“Ta nói thật cùng các ngươi, trong những người đứng đây có kẻ hẳn chẳng nếm sự chết trước khi chưa thấy nước Đức Chúa Trời.”(Luca 9:27).
"Thê-ô-phi-lơ ơi, sách trước nhứt tôi đã thuật về mọi
điều Jêsus đã khởi làm và dạy, cho đến ngày
Ngài được tiếp lên, sau khi nhờ Thánh Linh mà truyền dạy các sứ đồ Ngài đã lựa
chọn. Sau khi chịu khổ hại, Ngài lấy nhiều bằng cớ tự tỏ cho họ biết mình sống,
trải bốn mươi ngày từng hiện ra với họ, phán bảo những điều về nước Đức Chúa
Trời"(Công vụ 1:1-3 ).
Chủ đề mà các sứ đồ được Chúa nói chuyện trong
bốn mươi ngày sau khi Ngái sống lại- chủ đề của Chúa Phục Sinh- là vương quốc
của Đức Chúa Trời.
Trận chiến của hai vương
quốc trong cuộc sống trên đất của Chúa chúng ta
Nhìn lại những năm cuộc
sống của Ngài từ Jordan đến thập tự giá, chúng ta có thể thấy rằng, trong trường hợp cá nhân của
Ngài suốt trong thời gian đó, cuộc chiến của hai vương quốc đã diễn ra. Cặp
theo nhiều đường khác nhau và thông qua công cụ khác nhau, nhiều ảnh hưởng đã
đưa đến Ngài. Ngài đã di chuyển trong một vòng tròn của các lực lượng và hoạt
động của đối tượng cùng hướng đi của đối phương, là tìm cách cho Ngài có một
vương quốc. Lúc đầu, cuộc xung đột với kẻ thù trong vùng hoang dã trong bốn
mươi ngày đưa đến vấn đề đó- "Ma quỉ lại đem Ngài lên trên núi rất cao,
chỉ cho Ngài các nước thế giới, cùng sự vinh hiển các nước ấy" (Math. 4:8-9). Các môn đệ của
Ngài cũng liên tục ép Ngài với tâm trí và kỳ vọng về Đấng Messiah của họ, làm
cho điều đó nên khó khăn cho Ngài theo cách này- Ngài biết họ vẫn còn là trẻ em
thuộc linh mà sẽ là một thảm họa khi phải làm cho họ vỡ mộng quá nhanh chóng và
làm thất vọng sự mong đợi và hy vọng của họ.
Những kỳ vọng, hy vọng và
tầm nhìn đó, và tất cả những gì bao gồm cho những người nầy, đã luôn luôn như
dây thép gai châm chích Ngài. Ngài khó có thể nói bất cứ điều gì theo tính cách
làm vỡ mộng, nhưng cùng một lúc các môn đệ đã bị xúc phạm, đặt câu hỏi, có lúc thối
lui, thậm chí nổi loạn. Đám đông khán giả, đám đông cuồng loạn, trong một dịp đã
có đến và ép Ngài bằng vũ lực để Ngài làm vua. Có một cái gì đó thi hành, ép
buộc. Ngài đã chiến đấu, đẩy lùi điều đó, từ chối, khước từ làm vua; và điều đó
không dễ dàng. Cuối cùng, khi Ngài đứng trước mặt Phi-lát, khi những lời buộc
tội chống lại Ngài, nói rằng Ngài là một vị vua, Phi-lát nói, "có phải
ngươi là vua dân Do Thái? "Đức Chúa Jêsus đáp lại rằng: Nước của Ta
chẳng phải thuộc về thế giới nầy. Ví bằng nước Ta thuộc về thế giới nầy, thì tôi
tớ của Ta sẽ đánh trận, đặng Ta khỏi phải bị nộp cho dân Giu-đa; nhưng hiện nay
nước Ta chẳng thuộc về hạ giới"
(John 18:36). Đó là sự thoái thác một vương quốc; điều này có nghĩa trong thâm
tâm, Ngài đang đứng cho một vương quốc khác. Đây không phải là sự khước từ
vương quốc của Đức Chúa Trời (The kingdom).
