Sáng thế ký 12: 4, 8; 13.10-13; 19.1.2.19
Làm thế nào mà cuộc sống của ông Lót kết thúc
trong thảm họa? Chuyện sai lầm gì đã xảy ra với ông ta? Tôi muốn đề cập đến bốn
điểm:
1.) Ông không có bàn thờ. Điều này trái ngược với
Áp-ra-ham trung tín, là người được đánh dấu bởi nhiều bàn thờ (Sáng 12,8, vv).
Mặc dù Lót cũng sống trong lều (dấu hiệu sở hữu của lữ khách), nhưng ông thiếu
bàn thờ, thiếu sự thông công với Đức Chúa Trời. Cho nên bạn đừng ngạc nhiên là
về sau ông không còn sống trong lều nữa
mà vào thường trú trong thành phố tội lỗi.
2.) Ông không có niềm tin cá nhân. Ông ta thiếu
thiên hướng và niềm tin như Áp-ra-ham có. Ông chỉ đi theo Áp-ra-ham (Sáng 11:
31-32, Sáng 12: 4, Sáng-13: 1, 5). Ông là người theo cơ hội. Điều này không đủ
để đi theo con đường của đức tin với sự kiên nhẫn.
3.) Ông đã có những ưu tiên sai lầm. Ông muốn
có thể được thoải mái nhất trong thế giới này. Vì vậy, ông đã chọn một khu vực
đẹp mà chỗ đó nhắc nhở ông về xứ Ai Cập bất kỉnh. Ông không quan tâm đến những
tội nhân tinh tế đang sống ở đó (Sáng. 13: 10-13).
4.) Ông đã hành xử sai trật. Cuối cùng ông sống
ở Sô-đôm, lấy một người vợ từ chỗ đó và ngồi tại cổng của thành phố độc ác này
để làm nhà cai trị (Sáng.19: 1, 19). Điều nầy không phải là không có hậu quả:
"Bạn bè xấu làm hư thói nết tốt" (1 Cor 15:33).
Không có gì ngạc nhiên khi con đường của Lót dẫn
đến chỗ rất bi thảm: anh mất vợ, con cái, con dâu, tài sản và danh dự của mình.
Một cuộc sống bần cùng!
Không cần phải trôi xa đến thế này. Đức Chúa Trời
đã muốn giúp ông ta sửa chữa tiến trình. Ngài cũng cho ông ta một cơ hội đặc biệt
để cảnh báo: Lót đã bị vướng mắc vào một cuộc chiến. Đáng lẽ mắt ông ta đã mở
ra, rằng có nguy hiễm cho ông nếu còn sống ở Sô-đôm (Sáng thế ký 14). Nhưng
đáng tiếc, Lót đã không sử dụng cơ hội nầy để thoát ra khỏi Sô-đôm.
Còn chúng ta có sử dụng chúng không?