Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

CÂY NHO, CÂY VẢ, CÂY Ô-LIU


Rất nhiều Cơ Đốc nhân chưa phân biệt hai danh xưng “Israel” và “Do thái”. Israel là tên quốc gia và tuyển dân của Đức Chúa Trời nói chung, còn Do thái là dân Israel thuộc về xứ Giu đê (Giu đa).

Ê-sai chương 5, Thi thiên 80, Ezekiel 15 và Ma-thi-ơ 21: 33-41 trình bày cây nho là biểu hiệu của quốc gia và dân tộc Israel. Sau khi hồi hương từ cảnh lưu dày 70 năm ở Babylon, danh xưng người Do thái và nước Giu đa mới nổi bật hơn danh xưng Israel. Ba sách E-xơ-ra. Nê-hê-mi và Ê-xơ-tê luôn luôn nhắc đến người Do thái (Jew). Thí dụ xem: Exora 4:6; Nê. 4:1,11,12; Ê-xơ-tê 9:17 và chương 9:. Từ ngữ “Do-thái”  phiên âm từ chữ “Giu đa”. Từ ngữ “Do thái” được dùng từ thời kỳ đó. Mathio 2:1 và 6 bày tỏ Chúa Jesus là Vua của người Do thái mà làm Nhà Cai Trị dân Israel.

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

CHÚA CẤM LI HÔN

Mác 10:2-12, “Có người Pha-ri-si đến hỏi để thử Ngài rằng: “Người ta có phép li hôn với vợ mình không?”  Ngài đáp rằng: “Môi-se truyền cho các ngươi điều chi? Họ thưa rằng: “Môi-se cho phép viết tờ li hônli-hôn vợ.” Jêsus phán rằng: “Ấy vì lòng cứng cỏi của các ngươi nên người đã chép điều răn nầy cho các ngươi. Nhưng từ ban đầu cuộc sáng tạo, 'Đức Chúa Trời dựng nên loài người có nam có nữ.' 7 Vì cớ đó người ta phải lìa cha mẹ mà keo sơn với vợ mình,  và cả hai cùng nên thịt.' Thế thì, họ không còn là hai nữa, bèn là một thịt mà thôi.  Vậy, những kẻ mà Đức Chúa Trời đã phối hiệp, người ta chớ chia rẽ.” Khi vào nhà, môn đồ lại hỏi Ngài về việc ấy. Ngài phán rằng: “Hễ ai li hôn vợ mình mà cưới người khác, thì phạm tội ngoại tình cùng vợ mình;  còn nếu đàn bà bỏ chồng mà lấy người khác, thì cũng phạm tội ngoại tình.”

Sự Nổi Lên Của Nim-rốt



Sau cơn nước lụt thời Nô-ê (2458 T.C- Sáng 7:1-24) các tôn giáo bắt đầu hình thành cách rõ ràng. Trong Sáng thế ký chương 10, chúng ta thấy 70 người ra từ dòng dõi Nô-ê. Trong số ba con trai Nô-ê, chúng ta thấy Sem trở thành tổ phụ của các dân tộc Á châu (Sáng 10: 21-31); Gia- phết là tổ phụ các dân tộc Âu châu (Sáng 10: 2-5); Cham trở thành tổ phụ các dân tộc Phi châu (Sáng 10: 6-20). Như vậy có 70 dòng dõi của ba con trai Nô-ê, mà từ đó hình thành các chi phái rãi rác các khu vực Trung Đông và thế giới ngày nay.


Nếu chúng ta xem Sáng 10, Kinh thánh giải thích cách đặc biệt và chi tiết về nhân vật có tên là Nim-rốt (Sáng 10: 8-12). Tại sao Đức Chúa Trời đặc biệt đề cập về Nim-rốt, con trai thứ sáu của Cúc, mà Cúc là con cả của Cham. Bởi Nim-rốt, cháu nội Cham, trở thành người sáng lập tôn giáo Babylon, là tôn giáo đầu tiên do con người tổ chức.

Ba Vị Thần Của Tôn Giáo Babylon



Alexander Hislop, tác giả tác phẩm The Two Babylons viết, “có ba vị thần cao cấp được thờ lạy trong tôn giáo Babylon: đó là một vị thần tên Nim-rốt (chồng), một nữ thần Semiramis (vợ) và một thần tên Tham-mu (con trai)—Ezekiel 8:14 “Ngài dẫn ta đến lối vào cửa nhà Đức Giê-hô-va, cửa ấy về phía bắc; nầy, tại đó ta thấy những đàn bà ngồi mà khóc Tham-mu”. Semiramis, vợ của Nim-rốt, đã sinh Tham-mu, là con trai của bà, sau khi chống của bà là Nim-rốt bị con beo vồ chết. Semiramis tuyên bố con trai của bà, Tham-mu, là Nim-rốt đầu thai và bà khởi sự phong thần cho Nim-rốt, cho chính mình là Semiramis và cho Tham-mu cùng một lúc. Vì vậy, họ trở thành ba vị thần của tôn giáo Babylon”.

Tín Đồ Vào Vương Quốc Đời Sau Thì Ít

Đường vào sự chết rộng thay,
Hàng ngàn dân thánh đêm ngày bước đi;
Còn đường thu hẹp diệu kỳ,
Ít người chịu lỗ kiên trì đi lên.

“Chối mình, thập giá vác lên”,
Lệnh truyền của Chúa ta nên hết lòng,
Bạc vàng trần thế hư không,
Bước vào sự sống vô cùng đời sau.

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

PHẦN THƯỞNG VÀ HÌNH PHẠT TRONG THỜI ĐẠI SẮP ĐẾN


Mác 9:43-49, ““Nếu tay ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy chặt nó đi; vì lấy làm tốt cho ngươi thà cụt tay mà vào sự sống còn hơn là đủ hai tay mà sa xuống địa ngục, trong lửa chẳng ai tắt được, là nơi sâu bọ chẳng hề chết, lửa chẳng hề tắt. Lại nếu chân ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy chặt nó đi; vì lấy làm tốt cho ngươi thà què mà vào sự sống còn hơn là đủ hai chân mà bị quăng vào địa ngục, là nơi sâu bọ chẳng hề chết, lửa chẳng hề tắt. Còn nếu mắt ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy móc nó đi; vì lấy làm tốt cho ngươi thà một mắt mà vào nước Đức Chúa Trời còn hơn là đủ hai mắt mà bị quăng vào địa ngục, là nơi sâu bọ chẳng hề chết, lửa chẳng hề tắt. Vì mỗi người sẽ bị muối bằng lửa”.

Chúa nói rằng chúng ta có thể bị tay, chân hay mắt mình làm mình vấp ngã. Nếu chúng ta bị một chi thể nào của thân thể mình làm mình vấp ngã thì đó là điều rất nghiêm trọng. Nếu chúng ta bị vấp ngã như vậy thì chúng ta có thể bị quăng vào Ghê-hen-na (lửa địa ngục). Đó là lửa chẳng hề tắt.