Ra khỏi Ai Cập |
Cuộc đời nô lệ đắng
cay
Hê-bơ-rơ sống những
ngày đau thương
Cực hình, hành hạ thê
lương
Chịu nhiều uất ức,
đoạn trường đớn đau!
Chúa thương thêm sức
dồi dào
Sản sinh dân số tăng
cao lạ thường.
Khiến Vua Ai cập lo
lường
Lệnh truyền giết hết
chẳng thương nhi hài
Con trai lập tức giết
ngay
Môi-se được dấu thúng
chai trôi dòng
May sao Công chúa tắm
sông
Trẻ thơ vô tội đem
lòng xót thương
Vớt về cho trẻ tựa
nương.
Trưởng thành, khôn
lớn, vấn vương chạnh lòng
“Dân ta” ách nước
hằng mong.
Bỗng trong giữa bụi
gai hồng sáng soi
Tiếng kêu gọi của
Chúa Trời
Phán truyền: “Con hãy
đến nơi dân nầy”
Đem lời Đấng “
Tự-Hữu” sai
Ước giao Tổ phụ chẳng
phai tất lòng
Vì dân khốn khó đang mong.
A-rôn truyền khẩu
cùng đồng kiến Vua
Gậy thần hoá rắn thi
đua
Chú phù thuật sĩ phải
thua phép thần.
“Ba ngày hoang mạc
cùng dân”
“Xin Vua tế lễ kỉnh
dâng Chúa mình.”
Pha-ra-ôn bác lời xin
Cứng lòng, mười nạn
khiếp kinh, Chúa truyền
(1) Nước sông máu đỏ
khắp miền.
(2) Tràn lan ếch nhái
chẳng kiên nơi nào.
(3) Muỗi bay cắn bám
đớn đau
Thú người khốn đốn,
cách nào dứt yên?
Cách ly dân Chúa phân
riêng
Chỉ dân Ai-cập não
phiền nạn tai
Vì Vua hứa lại quên
ngay.
(4) Có ruồi vô số
tung bay khắp vùng
(5) Mang ôn dịch lệ
khốn cùng
Cho người và thú chịu
chung bệnh tình
(6) Nhiễm ô ung nhọt
khiếp kinh
(7) Báo rằng: “mưa
đá phát sinh đến gần”
Hề ai sợ Chúa, được
phần
Cho nô lệ, thú, giữ
chân trong nhà.
Thờ ơ, để vật ngoài
xa
Bị trận mưa đá phá
tan mọi bề
Gió giông sấm sét kéo
về
Cây cành gãy đổ, sợ
ghê rợn lòng!
(8) Đến châu chấu phá tràn đồng
Rau, cây, hoa, lúa,
phí công cấy cày.
Vua, tôi, hoảng sợ
van nài
Môi-se xin khẩn Chúa
Ngài cứu nguy.
Nguyền xong châu chấu
bay đi
Nhưng Vua vẫn cứng lòng
si chẳng ngừng.
(9) Chúa cho bóng tối
bỗng dưng
Ngập tràn xứ sở vô
phương thấy nhìn
Chẳng ai rời khỏi chổ
minh
Lần mò tăm tối, khiếp
kinh, khẩn cầu !..
Nhưng con dân Chúa có
đâu?
Bình thường ánh sáng,
ơn sâu Chúa Trời
Quyền năng Đấng Thánh
rạng ngời
Vua, Quan, Ai-cập rối
bời đảo điên !..
Buộc lòng hứa nguyện
lời khuyên:
“Xin cho ánh sáng
chiếu miền trần gian”
“Còn ai lo liệu mọi
đàng?”
“Xin đem súc vật cùng
mang theo người.”
Nghĩ suy rồi chẳng
giữ lời.
“Gia tăng dấu lạ”
Chúa Trời phán ra
Khắp nơi Ai-cập khóc
la !..
(10) Trưởng nam trong
xứ phải sa tử thần
Kêu gào khóc lóc đau
thương !
Vua, Quan, dân chúng,
thê lương, thảm sầu !
Từ người đến thú con
đầu
Trong đêm đều chết
một màu tang thương !
Hoảng kinh, đau đớn
khôn lường !
Bảo Môi-se: “ Sớm lên
đường,” thúc dân
“Hãy đem theo cả các
phần”
“Chiên cùng súc vật,
nhanh chân ra ngoài”
Vua còn nhắn gởi câu
nầy:
“Nguyện xin ban phước
cầu thay cho mình”
“Nghĩ rằng dân Chúa
hiểm kinh”
“Sợ càng giữ chặt,
dân mình nguy vong”
Từ đây dân Chúa một lòng
Quyết tâm trung tín,
hoài mong đời đời
Giê-hô-va Đức Chúa Trời
Cứu dân nô lệ thoát
đời tối tăm
Dốc lòng ghi nhớ ân
thâm
Định kì quốc lễ giáo
dân bảy ngày
Nơi tay, mắt, trán,
luật rày
Cháu con kỉ niệm dấu này mai sau.
Ngoc thanh. Cantho.