Thứ Năm, 23 tháng 11, 2017

TÔI BƯỚC ĐI-


Tôi bước đi như Phao-lô thuở trước,
Thời xa xưa hội thánh mới mở ra,
Tôi đi qua miền hôi thối địa ngục,
Bầu không khi thật nghẹt thở cho ta.
Người như giẻ rách mình đầy sẹo tội,
Mặt xanh xao tuyệt vọng sống sa đà,
Ngọn lửa mắt long lên đầy oán trách,
Tôi kêu: "hỡi Chúa của Gô-gô-tha,
"Hội thánh cần thức tỉnh chăm sóc mà!".
-

Con bước đi như Ngài, hỡi Chúa,
Giẫm bước đường Chúa đã trải qua,
Bầu không khí sặc mùi tanh bất mãn,
Tối tăm, đầy đau khổ, chẳng tiếng ca.
Nọc tội lỗi hằn sâu từng gương mặt,
Tham lam, tư dục, trụy lạc, ngất say,
Sống bực bội dưới gông xiềng cứng ngắc,
Cho đến bao giờ Chúa sẽ ra tay,
Phục hưng hội thánh cứu họ cho Ngài?
-
Con đi giữa nền văn hóa trụy lạc,
Vừa đi vừa khóc rên siếc kêu la,
Chúa ơi, sinh tế Ngài hiệu năng nhất,
Sao không làm cho hội thánh bước ra?
Con nhìn qua mấy thập niên quá khứ,
Tín đồ ngủ vùi trên ghế nhà thờ,
Khi hằng triệu người tội lỗi đau khổ,
Lần vào bóng tối địa ngục dật vờ,
Xin chữa bệnh tàn lụi con bây giờ!
- Cảm tác- 23-11-2-17