Rô-ma 2:15-“chính lương tâm họ cũng chứng thực
điều đó, còn tư tưởng họ khi thì cáo buộc, khi thì biện hộ cho họ”-
Chúng ta đã từng xấu hổ chưa? Chúng ta có cảm
thấy mắc tội ngay bây giờ không? Có lẽ chúng ta nói dối hoặc vu khống một người
bạn. Có lẽ chúng ta đã không giữ lời hứa hoặc lạm dụng lòng tin của người khác.
Khi đó chúng ta phạm tội và biết điều đó! Chúng ta có tội và xấu hổ.
Chính lương tâm buộc tội chúng ta. Khi chúng ta
nghe thấy giọng nói khiển trách đó, chúng ta nên đến với Đức Chúa Trời và sửa
chữa mọi thứ với Ngài. Chúng ta hãy xưng tội mình với Ngài. Rồi Ngài sẽ tha thứ
cho chúng ta. Chúng ta cũng nên nhớ sự sai lầm để xưng tội với người mà chúng
ta đã xúc phạm.
Thậm chí có hòa bình với Đức Chúa Trời qua đức
tin nơi Chúa Jêsus còn tốt hơn nữa. Chúng ta hạnh phúc và bình tịnh biết bao bởi
vì lời của Ngài đảm bảo với chúng ta: "Phương đông xa cách phương tây bao
nhiêu, Thì Ngài cũng cất sự vi phạm chúng ta cách xa chúng ta bấy nhiêu"
(Thi Thiên 103: 12).
Thật không may, tiếng nói cảnh báo của lương
tâm cũng có thể bị nhấn chìm, bị làm dịu đi hoặc phải im lặng. Thay vì chịu phơi
bày điều sai quấy, người ta thay thế cảm xúc mắc tội bằng nhiều hoạt động. Thay
vì thú nhận tội lỗi, mọi người tự nhủ rằng nó không tệ đến thế. Thế thì tiếng
nói lương tâm trở nên im lặng hơn bao giờ hết, nhưng vấn đề vẫn còn rối loạn.