Ngài đã chiến đấu suốt
đường đi, chống lại cái giả tạo cho một cái thật, chống lại cái tạm thời cho
một cái thuộc linh; nhưng những quyền năng tồn tại đang tìm cách đẩy vấn đề này
cách khác, để Ngài tham gia vào một vương quốc mà không phải là vương quốc thực
của Ngài. Bạn có thể dễ dàng nhìn thấy những gì liên quan đến một vương quốc đã
có. Giả sử Ngài đã đầu hàng, chấp nhận vương quốc ra từ hệ thống này, đặt Ngài
trên mức độ này, tốt, một chút suy nghĩ trong một lúc phản bội theo bản chất
nham hiểm của áp lực, hắn cung cấp cho Ngài. Không, Ngài không chấp nhận khuôn
khổ đó, là hiện thân của vương quốc Satan- đó là những gì đáng kể cho hắn. Trong
vương quốc ra từ hệ thống này, Satan, bá chủ của thế giới này, được thành lập,
và Chúa đã không chấp nhận nó.
Thông qua tất cả những cám
dỗ, mặc dù chúng có thể đến qua môi miệng và bằng lòng nhiệt thành sai lầm của
một môn đệ yêu dấu và tận tâm của vòng tròn thân thiết bên trong- không ai khác
ngoài bản thân Simon Phi-e-rơ- Ngài vẫn cương quyết khước từ. Trên vấn đề Ngài sẽ lên Giêrusalem và được
phó mình vào tay loài người để bị đóng đinh, thì tư vấn của con người là "Hỡi Chúa, Đức
Chúa Trời nào nỡ vậy! Sự đó sẽ không xảy đến cho Chúa đâu". Lời đáp lại ngay lập tức là,
"Ớ Sa-tan, hãy lui ra đằng sau Ta! Ngươi làm
gương xấu cho Ta" (Mt
16:21-23 ). Ngài thấy Sa-tan cố thủ trong chính lời gợi ý đó, và đó không phải
là vương quốc Chúa chấp nhận. Sẽ có một vương quốc mà Ngài muốn có, nhưng không
thuộc loại đó.
Chiếm vương quốc lại cho
Đức Chúa Trời qua thập tự giá
Vì
vậy, với thập tự giá, theo hướng bác bỏ một vương quốc theo trật tự đó, và ở
đó, trong thập giá, Ngài đã đi phía sau khuôn khổ, đằng sau tất cả các hình
thức và hệ thống, xử lý bá chủ của thế giới này, và đuổi hắn ra. Làm sao Ngài
đuổi hắn ra? Chúng ta đã tìm thấy trong bài suy gẫm nầy. Ngài đuổi hắn ra về mặt đạo đức, "vì vua chúa thế
giới nầy hầu đến; người chẳng có chi hết nơi Ta" (Giăng 14:30), vì vậy hắn bị đuổi ra về mặt đạo đức. Qua việc
đuổi bá chủ của thế giới này trên thập giá, Ngài đã chiếm lại- chúng ta phải
nói, chiếm lại– vương quốc mà đã bị Adam phản nộp vào tay của kẻ cướp đoạt;
chiếm lại nó với tư cách là Adam cuối cùng, người thứ hai, Chúa đến từ trời, và,
sau khi chiếm lại nó trong và bởi thập tự giá (một vấn đề mà chúng ta vẫn chưa nói nhiều hơn) Ngài đã
sống lại, và chủ đề của Ngài là vương quốc của Đức Chúa Trời- có việc ứng
nghiệm của lời tuyên bố nhấn mạnh của Ngài, "Ta nói thật cùng các ngươi,
trong những người đứng đây có kẻ hẳn chẳng nếm sự chết trước khi chưa thấy nước
Đức Chúa Trời". Họ đã nhìn thấy nó vào ngày lễ Ngũ Tuần. Vương quốc được chiếm
lại nầy ở trong tay của Đấng Christ chiến thắng này, Đấng biết cách từ chối thu
hồi nó cách nhanh chóng- một điều mà chúng ta biết có rất ít về mặt đạo đức, và
vì Ngài đã có thể cho nó ra đi, Ngài chiếm lại tất cả. Đó
là một quy luật có giá trị to lớn trong đời sống thuộc linh- là chuyên gia
trong việc biết cho mọi sự ra đi. Chúng ta đã thấy một chuyên gia khác trong
việc nắm giữ- "Tôi sẽ, tôi sẽ, tôi sẽ "(năm lần “tôi sẽ”- Ê-sai 14).
