Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

SỰ KHÁC BIỆT GIỮA SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI VÀ VƯƠNG QUỐC NGÀN NĂM



Có một nghịch lý trong đời sống đức tin các tín đồ ngày hôm nay như sau. 

Tôi thấy con cái Chúa dễ ngờ vực sự cứu rỗi chắc chắn, mà trong việc được cứu rỗi đó chúng ta sở hữu sự sống đời đời. Khi thấy một tín đồ nào đó, đã tin Chúa lâu năm, có dấu hiệu tái sinh rõ ràng, những sa ngã và không có dịp ăn năn trước khi chết, nhiều nguời phán quyết anh ấy đã hư mất đời đời, mất sự cứu rỗi rồi.

Còn về lẽ thật tín đồ tham dự vương quốc ngàn năm của Đấng Christ và được quyền đồng trị vì với Ngài trong nước đó, thì hầu hết con cái Chúa đều dễ dàng tin tưởng, và in trí rằng họ sẽ đương nhiên có phần trong đó.


Đại đa số con cái Chúa hiểu chung chung và nông cạn rằng việc được cứu rỗi, có được sự sống đời và việc được vào nước trời thì giống y như nhau. Điều đó có chính xác không?

Thưa anh chị em,
Được cứu rỗi hay sở hữu sự sống đời đời là một sự việc quan trọng, còn được vào vương quốc ngàn năm của Chúa, cũng là sự việc không kém phần quan trọng. Tôi xin trình bày hai sự việc nầy có nhiều điểm khác biệt như sau: Tôi dùng kinh văn trong Bản Tân ước Nhuận Chánh, vì theo quan điểm của tôi, sách đó khá đúng nguyên văn Hi Lạp.

1
Sự sống đời đời có tính trường cửu, bất diệt, vô tận, vô chung. Đó là sự sống của Đức Chúa Trời, sẽ tồn tại đến đời đời, là sở hữu của mọi người tin Chúa. Giăng 5:24 chép, “Quả thật, quả thật, Ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời Ta mà tin Đấng đã sai Ta, thì có sự sống đời đời, không đến sự định tội, song đã vượt khỏi sự chết mà vào sự sống rồi”. Ê-phê-sô 3:21 định nghĩa từ ngữ “đời đời” là “cho đến đời đời vô cùng”. Chữ “đời đời vô cùng” nầy dịch sát theo nguyên văn Hi-lạp là “the age of the ages”- thời đại của các thời đại. Cõi đời đời bao gồm các thời đại của các thời đại bất tận. Sự sống của Đức Chúa Trời mà người tin thụ hưởng là sự sống còn đến các thời đại bất tận của cõi đời đời. Nhưng vương quốc ngàn năm của Đấng Christ thì có thời hạn. Khải-thị 20:4 chép, “Tôi đã thấy những ngôi, và những kẻ ngồi trên đó, họ được quyền xét đoán. Tôi đã thấy hồn của những kẻ vì chứng cớ của Jêsus và Lời Đức Chúa Trời mà bị chém, cùng những kẻ chẳng thờ lạy con thú hoặc hình tượng nó, chẳng nhận cái dấu hiệu trên trán và trên tay mình, chúng đều được sống và đồng làm vua với Đấng Christ một ngàn năm”. 1Cô-rinh-tô 15:24-25, “Đoạn, cuối cùng đến, là lúc Ngài sẽ giao nước lại cho Đức Chúa Trời là Cha, sau khi Ngài đã bãi bỏ mọi chấp chánh, mọi quyền bính, và mọi thế lực. Vì Ngài cần phải làm Vua cho đến chừng Đức Chúa Trời đem mọi thù nghịch để dưới chân Ngài”.


