2 Sa-mu-ên 16: 5-14, “Khi vua Đa-vít đến Ba-hu-rim, có một người thuộc dòng dõi nhà Sau-lơ,
tên là Si-mê-i, con của Ghê-ra, từ nơi ấy đi ra. Người nầy vừa đi vừa nguyền rủa.
Hắn ném đá vào Đa-vít và các thuộc hạ của vua, dù có cả quân đội và các dũng sĩ
bảo vệ bên phải và bên trái vua. Si-mê-i
rủa sả Đa-vít rằng: “Hãy cút đi, cút đi! Tên vấy máu, kẻ gian ác kia! Đức Giê-hô-va đã khiến máu của nhà Sau-lơ, mà
ngươi đã chiếm ngôi, đổ lại trên ngươi. Đức Giê-hô-va trao vương quyền vào tay
Áp-sa-lôm, con của ngươi. Bây giờ, ngươi bị hoạn nạn vì ngươi là một tên vấy
máu.”
Lúc ấy,A-bi-sai, con của Xê-ru-gia, thưa với
vua: “Tại sao con chó chết kia dám nguyền rủa bệ hạ là chúa tôi? Hãy để tôi đi
chém đầu nó.” Nhưng vua nói: “Hỡi các
con của Xê-ru-gia, việc của ta can gì đến các ngươi? Nếu Si-mê-i rủa sả vì Đức
Giê-hô-va đã phán với người rằng:‘Hãy rủa sả Đa-vít,’ thì ai dám nói với người:
‘Tại sao ngươi làm như vậy?’” Rồi Đa-vít
nói với A-bi-sai và các đầy tớ mình: “Kìa, con ruột ta do chính ta sinh ra còn
tìm hại mạng sống ta, huống chi người Bên-gia-min nầy! Hãy để mặc nó, hãy để nó
nguyền rủa, vì Đức Giê-hô-va bảo nó làm vậy. Có lẽ Đức Giê-hô-va sẽ nhìn thấy sự khốn khổ của
ta, và sẽ lấy phước lành trả lại cho ta thay vì lời nguyền rủa của nó hôm nay.”
Đa-vít và các thuộc hạ cứ tiếp tục hành
trình, trong khi Si-mê-i đi theo sườn núi đối diện với Đa-vít. Hắn vừa đi vừa
nguyền rủa vừa ném đá Đa-vít, và hất tung bụi đất lên. Khi vua và tất cả những người theo vua đến nơi
thì ai nấy đều rất mệt mỏi, nên vua nghỉ lấy sức tại đó”.
-
Đằng sau núi Ô-liu trên đường đến sông Giô-danh
có địa điểm tên là Ba hu rim. Ngôi làng này thuộc về bộ tộc Bên-gia-min - đó là
bộ tộc mà từ đó vua Sau-lơ nổi lên. Và nầy, một trong những gia đình của nhà
Sau-lơ, Si-mê-i, xuất hiện (câu 5). Ông nguyền rủa vua Đa-vít (luật pháp ở Xuất
22:28 chép: cũng đừng rủa sả người lãnh đạo dân tộc mình) và cáo buộc ông chịu
trách nhiệm về sự đổ máu trong nhà Sau-lơ (câu 8). Điều đó chắc chắn không đúng
– vì sau cùng, Đa-vít đã tha cho Sau-lơ
nhiều lần.
Đa-vít đã
trở thành “người huyết” (tên dấy máu) trong trường hợp khác: U-ri. Đa-vít nhận
thức rõ điều này và do đó chấp nhận sự nguyền rủa nầy là từ bàn tay của Đức
Chúa Trời và chống lại A-bi-sai- trong
lòng sốt sắng của mình, A-bi-sai giống Phi-e-rơ trong vườn Ghết-sê-ma-nê (xem
thêm Lu-ca 9.54) – muốn chém đầu Si-mê-i. Đa-vít đưa cho Si-mê-i bằng chứng tuyệt
đẹp rằng ông không phải là người huyết.
Có thể chúng ta cũng là mục tiêu của các cuộc tấn
công tức giận và hoàn toàn bất công. Chúng ta phản ứng như thế nào sau đó?
Chúng ta có đi theo bước chân của Chúa chúng ta, khi “bị nguyền rủa, Ngài không
nguyền rủa lại; lúc chịu đau khổ, Ngài không hề hăm dọa” (1 Phi-e-rơ. 2.23) hay
chăng? Và liệu chúng ta, giống như Đa-vít, có thể chấp nhận điều đó từ bàn tay
của Đức Chúa Trời, biết rằng có nhiều điều có thể bị chỉ trích trong cuộc sống
của chúng ta?