Sau khi cụ Hê-li, thượng tế Israel qua đời hòm
giao ước bị dân Phi-li-tin cướp đoạt. Trong 5 tháng đó, cái hòm, tượng trưng sự
hiện diện của Chúa, đã trừng phạt cả nước Phi-li-tin cách nặng nề.
Dân Phi-li-tin phải đem trả cái hòm, và người Israel
đem đặt nó vào nhà A-mi-na-đáp chứ không đem về đền tạm ở Si-lô.
Cái hòm ở trong nhà A-mi-na-đáp suốt thời gian
tiên tri Sa-mu-ên làm quan xét, có lẽ chừng 50 năm.
Công vụ 13 nói vua Sau-lơ cai trị Israel 40 năm
và cái hòm cũng cứ ở nhà đó.
Sau khi vua Sau-lơ qua đời, Đa-vít lên ngôi cai
trị chi phái Giu đa ở Hếp-rôn 7 năm. Sau bảy năm đó vua Đa-vít được dân Israel
xức dầu làm vua toàn quốc Israel, lấy Giê-ru-sa-lem làm thủ đô. Ngay sau đó ông
tiến hành việc rước cái hòm về núi Si-ôn
Vì Đa-vít bắt chước phương cách chuyển vận cái
hòm của dân Phi-li-tin là dùng xe bò, nên U-xa , (con trai của A-mi-na-đáp, hai
anh em hộ tống hai bên xe bò), bị Chúa giết chết.
Chúng ta đọc lại đoạn kinh văn nầy: “Đa-vít lại
nhóm hiệp hết thảy những người kén chọn của Y-sơ-ra-ên, số chừng ba vạn người. Đoạn, người chỗi dậy, có cả dân sự đồng theo,
đi từ Ba-lê ở xứ Giu-đa đặng thỉnh hòm của Đức Chúa Trời lên; trước hòm ấy dân
cầu khẩn danh Chúa, tức là chính danh Đức Giê-hô-va vạn quân, vẫn ngự ở giữa
chê-ru-bim tại trên hòm ấy. Chúng để hòm
của Đức Chúa Trời trên một cái xe mới, rồi đem đi khỏi nhà A-bi-na-đáp, ở tại
trên gò nổng; U-xa và A-hi-giô, con trai A-bi-na-đáp, dẫn cái xe mới đó. Vậy, chúng dời hòm khỏi nhà A-bi-na-đáp ở tại
trên gò nổng: U-xa đi gần bên hòm của Đức Chúa Trời, còn A-hi-giô đi trước hòm.
Đa-vít và cả nhà Y-sơ-ra-ên đều múa hát trước mặt Đức Giê-hô-va với đủ thứ nhạc
khí bằng gỗ bá hương, đàn cầm, đàn sắt, trống, bạt, và mã la.
Khi đến
sân đạp lúa của Na-côn, U-xa giơ tay lên nắm hòm của Đức Chúa Trời, bởi vì những
con bò vấp ngã. Cơn thạnh nộ của Đức Giê-hô-va bèn nổi phừng cùng U-xa; Đức
Chúa Trời hành hại người vì cớ lầm lỗi người, và người chết tại đó, gần bên hòm
của Đức Chúa Trời. Đa-vít lấy làm buồn
thảm, vì Đức-Giê-hô-va đã hành hại U-xa, và người ta gọi chỗ ấy là Hành hại
U-xa cho đến ngày nay. Trong ngày đó,
Đa-vít sợ Đức Giê-hô-va và nói rằng: Hòm của Đức Giê-hô-va sẽ thế nào vào nhà
ta được? Vậy Đa-vít không muốn để hòm của
Đức Giê-hô-va đến nhà mình tại trong thành Đa-vít; bèn biểu dẫn vào trong nhà
Ô-bết-Ê-đôm, là người Gát. Như vậy, hòm
của Đức Giê-hô-va ở ba tháng trong nhà Ô-bết-Ê-đôm, người Gát; Đức Giê-hô-va
ban phước cho Ô-bết-Ê-đôm và cả nhà người” (2 Samuen 6:1-10).
Sau khi nghe gia đình Ô-bết Ê-đôm được ban phước,
Đa-vít liền rước hòm về Si-ôn, đặt trong lều bên cạnh cung điện của mình. Ông
không dùng xe bò nữa mà nhờ dân Kê hát, Lê vi khiêng hòm trên vai theo quy định
của Chúa.
Tôi nghĩ cái hòm ở trong nhà A-mi-na-đáp cả
trăm năm, và chắc Chúa có ban phước ban sự bình an cho gia đình ông. Điều lạ
lùng là Ô-bết Ê-đôm, một người dân thành Gát, Phi-li-tin, lại chấp nhận cho cái
hòm vào nhà mình. Há ông không biết trước kia xứ Phi-li-tin bị Chúa trừng phạt
vì cái hòm sao?
Vài chục năm sau, Ô-bết Ê-đôm và con cháu ông
được tuyển chọn vào ban giữ cửa đền thờ mà Sa-lo-môn sẽ xây dựng sau nầy.
1 Sử kí 26 nói Đức Chúa Trời ban phước cho Ô-bết
Ê-đôm, ông có 8 con trai. Chín cha con ông được bổ nhiệm giữ cửa đền thờ và giữ
kho lương phạn.
Minh Khải 21-01-2019