Ngày nay Sa-tan đang trị vì trực tiếp trên các dân, các nước của địa cầu, nhưng ngày kia, sau khi tái lâm, Chúa Jêsus sẽ hiển lộ và trực tiếp cai trị trái đất nầy trong thời hạn 1000 năm mà thôi. Khải-thị 12:10 chép, “Tôi đã nghe trên trời có tiếng lớn nói rằng:“Bây giờ sự cứu rỗi, quyền năng, nước của Đức Chúa Trời chúng ta, và quyền bính của Đấng Christ của Ngài đã đến, vì kẻ tố cáo anh em chúng ta đã bị quăng xuống, tức là kẻ ngày đêm tố cáo họ trước mặt Đức Chúa Trời”. Ngày đó, tiên tri Đa-ni-ên nói là thời kỳ các từng trời cai trị trên trái đất. Đa-ni-ên 7:27, “Bấy giờ nước, quyền thế, và sự tôn đại của muôn nước ở dưới cả trời, sẽ được ban cho dân các thánh của Đấng Rất Cao. Nước Ngài là nước đời đời, và hết thảy các quyền thế đều hầu việc và vâng lời Ngài”.

2
Chủ đề bài nầy đã được bàn luận đầy đủ trong phúc âm Giăng và phúc âm Ma-thi-ơ. Sách Giăng cho biết phương cách tiếp nhận sự sống đời đời, là nhờ đức tin của người tín đồ. Còn sách Ma-thi-ơ bày tỏ phương cách vào vương quốc là do việc làm của người tin. Hai điều nầy trái ngược nhau.

Giăng 3:14-16, 36 “Ví như Môi-se treo con rắn lên nơi đồng vắng thể nào, thì Con Người cũng cần phải chịu treo lên thể ấy, hầu cho hễ ai tin Ngài đều được sự sống đời đời. Vì Đức Chúa Trời thương yêu thế nhân đến nỗi đã ban Con độc sanh của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất, nhưng được sự sống đời đời-Ai tin Con thì có sự sống đời đời, ai không vâng phục Con thì sẽ chẳng thấy sự sống đâu, nhưng cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời vẫn ở trên người đó”. Rất nhiều chỗ khác trong phúc âm Giăng cũng nói rõ, chỉ cần có đức tin, chúng ta sẽ tiếp nhận sự sống đời đời. Đó là ban tứ miển phí của Đức Chúa Trời.

Phúc âm Ma-thi-ơ chép thành ngữ “nước trời” (vương quốc các từng trời, hay nước thiên đàng) chừng 32 lần. Tôi ghi ra bốn câu tiêu biểu cho thấy đường lối và vương quốc đó như sau:

- Ma-thi-ơ 5:3, “Phước cho những kẻ có lòng (linh) nghèo khó, vì nước trời là của kẻ ấy!”
- Ma-thi-ơ 5:10, “Phước cho những kẻ chịu bắt bớ vì sự công nghĩa, vì nước trời là của kẻ ấy!”
- Ma-thi-ơ 5: 20, “Vì Ta nói cùng các ngươi rằng, nếu sự công nghĩa của các ngươi chẳng trổi hơn sự công nghĩa của các văn sĩ và người Pha-ri-si, thì các ngươi hẳn không vào nước trời được”

- Ma-thi-ơ 7:21, “Chẳng phải mỗi kẻ nói cùng Ta rằng: 'Chúa, Chúa,' mà được vào nước trời đâu, nhưng chỉ kẻ làm theo ý chỉ của Cha Ta ở trên trời mà thôi”
Muốn vào vương quốc Đấng Christ, chúng ta phải nghèo thiếu, trống không trong linh mình, phải chịu bắt bớ đạo, phải có lối sống đạo vượt trổi hơn lối cư xử kỉnh kiền giả tạo của người Pha-ri-si ngoan đạo. Muốn vào vương quốc thì phải làm theo ý muốn Đức Chúa Trời. Nhưng muốn sở hữu sự sống đời đời có cần chịu bắt bớ vì Chúa, cần làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời không? Vì sự cứu rỗi là miển phí, do ân diển ban cho mà?

