Khải Huyền 17: 7-14-
Trong tâm linh, Giăng đã thấy một con thú màu đỏ sặm có bảy đầu và mười sừng, trên đó có một người phụ nữ đang ngồi. Thiên thần giải thích hiện tượng kỳ lạ này cho anh ta:
“Đây là tâm trí khôn ngoan. Bảy đầu tức là bảy hòn núi mà người
đàn bà ngồi trên” (Khải Huyền 17: 9).
Bảy đầu là bảy ngọn núi. Như bạn đã biết, Rome đã là thành phố của bảy ngọn đồi. Ngoài ra còn có các thành phố khác có bảy ngọn núi, chẳng hạn như Bamberg, nhưng tất nhiên đó không phải là vấn đề liên hệ sách Khải huyền. Con thú từ Khải Huyền 17 (và Khải Huyền 13: 1-8) là Đế chế La Mã phục sinh.
Bảy cái đầu không chỉ hướng đến La Mã (đó là nơi đặt trụ sở của Đế chế La Mã), mà còn ám chỉ bảy vị vua: “cũng là bảy vua, năm đã đổ, một còn đây, một chưa đến; khi vị ấy đến, thì cần phải ở lại ít lâu thôi ”(câu 10).
Nó chỉ không có hiệu quả khi bạn nghĩ về các vị vua theo nghĩa đen. Điều này cũng có nghĩa là những vị vua nào của Đế chế La Mã? Hơn nữa, từ “đổ” được sử dụng ở đây không ám chỉ sự lật đổ của từng vị vua, mà là sự sụp đổ của một vương quốc, một hệ thống (xem Khải Huyền 14: 8; 16:19). Đó là lý do tại sao người ta đã nghĩ đến bảy hình thức chính quyền (hoặc các giai đoạn khác nhau) của Đế chế La mã mà kéo dài đến thời điểm này, năm Giăng viết sách nầy.
Đúng là, người ta thậm chí không thể suy ra những hình thức khác nhau này từ Kinh thánh. Tôi cũng không thấy dễ dàng để lấy điều đó từ sử sách. Nhưng có lẽ không quá quan trọng về những loại chính quyền này là gì, nhưng người ta phải hiểu rằng đã có và sẽ có những khác biệt trong chính quyền, và quy tắc đó thường không tuyệt đối như ở các đế chế trước đây (Babylon; Medo-Persian và Người Hy Lạp). Franz Kaupp viết như sau (từ tác phẩm “The Last Hour”): “Bất cứ ai am hiểu lịch sử đều biết sáu hình thức chính quyền liên tiếp đã tồn tại ở Rome cho đến thời điểm Khải Huyền được viết ra:
1.) Các vị vua
2.) Lãnh sự hoặc đại học hai người
3.) Dezemvirn hoặc trường đại học của mười người đàn ông
4.) Các bộ tộc chiến tranh
5.) Các nhà độc tài
6.) Hoàng đế
Hình thức chính phủ về sau đã tồn tại vào thời điểm đó. ”Ở đây tôi cố tình ngắt câu trích dẫn, vì Kaupp hiểu Napoléon I như là vị vua thứ bảy, như John Nelson Darby đã làm. Tôi nghĩ đây là một quan điểm kỳ lạ, bởi vì vào thời Napoléon, Đế chế La Mã đã không còn (mặc dù “ý tưởng” vẫn chưa diệt vong cho đến ngày nay) - như người ta viết: “Con thú bạn nhìn thấy là [vào thời Giăng'] và không phải [Tây đế quốc La Mã bị diệt vong vào thế kỷ thứ 5] và sẽ trỗi dậy từ vực thẳm rồi đi vào diệt vong ”[điều này sẽ xảy ra trong tương lai, trong thời kỳ đại nạn]".
Theo tôi, hình thức chính quyền thứ bảy vẫn là hình thức cai trị trong tương lai của mười vị vua, những vua nầy cũng được nhìn thấy trong hình ảnh của mười ngón chân (trong Đa-ni-ên 2:41, của một bức tượng lớn). Khải Huyền 17:12 diễn đạt như thế này: "mười sừng mà ngươi đã thấy là mười vị vua chưa nhận được một vương quốc, nhưng các vị vua nhận được nước một giờ với con thú." Hình thức chính phủ này chỉ tồn tại trong một “giờ”, “Một thời gian ngắn”. Xuyên suốt tuần lễ cuối cùng của Đa-ni-ên, một người cai trị mới sẽ xuất hiện và nắm toàn quyền trong Đế chế La Mã. Người cai trị này thường được đồng nhất với chính vương quốc và còn được gọi trực tiếp là “con thú” (điều này cũng được thể hiện trong Khải Huyền 13: 1). Trong Khải Huyền 17:13 nói rõ: "Chúng đồng ý trao năng lực quyền bính mình cho con thú".
Và cùng với cơ hội đó đã đến để đưa ra câu 11, khó hiểu của chương này: "Con thú trước có rày không đó, chính là vị thứ tám, cũng thuộc trong bảy vị kia, và đi đến chốn hư mất".
Con thú đã và không phải là Đế chế La Mã. Nhưng rồi đột nhiên người đứng đầu Đế chế La Mã ở dạng cuối cùng xuất hiện, và người ta nói về người này rằng anh ta là người thứ tám. Anh ta giống như một người đứng đầu thứ tám, một hình thức chính phủ khác, nhưng quyền lực của anh ta lớn đến mức người cai trị này có liên hệ trực tiếp với Đế quốc (so sánh điều này với thành ngữ "Hitler-Đức"). Hơn nữa: "Anh ta thuộc trong bảy vua" -- có nghĩa là: Nó nói về Đế chế La Mã và cách nó được cai trị (những gì bảy cái đầu thể hiện), nhưng nó rất khác với phần trước và phải kết thúc trong đổ nát. Trong Khải Huyền 13: 3, người ta nói rằng một đầu của con thú bị giết như thể cho đến chết.
Đó là Đế chế La Mã với tư cách là một đế chế. Ý tưởng về sự cai trị của đế quốc theo một nghĩa nào đó sẽ được đưa ra một lần nữa trong tương lai - và nó là một cái gì đó hoàn toàn mới. Tại sao? Bởi vì tất cả các hoàng đế đều do Đức Chúa Trời bổ nhiệm, nhưng về “con thú” mà Kinh thánh nói: “Con rồng lấy năng lực mình, ngôi mình, và quyền bính rất lớn mà cho nó” (Khải huyền 13: 2).
Phúc thay cho ai không phải trải qua thời gian ngự trị của con thú, nhưng được Chúa Giê-su cho lên trời trước khi con rồng xuống đây