"Vì chúng ta ra đời chẳng hề đem gì theo,
chúng ta qua đời cũng chẳng đem gì đi được" (1 Ti-mô-thê 6: 7).
Người kể chuyện Nga, Leo Tolstoy, kể về một người
đầy tớ được chủ nhân nhân từ của anh phóng thích. Người chủ cho anh có quyền
chiếm nhiều đất như một phần thưởng khi anh có thể chạy từ bình minh đến hoàng
hôn. Hễ anh chạy đến đâu thì đất đó thuộc về anh đến đó.
Tia nắng đầu tiên vào ngày hôm sau, người đàn
ông đã làm theo cách của mình. Anh nghỉ ngơi nhưng đã không nghỉ ngơi gì, ăn qua
loa trong khi đi, chỉ để không mất thời gian. Từng mảnh đất đã thuộc sở hữu
trong tương lai của anh. Mặt trời đang nghiêng về phía tây; ông thúc giục các
bước chân của mình: đồng cỏ này, mảnh đất rừng đó, cánh đồng ở đó phải được
thêm vào! Lúc hoàng hôn anh ta đến điểm xuất phát; cảm giác hạnh phúc như nổ
tung lồng ngực: "Tất cả đều thuộc về tôi!" Và rồi anh ta quỵ xuống,
chết, vì nhồi máu cơ tim đột ngột. Câu chuyện kết thúc bằng những lời nầy: Người
đàn ông nầy cần ít đất biết bao- chỉ sáu bộ Anh (gần 2 mét) sâu dưới mặt đất mà
thôi!
Câu chuyện gợi nhớ đến những gì được tiết lộ,
những gì mọi người đều biết: chiếc áo cuối cùng của mỗi chúng ta không có túi.
Nhưng bạn quên sự thật đơn giản này nhanh biết bao! Bạn chạy và làm việc, tạo
ra của cải và lao nhọc để có thể đủ khả năng có một cái gì đó. Khi người ta còn
khao khát, thì vẫn phấn đấu tiếp tục. Bạn luôn muốn có nhiều hơn nữa. Một chu kỳ
không bao giờ kết thúc. Và với tất cả những điều đó, bạn quên và quên rằng thời
gian chắc chắn sẽ đến, nơi mà bạn phải để lại mọi thứ ở phía sau. Và khoảnh khắc
này có thể xảy ra rất nhanh. Phải thừa nhận rằng, thật khó chịu khi suy nghĩ về
điều đó. Nhưng nó giúp chúng ta có được cặp mắt thực tế. Vì tính chất vô nghĩa của
tài sản và sự giàu có. Vì còn có tầm quan trọng của việc sở hữu một cái gì đó, có
cái gì đó vĩnh cửu. - Nhưng chỉ có Đức Chúa Trời mới có thể ban cho điều đó! “Nhưng
sự ban cho của Đức Chúa Trời là sự sống đời đời trong Đức Chúa Jêsus Christ,
Chúa chúng ta” (Rô-ma 6:23).