Một lần nữa chúng ta sẽ có nhiều điều để nói về Satan nắm giữ. Nhưng bây giờ
trong tay của Đấng này, vương quốc được chiếm lại nầy, được đưa ra vào ngày Lễ
Ngũ Tuần trong quyền năng của Đức Thánh Linh.
Đức Linh
sự sống và quyền năng của vương quốc
Nhưng lưu ý, điểm chính đối với chúng ta,
nó là một vương quốc cải cách, đó là, hiến pháp hoàn toàn khác và khác hơn điều
có trong tâm trí của sứ đồ và khác với vương quốc được Satan hiến cho Ngài. Nó
là một loại vương quốc khác, về cơ bản thuộc linh. Nó chỉ đến bởi Đức Thánh
Linh. Đức Linh phụ trách vương quốc. Ngài nắm vương quốc, và Ngài giữ dây cương
trong tay của Ngài trong dự án và phát triển, việc mở rộng và thiết lập của
vương quốc này. Mọi thứ đều thuộc linh, và do đó chúng ta thấy rằng vương quốc,
từ đầu đến cuối, là một điều ở bề trong cách thiết yếu. Lời của Chúa về vương
quốc thiên đàng là ở bên trong bạn, thực sự đó được chứng minh vào ngày Lễ Ngũ
Tuần và sau đó- đó là Đức Linh ở trong
bản chất, quyền năng, sự sống, năng lực và tất cả mọi thứ của vương quốc này.
Sự Thách thức tự phát của
Vương quốc của Đức Chúa Trời qua Hội Thánh
Nếu đó là tiến trình và bản chất của mọi
vật, những gì thực sự là trung tâm của tất cả? Vâng, trung tâm của nó là vào
ngày Lễ Ngũ Tuần, người nam và người nữ bước vào thế giới này bày tỏ rằng vương
quốc của Đức Chúa Trời là một thực tế đã
đến, và đó là một sự kiện bề trong, điều đó định tính chất cho họ là có mặt ở
đó, bởi sự hiện diện của họ ở đây trong thế giới này, có tác động ấn tượng và
áp đảo của vương quốc của Đức Chúa Trời trên vương quốc khác nằm phía sau khuôn
khổ của hệ thống thế giới này. Nó vừa xảy ra như vậy. Chính sự hiện diện của họ
làm xáo trộn, thách thức, khiêu khích vương quốc khác đó, và thực tế của hai
vương quốc này là đối lập gây chết người như vậy đã trở thành một thực tế hiển
nhiên đơn giản, chỉ vì những tín hữu đó đã có ở đó, và, đánh dấu cho bạn- đây
là một cái gì đó để được đánh dấu – ghi nhận nổi bật của họ trong việc rao giảng
không phải là sự cứu rỗi con người khỏi tội lỗi (mà là kết quả của cái gì khác)
nhưng nó là chủ quyền tuyệt đối của Chúa Giêsu Christ. Khắp mọi nơi họ đều làm
chứng cho sự sống lại của Chúa Giêsu, và họ tuyên bố Ngài là Chúa. Khi đến việc
lấy lòng xác tín, và với sự hỏi thăm, "chúng tôi phải làm gì để được cứu? "
Sau đó việc giải thích hoặc áp dụng là Chúa này cũng là Cứu Chúa. Bạn có thể
được cứu bởi Ngài vì Ngài là Chúa. Bạn có thể được tha thứ bởi vì Ngài là Chúa.
Hãy để tôi nói một lần nữa- không chỉ vì Ngài là Chúa chính thức; nhưng vì Ngài ở vị trí để tha thứ về mặt đạo
đức.