3
Ma-thi-ơ 19:16-26, và 7:13-14 chép, “Kìa, có một người đến hỏi Ngài rằng: "Thưa Thầy, tôi phải làm việc lành chi để được sự sống đời đời?" Jêsus đáp rằng: "Sao ngươi hỏi Ta về việc lành? Chỉ có một Đấng lành mà thôi. Nhưng nếu ngươi muốn vào sự sống thì hãy giữ các điều răn." Người hỏi: "Điều răn nào?" Jêsus đáp rằng: "Chớ giết người, Chớ gian dâm, Chớ trộm cắp, Chớ làm chứng dối, Hãy hiếu kính cha mẹ, và Hãy yêu kẻ lân cận như mình." Gã trai trẻ đó thưa rằng: "Mọi điều đó, tôi đã vâng giữ rồi; còn thiếu chi nữa?" Jêsus phán rằng: "Nếu ngươi muốn được trọn vẹn, hãy đi, bán hết của cải ngươi mà cho kẻ nghèo, thì ngươi sẽ có của báu ở trên trời; rồi hãy đến theo Ta." Nhưng khi gã trai trẻ kia nghe lời ấy thì buồn rầu mà đi, vì người có tài sản nhiều lắm. Jêsus bèn phán cùng môn đồ rằng: "Quả thật, ta nói cùng các ngươi, lấy làm khó cho người giàu vào nước trời. Ta lại nói cùng các ngươi, lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào nước Đức Chúa Trời". Môn đồ nghe vậy, thì kinh ngạc quá đỗi mà nói rằng: "Thế thì ai có thể được cứu?" Jêsus nhìn họ mà phán rằng: "Đối với loài người điều ấy vẫn bất năng, nhưng đối với Đức Chúa Trời mọi sự đều khả năng cả-- Hãy vào ngõ hẹp, vì ngõ rộng và đường lớn dẫn đến sự hư mất, kẻ vào đó thì nhiều. Song ngõ hẹp và đường chật dẫn đến (vào) sự sống, kẻ tìm được thì ít”.

Trong hai khúc Kinh thánh nầy, chúng ta thấy vị quan trẻ tuổi và các môn đồ nhầm lẫn sự cứu rỗi với sự việc vào vương quốc. Khi được cứu rỗi, chúng ta sở hữu sự sống đời đời rồi. Còn vào sự sống đời đời là bước vào môi trường sự sống ấy trong lai thế, không bước đến sự hư nát trong nơi khóc lóc và nghiến răng, là chỗ công trình mình bị lửa thiêu huỷ, và chịu hình phạt kỷ luật. 

Phúc âm Giăng nói, khi chúng ta tin Chúa, sự sống đời đời vào trong chúng ta, còn khi chúng ta vào trong vương quốc, chúng ta vào sự sống ấy. Chúa Jêsus nói ai muốn vào vương quốc thì phải thoả đáp các yêu cầu của Đức Chúa Trời là không sát nhân, ngoại tình, trộm cắp, chứng dối, và bán gia tài mình phân phát cho người nghèo. Anh em ơi, đây có phải là các điều kiện để được tiếp nhận sự sống đời đời không? Do đó chúng ta thấy việc vào vương quốc khó hơn việc tiếp nhận sự sống đời đời.

4
Sự sống đời đời là quà tặng vô điều kiện của Đức Chúa Trời. Vì La-mã 6:23 chép, “Vì tiền công của tội lỗi là sự chết, nhưng ân tứ (sự ban cho) của Đức Chúa Trời là sự sống đời đời trong Christ Jêsus, Chúa chúng ta”. Trên thập tự giá, một trong hai người ăn cướp kêu xin Chúa Jêsus, “Đoạn, người lại nói rằng: “Jêsus ôi, khi Ngài đến trong nước Ngài, xin nhớ tôi với.” Ngài đáp cùng người rằng: “Quả thật, