Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

Sự Phục sinh, Đức Thánh Linh, Và Hội Thánh- 2


Empty Tomb Picture 08

Kinh Thánh: Ê-phê-sô 1:19

“Và biết quyền năng Ngài quá đỗi lớn lao đối với chúng ta là kẻ tin là dường nào, y theo sự vận hành của đại năng do lực lượng của Ngài,”

SỰ CHẾT LÀ GIỚI HẠN LỚN NHẤT

Ngày của Chúa vừa qua, chúng ta đã nói về sự sống lại, Đức Thánh Linh, và Hội thánh. Hôm nay tôi sẽ thêm một vài lời dựa vào phần đọc Kinh Thánh của chúng ta. Ngày của Chúa vừa qua, chúng ta đã thấy thế nào sự chết là một hạn chế lớn. Tôi phải lặp lại và nhấn mạnh điểm này. Tất cả các sinh vật gặp sự cuối cùng của chúng khi chết. Chết là hạn chế lớn nhất đối với một cơ cấu sống. Một động vật nhỏ ngừng tồn tại khi nó chết. Một động vật lớn cũng ngừng hiện hữu khi nó chết. Tất cả các cơ cấu sống, cho dù đó là một cái cây hoặc một con vật, được giới hạn bởi cái chết. Điều này cũng đúng với con người. Ngay cả khi tâm trí của một con người trở nên thông minh hơn như nó ở ngày hôm nay và ngay cả khi anh ta đã lập các kế hoạch cho bản thân giống như người giàu trong dụ ngôn của Chúa, mà Đức Chúa Trời được gọi là "kẻ ngu ngốc", anh bị kết thúc một khi Đức Chúa Trời kêu gọi hồn của ông (Luke 12:16 -21). Tất cả những người thân yêu của chúng ta, cha, mẹ, và con cái của chúng ta, đều đã ra đi một khi họ chết. Không ai có thể gọi họ trở lại. Điều này có thể được nói về tất cả những vĩ nhân của thế giới này. Bất luận họ có quyền năng như thế nào, và họ nắm giữ địa vị nào, họ đã kết thúc một khi họ chết. Chết là hạn chế lớn nhất.

Đức Chúa Trời đang theo đuổi một con người của sự phục sinh

Khi Chúa còn ở trên trái đất, Ngài là một nguyên mẫu của tất cả mọi người. Ngài là một nguyên mẫu trong thời gian bốn mươi ngày đầu tiên sau sự sống lại của Ngài. Ngài đã sống trên trái đất trong suốt 33 năm rưỡi, Ngài là một nguyên mẫu về những đức tính luân lý của con người. Trong thời gian 40 ngày sau khi Ngài sống lại, Ngài là một nguyên mẫu của quyền năng. Bốn mươi ngày này nói về quyền năng của Ngài. Trong nhiều năm, thần học chính thống đã thừa nhận rằng Chúa trên trần gian là một khuôn mẫu. Xem sự chết của Chúa như là một sự làm thỏa mãn đòi hỏi của Đức Chúa Trời, mà không có nó, Đức Chúa Trời sẽ lên án chúng ta vì các tội lỗi của chúng ta.