Những gì tôi muốn tập trung vào
và giữ cho được điều này, là cần phải được phục hồi sự thách thức tự phát của
vương quốc Đức Chúa Trời trong Hội Thánh. Chúng ta có thể rao giảng tin mừng
cứu độ- đừng ai nghĩ rằng trong một khoảnh khắc có bất kỳ sự làm mất uy tín
hoặc suy yếu cho điều được ấn định đó- đại sứ mệnh rao phúc âm--nhưng sự rao
giảng phải ra từ chủ quyền thành lập của Giêsu Christ trong nhà truyền giảng và
trong Thân Thể đại diện Đấng Christ. Điều đó phải là Giêsu là Chúa - không phải
là một tiết mục nào của một tín điều hay giáo lý, nhưng như một cái gì đó mà đã
trở thành một quyền năng bên trong. Quyền Chủ tể của Giêsu Christ như một quyền
năng bên trong, cả trong đời sống và trong Hội Thánh, đã được ghi nhận một cách
thuộc linh, không trên con người trước nhất. Tôi không biết liệu bạn có thể
theo xa hơn với điều tôi nói, nhưng tại sao phần lớn việc rao giảng tin mừng
cho người chưa được cứu không có hiệu lực? Điều đó không đụng chạm bạn, hoặc là
một câu hỏi mà không bao giờ được nêu lên? Đúng như vậy không? Tin mừng được
rao giảng và giảng và giảng dạy với hiệu quả thấp. Hay là phúc âm yếu hơn như
nó có trong những ngày đó ? Hay là Đức Thánh Linh rút ra khỏi trái đất? Sự giải
thích là gì? Chúa có khác không, phúc âm của Ngài có khác không, hoặc Hội Thánh
của Ngài khác rồi? A, tôi nghĩ rằng nó phải là điều cuối cùng. Không thể là
những điều khác. Sự khác biệt là gì?
Hội thánh chiếm lấy một cái gì đó, và ban phát
nó ra, cách rất lớn lao như sự giảng dạy theo lối khách quan, tất nhiên, giảng
sư biết một cái gì đó về niềm hạnh phúc được cứu rỗi, những điều tốt đẹp và
niềm vui của những gì Chúa Giê-su ban cho trong giới hạn của sự cứu rỗi. Đó là
tất cả những gì tốt, có được cho đến nay, nhưng bằng cách nào đó có một tỷ suất
to lớn của sự thiếu hiệu quả, và lý do có thể - tôi diễn nó theo cách đó -
trước hết mọi sự, giảng dạy được dành cho con
người, được con người ghi nhận, và không phải là xuất phát từ phía sau một cách tự phát. Vương
quốc của Đức Chúa Trời không phải là một cái
gì đó đang hành động, sắp xếp đúng theo lời phát biểu và bài giảng, nó không
phải là một chủ đề, một đề mục, nhưng nó là quyền năng hùng mạnh của Đức Thánh Linh đến từ phía sau.
Bạn đang ở đó như là nhân
chứng của Chúa, và có cái gì đó nhiều hơn quyền
năng hiện tại của kẻ thù; quyền năng của Đức Chúa Trời cũng có ở đó. Vương quốc Đức
Chúa Trời đã đến. Vương quốc của Đức Chúa
Trời là một điều áp đảo. Đó là ý nghĩa. Đó là trong
lĩnh vực này mà gây ra sự yếu kém của rất nhiều sự giảng dạy ngày nay. Bây giờ,
chúng ta sẽ tiến lên với lời rao giảng của
chúng ta về sự cứu rỗi, chúng ta sẽ tiến
hành phương pháp tiếp cận của chúng ta đến
cùng những người nam và phụ nữ về vấn đề này
của ơn cứu độ, chúng ta phải giảng hơn bao giờ hết. Nhưng hãy nhớ, nếu chúng ta
đến mà không có vương quốc của Đức Chúa Trời-
không phải là một chủ đề nhưng là một quyền năng đến thông qua chúng ta, có thể nói
như vậy, như từ phía sau, đến thông qua và tự ghi nhận chính nó, không từ những
người nam và phụ nữ trước tiên, nhưng được những
lực lượng phía sau ghi nhận, trong đó có cả thế giới nằm ở đó- chúng ta sẽ không có hiệu quả cách lớn lao. Thật
rất đúng là không ai có thể tin rằng, không ai từ loài người tự do quay về cùng
