"Mê-phi-bô-sết bèn lạy, mà nói rằng: Kẻ
tôi tớ vua là gì, mà vua lại đoái mắt đến một con chó chết, như tôi đây?"2
Sa-mu-ên 9: 8
1 Giăng 1:3b, “chúng tôi vẫn có sự tương giao với
Đức Chúa Cha, và với Con Ngài là Đức Chúa Jêsus Christ”.
Mê-phi-bô-sết, người đã nói những lời trên với
Đa-vít, là cháu nội trai của vua Sau-lơ. Đa-vít đã có mọi lý do để nhổ tận gốc con cháu của kẻ
thù này. Nhưng ông muốn thể hiện sự nhân từ vì cớ của Giô-na-than và do đó ông
đã gọi Mê-phi-bô-sết chân què đến cùng mình.
Khi Mê-phi-bô-sết đến trước mặt nhà vua, anh cảm
thấy rằng mình hoàn toàn phụ thuộc vào ân sủng của vua, và do đó quỳ trước mặt
vua mà không có một lời nào (câu 6). Nhưng đáng ngạc nhiên biết bao, anh đã
nghe những lời tuyệt vời ! Đa-vít đảm bảo với anh rằng anh không cần phải sợ
hãi, bởi vì ông không tìm cách trả thù, nhưng muốn làm cho anh hạnh phúc: Vua
đã cho anh tất cả ruộng đất của cha ông của
anh, là Sau-lơ, và trao cho anh sự tương giao tại bàn ăn của vua hăng ngày (câu
7).
Bị chìm ngập dưới ân huệ này, Mê-phi-bô-sết cúi
đầu biết ơn. Về sau Mê-phi-bô-sết có nói với vua Đa-vít, “tất cả nhà cha ông
tôi chỉ là những kẻ đáng chết …mà thôi” (2 Sa-mu-ên 19:29) mà nay đã nhận được
những đặc quyền giống như con trai một vị vua! Tính cách vĩ đại của lòng nhân từ
đó đã khiến anh cảm thấy tất cả sự không xứng đáng của minh và đó là lý do tại
sao anh lại tự gọi mình là một "con chó chết".
Thật không khó cho chúng ta thấy trong sự cố
này một minh hoạ tuyệt đẹp về cách Đức Chúa Trời hành động đối với chúng ta.
Chúng ta, là kẻ thù và đáng được sự phán xét xứng đáng, mà lại được thừa kế một
cơ nghiệp trong Đấng Christ và đã được thông công với Chúa Cha và Chúa Con
(Ê-phê-sô 1:11 và 1 Giăng 1: 3).