 Chúng ta thất bại và ở dưới sự lên án của Đức Chúa Trời. Trừ khi Chúa chết cho chúng ta và bức màn nơi chí thánh bị xé ra cho chúng ta, chúng ta sẽ không bao giờ được cứu. Thay vào đó, chúng ta sẽ bị lên án. Tuy nhiên, các nhà thần học trong quá khứ đã không nhìn thấy lẽ thật về sự phục sinh của Đấng Christ. Chỉ sau năm 1926, người ta đã bắt đầu nhìn thấy lẽ thật về sự phục sinh (ở Trung Hoa). Chỉ có Ngài Đấng đã trải qua sự phục sinh có thể hoàn thành kế hoạch của Đức Chúa Trời. Hê-bơ-rơ 1:5 nói, "Ngươi là Con Ta,
Ngày nay Ta đã sanh ngươi ". Lời này ám chỉ sự thăng thiên của Chúa từ ngôi mộ. Sau sự sống lại của Ngài, Chúa đã sống lại từ ngôi mộ, và Đức Chúa Trời nói với Ngài: " Ngày nay Ta đã sinh ngươi." Khi Đức Chúa Trời phán: " Ngày nay Ta đã sanh ngươi", Ngài đã tìm thấy con người mà Ngài đã theo đuổi.
Vì vậy, chúng ta đã trở thành con trai của Đức Chúa Trời vào ngày sự phục sinh của Chúa. Kể từ sự sa ngã, con người đã thiếu hụt sự vinh hiển của Đức Chúa Trời (Rô-ma 3:23). Trừ khi chúng ta vượt qua sự phục sinh, chúng ta không thể được cứu. Chúng ta đã thiếu hụt vinh quang Đức Chúa Trời. Chúa là Đấng duy nhất đã không thiếu hụt vinh quang của Ngài. Chúa là con người hoàn hảo duy nhất, nhưng Đức Chúa Trời cần một cái gì đó nhiều hơn một con người hoàn hảo. Ngài có một đòi hỏi bổ sung: một con người hoàn hảo như vậy cũng phải là một con người quyền năng. Nhu cần của Đức Chúa Trời không chỉ là một người có đạo đức, nhưng một con người quyền năng. Kể từ khi Ngài ra đời tại Bêlem, Chúa là một người đạo đức. Nhưng tiếp sau sự sống lại của Ngài, Ngài đã thể hiện là một con người quyền năng. Sau khi Ngài sống lại, Ngài đã trở thành Đấng có mặt ở khắp nơi. Thời gian và không gian không còn có thể giới hạn Ngài nữa. Ngài trở thành một con người được phú cho quyền năng phục sinh. Hiện nay Ngài là người Đức Chúa Trời mong muốn, và kế hoạch của Đức Chúa Trời khi tạo ra con người được hoàn thành.

Sự sống lại vượt trên tất cả mọi thứ

Sau khi Chúa sống lại, thời gian và không gian không còn kiềm chế Ngài. Sự chết không thể chứa đựng Ngài. Thông qua sự sống lại của Ngài, Ngài đã phá vỡ các rào cản của sự chết. Sự phục sinh của Lazarus khác với sự phục sinh của Chúa. Cái trước chỉ là một loại cải tử hồi sinh cho cuộc sống, nó không thực sự là một sự phục sinh. Lazarus đã không thể phá vỡ ngay cả những ràng buộc vải liệm của ông. Cuối cùng, anh vẫn phải đi qua cái chết. Giới hạn của cái chết vẫn còn với anh ta. Tuy nhiên, khi Chúa sống lại, Ngài đã phá vỡ các rào cản của cái chết. Ngài đã đi qua cái chết, nhưng cái chết không thể cầm giữ Ngài (Công 2:24). Những cánh cổng của âm phủ không thể chận Ngài lại, chúng không thể nuốt Ngài. Ngài sống lại, và Ngài sẽ không chết nữa.

Chết không có quyền năng hoặc phương tiện trên Ngài. Khi Chúa sống lại, thậm chí các môn đệ của Ngài như Phi-e-rơ và Thomas không thể không tin được. Khi Mary Magdalene đã đi và nói với Phêrô và Gioan về sự Chúa biến mất khỏi ngôi mộ, hai môn đệ đi tìm kiếm Ngài. Họ chỉ tìm thấy vải lanh và chiếc khăn tay đã trùm trên đầu của Ngài, được gấp lại ở một nơi, tuy nhiên, Chúa đã không có ở đó (Giăng 20:1-8). Giống như một con người đã khoác áo khoác và cài nút nó, nhưng Ngài đã biến mất ra khỏi ngôi mộ hoàn toàn! Khi Lazarơ sống lại, anh vẫn còn bọc trong vải lanh và khăn tay của mình, anh vẫn bị ràng buộc và hạn chế. Khi Chúa sống lại, Ngài bỏ vải lanh và khăn tay phía sau. Điều này có nghĩa rằng Ngài vượt trên mọi rào cản. Sự sống lại của Chúa đã cơ bản khác biệt với  sự phục sinh của Lazarus.

Ông T. Austin-Sparks nói hai điều về Chúa trong sự sống lại của Ngài: Ngài không đến, nhưng Ngài xuất hiện. Ngài cũng không ra đi, nhưng Ngài biến mất. Khi Chúa sống lại, không có gì có thể cầm giữ Ngài. Ngài không bị giới hạn bởi sự chết, và Ngài đã phá vỡ tất cả các rào cản của thời gian và không gian. Đây không phải là tất cả. Đức Chúa Trời đã tôn cao Ngài lên mức cao nhất, và Ngài đã ban cho Ngài một danh mà là ở trên tất cả các danh xưng, không chỉ ở thời đại này, nhưng trong thời đại sắp tới (Ê-phê-sô 1:20-21). Đấng Christ của chúng ta đã vượt trên tất cả mọi thứ trong sự phục sinh. Hôm nay Chúa đang dẫn đưa chúng ta để được hoàn hảo về mặt đạo đức như Ngài là một con người. Đồng thời, Ngài dẫn chúng ta kinh nghiệm nhiều về quyền năng của sự sống lại như Ngài đã trải qua sau sự chết của Ngài. Đức Chúa Trời theo đuổi một con người hoàn hảo cả về phẩm chất đạo đức cũng như trong quyền năng.

 HỘI THÁNH TIẾP SAU SỰ SỐNG LẠI CỦA CHÚA--

Do Thánh Linh sinh ra để làm Thân thể của Đấng Christ phục sinh, là một với Đầu

Đấng Christ đã trở thành Đầu Hội thánh sau sự sống lại của Ngài. Trước khi phục sinh, trong tình trạng của Ngài như là một con người, Chúa không phải là Đầu Hội thánh. Sau khi phục sinh, khi Ngài lên cùng Chúa Cha, nhận được Đức Thánh Linh đã hứa từ Chúa Cha, và đổ Ngài ra trên loài người, Hội thánh đã được sản sinh. Chúa đã phục sinh để làm Đầu cho Hội thánh. Hơn nữa, Ngài đã cùng liên kết với chúng ta để làm một Thân Thể. Các nhà sinh học hiện đại có thể tái tạo lại mô hình của toàn bộ một động vật từ một mảnh xương duy nhất. Hôm nay Đức Chúa Trời đã làm cho Chúa Giê-su thành Đầu, và Ngài đã làm cho chúng ta thành Thân thể của Ngài. Vì vậy, bản chất của Đầu trở thành bản chất của Thân thể. Lời của Đức Chúa Trời cho chúng ta thấy rằng cũng giống như Chúa ở trong sự sống lại, Hội thánh cũng ở trong sự phục sinh. Vậy Hội thánh là gì? Nó là cái gì đó được ngâm trong sự phục sinh của Đấng Christ.


Hội thánh được xây dựng trên lập trường của sự sống lại. Nếu không có điều này, Hội thánh không phải là Hội thánh. Ê-phê-sô 1:19 nói về sự vĩ đại vượt quá của quyền năng của Ngài đối với chúng ta, những người tin. Quyền năng này là quyền năng phục sinh thể hiện bởi Đức Chúa Trời trong Đấng Christ qua sự sống lại của Ngài từ kẻ chết sống lại. Ngày nay, cùng một quyền năng sự sống lại đang hoạt động trong chúng ta. Khi quyền năng này hoạt động trong Đấng Christ, nó làm cho Ngài thành Đầu. Khi quyền năng này hoạt động trong chúng ta, nó làm cho chúng ta thành Thân thể. Đây là Hội thánh. Vì vậy, trừ khi chúng ta trải nghiệm quyền năng phục sinh của Đấng Christ, chúng ta không biết Hội thánh là gì. Hội thánh giống như Đấng Christ trong sự sống lại, nó phải không bị giới hạn và chiến thắng tất cả mọi thứ như Đấng Christ vậy.


Chúng ta nói rằng Ê-phê-sô chứa lẽ thật cao nhất trong Kinh Thánh bởi vì nó cho chúng ta thấy Thân Thể Đấng Christ. Trong bản chất và trong quyền năng, Thân Thể Đấng Christ giống như Đấng Christ. Để chúng ta biết Thân Thể Đấng Christ, chúng ta cần sự khải thị. Nếu không có điều này, Thân thể sẽ chỉ là một thuật ngữ cho chúng ta. Theo kinh nghiệm của chúng ta, chúng ta cần phải đứng trên lập trường của Hội thánh. Ít nhất có hai người đến với nhau để chạm vào quyền năng phục sinh của Chúa và cầu nguyện trong sự hiệp một. Lời của Chúa nói rõ ràng rằng cả quyền bính ở trên trời và dưới đất được trao cho Ngài. Hôm nay Chúa muốn chúng ta thi hành quyền này (Ma-thi-ơ 28:18-20) vì chúng ta là Thân thể của Ngài. Khác hơn việc có một Thân thể trần gian, không có sự khác biệt giữa chúng ta và Chúa, chúng ta đều giống nhau như Ngài là thuộc linh. Điều này thực sự là một điều lớn lao.

Nhu Cầu Về Một Linh Khôn Ngoan Và Khải Thị


Một khi chúng ta nhìn thấy sự sống lại, chúng ta sẽ biết Thân thể là gì. Sau khi Chúa sống lại, Ngài đổ Đức Thánh Linh ra và sản sinh  Hội thánh. Thông qua hành động này Ngài đã trở thành Đầu, và Hội thánh đã trở thành Thân thể của Ngài. Thân Thể lớn lao biết bao! Không có tư tưởng nào có thể cao hơn tư tưởng về việc chấp nhận người khác như là một chi thể của chính thân thể mình. Chúa Giêsu đã chấp nhận chúng ta là các chi thể của Ngài, và Ngài đã ban cho chúng ta quyền bính của Ngài. Chúng ta có thể tự do sử dụng quyền bính nầy ngay bây giờ. Ngài cao cả và siêu việt biết dường nào!


Ông T. Austin-Sparks nói rằng công việc của Đức Thánh Linh là vận hành quyền năng của Chúa phục sinh. Trừ khi một công việc mang dấu ấn vận hành của quyền năng phục sinh của Chúa, nó không thể được gọi là công việc của Đức Thánh Linh. Sự việc này thực sự  vượt quá am hiểu trí năng của con người. Chúng ta phải cầu nguyện cho một linh của sự khôn ngoan và mặc khải. Chúng ta cần một sự khải thị ngày hôm nay để thấy quyền năng mà Đức Chúa Trời đã ban cấp cho chúng ta. Đang khi hai hoặc ba người thấy mặc khải này và đứng trên lập trường sự phục sinh để cầu nguyện trong sự hiệp một, họ sẽ thực thi thẩm quyền thuộc thiên.


Hallelujah, chúng ta không cần bất cứ điều gì nhiều hơn so với những gì chúng ta đã có! Tất cả chúng ta cần phải xem vinh quang, sự giàu có, và sự bao la của những gì chúng ta đã sở hữu là gì. Quyền bính ở trên trời thì vinh diệu và lớn lao, nhưng nó bị trái đất giới hạn. Miễn là có hai người trên trái đất, những người biết sự sống lại và những người đứng trên lập trường sự phục sinh, họ sẽ làm rúng động đầu cùng trái đất. Hiện nay, chúng ta chỉ chạm vào viền áo của sự phục sinh. Chúa đã giải phóng sự phát ngôn của Ngài về sự phục sinh cho chúng ta trong những năm này. Hãy ca ngợi Ngài! Những gì Ngài đã ban cho chúng ta là phần hưởng trên cùng, không thể có bất kỳ sự cải thiện nào hơn nữa vì chúng ta đã trở nên giống như Chúa. Vấn đề này dựa hoàn toàn vào việc chúng ta nhìn thấy ngày hôm nay. Tất cả chúng ta đều cần cầu nguyện cách khiêm tốn trước mặt Đức Chúa Trời, thưa rằng, "Chúa ơi, xin ban cho con một linh của sự khôn ngoan và sự khải thị để con có thể thấy."

Watchman Nee --20 -6- 1948