Chúa- mặc dù họ có thể thèm làm như vậy- trừ khi Chúa làm điều gì đó để giải
phóng họ. Con người mạnh mẽ này phải có ngôi nhà bị một người mạnh hơn làm vỡ
ra; và Ai là người mạnh hơn hắn? Vương quốc này phải bị một vương quốc lớn hơn tấn
công và cướp phá. Như vậy, mặc dù Chúa đã ban cho các môn đệ lĩnh vực hoạt động
của họ và sự ủy nhiệm để đi vào nó, Ngài nói, "nhưng các ngươi ở lại
trong thành phố, cho đến khi ngươi được mặc lấy quyền năng từ trên cao" (Luca
24:49 ) "Vì chưng Giăng đã làm phép báp-têm bằng
nước, nhưng trong ít ngày, các người sẽ chịu phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh"(Công 1:5). ‘Cho đến lúc đó, đừng cố gắng thi hành
sự ủy nhiệm hoặc các ngươi sẽ thất bại, và vương quốc khác sẽ vượt lên trên các
ngươi'.
Bạn nhìn thấy điểm chính đối
với chúng ta.
Tất cả tập trung ở đó, tất cả tóm gọn trong đó. Nghiệp vụ thực tế của chúng
ta ở đây là gì? Có phải để đưa ra giáo lý, trình
bày chi tiết lẽ thật, đưa ra khối lượng sách giải thích Thánh Kinh? Không! Dù
nơi này có thể có chỗ cho sự gây dựng, cho sự giáo huấn, nhưng tất cả sẽ không
mang lại lợi ích cho hiệu quả thực sự thuộc linh,
trừ khi vương quốc của Đức Chúa Trời đang
đến qua đó- đó là, trừ khi có việc ghi nhận thực sự cách thực tiễn là Chúa
Giêsu sống lại từ cõi chết và là Chúa. Không có ích gì khi nói điều đó, trừ khi
bạn nói nó ra trong quyền năng của Đức
Thánh Linh. "Nếu không cảm
Đức Thánh Linh, cũng chẳng ai xưng Jêsus là Chúa" (1 Cor. 12:3). Điều đó không có nghĩa là bạn không
thể sử dụng cụm từ "Giêsu là Chúa", nhưng có cái gì đó nhiều hơn khi chỉ
sử dụng lời nói. Khi Đức Chúa Trời nói, "Hãy có ánh sáng” thì đã có ánh sáng- và đó là
loại nói năng rằng chúng ta đang suy nghĩ.
Một người có thể nói,
"Giêsu là Chúa", và điều đó là điều đúng, giáo lý chính xác và lành mạnh,
nhưng không có gì xảy ra. Một người khác trong
quyền năng của Đức Thánh Linh tuyên bố quyền Chúa tể của Giêsu Christ, và bạn
cảm thấy có một cái gì đó, bạn có ý thức về một cái gì đó sắp xảy ra thông qua Đức
Chúa Trời. Bây giờ, đây không phải là đặc quyền duy
nhất của các sứ đồ theo ý nghĩa giáo hội hoặc
theo cách chính thức. Điều nầy dành cho Hội thánh, và bạn và tôi là đại diện
Hội thánh. Ô nguyện lời cầu nguyện của chúng ta là có sự tác động của vương
quốc trên vương quốc khác! Đó là những gì trái tim tôi kêu gào; vì sự cầu nguyện
không phải là nêu lên danh sách các lời van xin, rất nhiều thứ yêu cầu, nhưng
cần phải có một cái gì đó được thực hiện đằng sau các sự việc. Trong tất cả các
sự giảng dạy của chúng ta, mặc dù có thể không
được nhìn thấy ngay lập tức, song le nên vẫn là một công việc ổn định xảy ra mà
làm sản xuất sự sống trong quyền năng của
vương quốc này- dân chúng trở thành các yếu tố được kẻ thù kể đến. Đó là sự
biện minh duy nhất cho tất cả các sự giảng dạy của chúng ta, hầu những người tiếp nhận được nó cũng sẽ đến lượt trở
thành các yếu tố, được đánh dấu bởi kẻ thù, là những người, như chúng ta
đã nói trước đây,"song quỉ dữ đáp
lại rằng: Ta biết Đức Chúa Jêsus, và rõ Phao-lô là ai; nhưng các ngươi là kẻ
nào?". Chúng ta phải được
kẻ thù biết đến bằng tên họ, như là người được kể đến, được đáng kể, chớ không
bao gồm trong danh mục của những người không đáng kể- "nhưng các ngươi là kẻ nào?"(Công19:15).
