru-gia, việc của ta can gì đến các ngươi? Nếu Si-mê-i rủa sả vì Đức Giê-hô-va đã phán với người rằng:‘Hãy rủa sả Đa-vít,’ thì ai dám nói với người: ‘Tại sao ngươi làm như vậy?’”  Rồi Đa-vít nói với A-bi-sai và các đầy tớ mình: “Kìa, con ruột ta do chính ta sinh ra còn tìm hại mạng sống ta, huống chi người Bên-gia-min nầy! Hãy để mặc nó, hãy để nó nguyền rủa, vì Đức Giê-hô-va bảo nó làm vậy.  Có lẽ Đức Giê-hô-va sẽ nhìn thấy sự khốn khổ của ta, và sẽ lấy phước lành trả lại cho ta thay vì lời nguyền rủa của nó hôm nay.”  Đa-vít và các thuộc hạ cứ tiếp tục hành trình, trong khi Si-mê-i đi theo sườn núi đối diện với Đa-vít. Hắn vừa đi vừa nguyền rủa vừa ném đá Đa-vít, và hất tung bụi đất lên.  Khi vua và tất cả những người theo vua đến nơi thì ai nấy đều rất mệt mỏi, nên vua nghỉ lấy sức tại đó”.
-
Đằng sau núi Ô-liu trên đường đến sông Giô-danh có địa điểm tên là Ba hu rim. Ngôi làng này thuộc về bộ tộc Bên-gia-min - đó là bộ tộc mà từ đó vua Sau-lơ nổi lên. Và nầy, một trong những gia đình của nhà Sau-lơ, Si-mê-i, xuất hiện (câu 5). Ông nguyền rủa vua Đa-vít (luật pháp ở Xuất 22:28 chép: cũng đừng rủa sả người lãnh đạo dân tộc mình) và cáo buộc ông chịu trách nhiệm về sự đổ máu trong nhà Sau-lơ (câu 8). Điều đó chắc chắn không đúng – vì sau cùng, Đa-vít  đã tha cho Sau-lơ nhiều lần.
 Đa-vít đã trở thành “người huyết” (tên dấy máu) trong trường hợp khác: U-ri. Đa-vít nhận thức rõ điều này và do đó chấp nhận sự nguyền rủa nầy là từ bàn tay của Đức Chúa Trời và chống lại A-bi-sai-  trong lòng sốt sắng của mình, A-bi-sai giống Phi-e-rơ trong vườn Ghết-sê-ma-nê (xem thêm Lu-ca 9.54) – muốn chém đầu Si-mê-i. Đa-vít đưa cho Si-mê-i bằng chứng tuyệt đẹp rằng ông không phải là người huyết.
Có thể chúng ta cũng là mục tiêu của các cuộc tấn công tức giận và hoàn toàn bất công. Chúng ta phản ứng như thế nào sau đó? Chúng ta có đi theo bước chân của Chúa chúng ta, khi “bị nguyền rủa, Ngài không nguyền rủa lại; lúc chịu đau khổ, Ngài không hề hăm dọa” (1 Phi-e-rơ. 2.23) hay chăng? Và liệu chúng ta, giống như Đa-vít, có thể chấp nhận điều đó từ bàn tay của Đức Chúa Trời, biết rằng có nhiều điều có thể bị chỉ trích trong cuộc sống của chúng ta?

Và Giô- sép đã khóc



Sáng thế ký 50: 16-21 “Họ sai người đến nói với Giô-sép: “Trước khi qua đời, cha em có truyền dặn rằng:  ‘Các con hãy nói với Giô-sép thế nầy: Xin con hãy tha thứ lỗi lầm và điều ác mà các anh con đã phạm khi muốn làm hại con.’ Vậy, bây giờ xin em hãy tha tội cho các đầy tớ của Đức Chúa Trời của cha.” Khi nghe những lời nầy, Giô-sép khóc.  Các anh của ông đích thân đến quỳ trước mặt ông và nói:“Nầy, các anh chỉ là nô lệ của em.”  Giô-sép nói với họ: “Các anh đừng sợ! Tôi thay thế cho Đức Chúa Trời được sao?  Các anh định hại tôi, nhưng Đức Chúa Trời lại định cho nó thành điều lành để thực hiện việc đang xảy ra hôm nay, tức là bảo tồn sự sống cho bao nhiêu người.  Vậy, xin các anh đừng sợ, tôi sẽ cấp dưỡng cho các anh và con cái các anh.” Giô-sép an ủi các anh, dùng lời lẽ êm dịu mà nói chuyện với họ”.
Giô- sép đã chăm sóc các anh em của mình ở Ai Cập rất tốt trong nhiều năm và do đó đã chứng tỏ tình yêu của ông dành cho họ. Tuy nhiên, sau cái chết của Gia-cốp, họ đã yêu cầu Giô-sép tha thứ và đừng trả thù họ về những gì họ đã làm cho ông lúc ông còn trẻ tuổi. Sự thiếu tin tưởng này làm tổn thương Giô- sép sâu sắc - ông ta đã khóc. Họ ít biết tấm lòng của ông biết dường nào! Nhưng ông không trách móc họ, mà lại trấn an họ với lời hứa rằng ông sẽ còn bày tỏ lòng nhân từ cho họ trong tương lai.
Có lẽ chúng ta ngạc nhiên trước sự ngờ vực không có căn cứ của các anh em Giô- sép. Nhưng há chúng ta không thường hành động giống như vậy đối với Người Chủ nhơn từ của chúng ta sao? Chúng ta đã từng kinh nghiệm đức thành tín của Ngài trong nhiều năm, nhưng chúng ta liền có những nghi ngờ về tình yêu của Ngài ngay khi chúng ta bước vào cuộc khủng hoảng mới trong cuộc sống của mình. Chúng ta sợ điều tồi tệ nhất và không tin vào sự giúp đỡ của Ngài mà chúng ta đã trải qua rất thường xuyên. Chúa phải chịu đau buồn biết bao bởi đức tin nhỏ bé của chúng ta!
Nhưng chúng ta cũng có thể học được cách Chúa nỗ lực trong tình yêu của mình để xua tan những phản xạ đáng sợ của trái tim chúng ta. Vì vậy, cho đến ngày nay Ngài vẫn phán với chúng ta, cũng như với các môn đệ của mình: “Lòng các con chớ bối rối và đừng sợ hãi ”(Giăng 14:27), “Ta luôn ở với các con cho đến tận thế” (Ma-thi-ơ 28:20).