Sự việc làm Chúa Phục Sinh bận
rộn là vương quốc của Đức Chúa Trời. Đó là điều mà Ngài muốn các tôi tớ Ngài chiếm hữu. Vương
quốc của Đức Chúa Trời- Không theo khuôn khổ
của một hệ thống tạm thời, nhưng vương quốc của Đức Chúa Trời- không bằng bằng lời nói, nhưng trong quyền năng; không ở
trong sự ăn uống nhưng sự công bình trong Đức Thánh Linh (Rô-ma 14:17). Đó chính
là vương quốc của Đức Chúa Trời; bạn và tôi,
bạn bè thân yêu ơi, chúng ta đều đang ở vị trí rất hạnh phúc là được bao gồm
trong tuyên bố trước đây của Chúa- "Ta nói thật cùng các ngươi,
trong những người đứng đây có kẻ hẳn chẳng nếm sự chết trước khi chưa thấy nước
Đức Chúa Trời". Đó là đặc quyền của chúng ta- xem thấy vương quốc của Đức Chúa Trời, và vì Nước Đức Chúa Trời đến qua chúng ta theo ý nghĩa quyền năng thần thượng. Đó là
trung tâm của mọi thứ. Tôi đã nói rồi, tất cả các phần còn lại chúng ta đang
nói về trong những lời suy gẫm sau đây đều tập hợp quanh đó.
Tầm quan trọng và quyền
năng việc đi đến Đức Chúa
Trời
Bạn nói, 'Vâng, tôi tin
rằng điều đó là sự thật, và tất cả trái tim của tôi đáp ứng, và tôi cầu nguyện Đức Chúa Trời hầu biết nơi nào tôi có thể quan tâm đến. Tôi muốn như vậy, nhưng không có gì xảy ra.
Làm thế nào có thể được ?" Đó chỉ là những gì chúng ta đang nhận được; và tôi đã ám chỉ làm thế nào có thể được.
Nó có tính thực tiễn mạnh mẽ: Khi tôi nói rằng Chúa Giê-su là một chuyên gia về
việc cho mọi vật ra đi, tôi chạm vào trung tâm của vấn đề này. Chúng ta đã nói một lần nữa và một lần nữa rằng tất cả mọi thứ đều
tập trung và tập chú vào ý muốn của con người. Hãy để tôi hỏi ở đây (mặc dù tôi sẽ ám chỉ đến
nó một lần nữa sau này cách đầy đủ hơn), bạn đã có nhiều lần phát hiện ra rằng
quyền năng thiết thực của bạn- quyền năng mà
giải phóng bạn, quyền năng mà nâng bạn lên và đặt bạn lên cao- đã đến khi bạn
buông bỏ mọi sự không? Bạn đã nắm giữ-
và tôi không nói rằng bạn đã nắm được điều gì đó nhất thiết là sai trật; bạn
chỉ đơn giản giữ lấy nó.
Có thể là một cái gì đó do Đức Chúa Trời ban cho
bạn, và quyền sở hữu tự nhiên của bạn đã nắm giữ nó, và bạn đang cầm một cái gì
đó của Đức Chúa Trời ban cho chính mình, và
không còn “tay không” để bắt tay với mọi người khác. Không có vấn đề gì khi Isaac
đã được Chúa ban cho Abraham; là một phép lạ hoàn hảo, ngoại trừ Đức Chúa Trời không
có ai có thể ban cho. Rồi chúng ta đọc tiếp, “Khi mọi
việc kia đã xong, thì Đức Chúa Trời thử Áp-ra-ham; Ngài phán rằng: Hỡi
Áp-ra-ham! Người thưa rằng: Có tôi đây. Đức Chúa Trời phán rằng: Hãy bắt đứa
con một ngươi yêu dấu (và,
Ngài có thể cho biết, người mà Ta đã ban cho ngươi), là Y-sác, và
đi đến xứ Mô-ri-a, nơi đó dâng đứa con làm của lễ thiêu ở trên một hòn núi kia
mà ta sẽ chỉ cho"(Sáng
thế Ký 22:1-2). Abraham đã không nói, 'Ngài đã ban anh ta cho tôi, không mâu
thuẫn với chính Ngài và bây giờ Ngài lấy anh ta đi, Ngài đã làm cho tất cả lời hứa
hẹn của Ngài treo trên anh ta; tôi sẽ không để cho anh ta ra đi".
Abraham đã cho anh ta ra đi
và đã nhận anh ta trở lại với toàn bộ vương quốc mà qua đó ông đã trở thành
"người thừa kế thế giới "- đó là lời tuyên bố (Rôma 4:13). Ông có vương
quốc bằng cách cho phép mọi sự ra đi- hình ảnh dự báo của Con của Đức Chúa Trời, Đấng buông bỏ
mọi sự. Họ dùng vũ lực và ép Ngài vua ; Ngài cũng buông bỏ. Ngài đã tiếp nhận địa vị
vương giả của mình với sự gia tăng, nhưng Ngài đã nhận nó trong một lĩnh vực mà
Satan không thể chạm vào nó; nó đã vượt quá quyền năng của sự chết. Nếu
Ngài đã chấp nhận điều đó là điều đã được dâng cho Ngài, vương quốc đó đã chịu phục
sự chết. Tại đây trong sự sống lại, Ngài có nó, và sự chết không có quyền lực
hơn vương quốc đó. Nhưng Ngài đã nhận nó như thế- bằng cách cho phép mọi sự ra đi đối với Đức
Chúa Trời. Bạn thấy, điều đó có tính thực
tế tăng cường. Ô, làm thế nào điều này có thể?
Nhớ đem chính mình bạn ra
khỏi hình ảnh đó! Đó là lý do tại sao nó không thể - vì bản ngã ở trong bức hình. Ngoan cố, tự kỷ lưu tâm, tự nhận thức. Đó là
vương quốc của Satan, và Đức Chúa Trời không cung cấp cho bạn vương quốc của Ngài trên lập
trường đó. Đó là sự hủy hoại và mất mát vương quốc của Đức Chúa Trời dành
cho con người.
Bạn không thể khôi phục nó; cũng như không thể đắc thắng như vậy. Một
cái gì khác, là cần thiết, và bất cứ điều gì mà bản ngã có thể có ngụ ý, điều
đó phải được rứt ra khỏi con đường nếu nước Đức Chúa Trời phải đến.
Đây là thực tế. Tôi phải
chắc chắn rằng tôi không ở trong điều này, rằng một số tham vọng bí mật của
tôi, một số động cơ của tôi, không còn hoạt động. Ô, tấm lòng của chúng ta quỉ quyệt biết bao!
Bạn và tôi có lẽ đã sẵn sàng sống hoàn toàn cho Chúa. Chúng ta có ý tốt, và chúng ta có
ngụ ý triệt để. Chúng ta sẽ thực sự hát với trái tim của chúng
ta và với giọng nói của chúng ta bằng sức mạnh đầy đủ, bài hát có lời, “'Không có bản ngã,
và tất cả là của Ngài”, và chúng ta có ngụ ý như vậy. Nhưng Đức Chúa
Trời biết rằng chúng ta luôn luôn bị đánh bại trong chính tình trạng rất chân
thành của chúng ta bởi những động cơ bí mật,
và không có gì trừ ra một vị trí bị thử nghiệm có thể chứng minh hoặc chúng
ta có thực sự có ngụ ý như vậy không. Nên Ngài đưa
chúng ta đến một thử nghiệm- một triễn vọng, và sau đó có sự thất vọng. Chúng
ta làm thế nào phản ứng?
Nỗi buồn của chúng ta, đau đớn của chúng
ta đều vì Chúa hay vì chính mình? Có phải chúng ta
thất vọng, hoặc thực sự chỉ có Chúa là Đấng chúng ta quan tâm và chúng
ta không ở
bên đó gì cả? Bạn thấy những gì tôi có ngụ ý- "Không có bản ngã và tất cả
của Ngài”. Chúng ta không bao giờ có thể khám phá ngoại trừ trong những cách
thực tiễn theo hướng thử nghiệm rất thực tế. Chúa biết tất cả rồi, nhưng chỉ Ngài
biết điều đó thì không đủ. Bạn thấy đấy, để chúng ta bước vào, chúng ta
phải bước vào một cách thông minh và hợp tác. Đó là quan điểm của mỗi sự thử
nghiệm. Chúa có thể làm một điều gì đó với một ngón đòn, nó đã có thể xảy ra
một cách máy móc. Nhưng chúng ta đang ở trong một thế giới đạo đức, và Đức
Chúa Trời hành động hướng tới con người trên lập trường đạo đức. Con người có một ý chí, là điều
cấu tạo anh ta thành một người chịu trách nhiệm về mặt đạo đức, và vì vậy anh
phải vận dụng ý chí của mình trong sự hợp tác với Đức Chúa Trời.
Bạn có nhớ những lời trong
Phục truyền 8:2-"Hãy nhớ trọn con đường nơi đồng vắng
mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã dẫn ngươi đi trong bốn mươi năm nầy, để hạ
ngươi xuống và thử ngươi, đặng biết điều có ở trong lòng ngươi, hoặc ngươi có
gìn giữ những điều răn của Ngài hay chăng". Phiên bản của chúng
ta không truyền đạt đầy đủ ý nghĩa. Những lời được
trích dẫn có thể đặt ra câu hỏi là liệu Chúa biết những gì có trong tấm lòng
của chúng ta mà không cần thử thách chúng
ta. Chúng ta không thể có bất kỳ nghi ngờ nào về điều đó. Không, ý nghĩa thực
sự là điều này- "đặng biết điều có ở
trong lòng ngươi, hoặc ngươi có gìn giữ những điều răn của Ngài hay chăng".
Israel cần đến chỗ mà nơi đó họ biết được tấm
lòng họ và khước từ những gì trái ngược với ý muốn được tiết lộ của Đức Chúa Trời; và đó là
cuộc chiến của bốn mươi năm. Chúa đã bày tỏ ra rằng mục đích của Ngài dánh cho
họ là miền đất hứa. Họ đã phát hiện ra
rằng trong trái tim của họ Ai Cập vẫn có một vị trí đối lập với miền đất, và
Chúa đã kêu gọi họ nhận ra những gì có trong trái tim của họ, là hãy khước từ Ai
Cập. Hãy phủ nhận nó nhiều như trong nơi hoang dã họ đã bác bỏ miền đất khi họ
đã chạy trốn khỏi nó. Đây là một điều
bên trong. Mãi đến khi trái tim của họ được hoàn toàn hướng về phía miền đất và
cho miền đất, Chúa không thể chấp nhận họ vào nơi đó.
Đó là nơi mà
Giô-suê và Ca-lép đã vào- hai người nầy
hoàn toàn theo Chúa. Tại sao họ đi vào trong khi tất cả những người khác trong
thế hệ của họ đã thất bại? Vì hai ông đã hoàn toàn, dứt khoát và trọn vẹn giết chết
Ai Cập, không theo cách khách quan nhưng chủ quan, và ôm lấy miền đất như Đức Chúa
Trời muốn. Những người khác đã được thử nghiệm, ngày qua ngày, năm này qua năm
khác, trên lập trường đó- "Bạn có
thực sự có ngụ ý rằng bạn muốn theo Chúa không? Bạn nói, có - nhưng bạn làm
không? Chúng ta cố gắng đẩy nó ra 'Chúa
đã làm điều đó, làm cho họ biết những gì đang ở trong tấm lòng của họ?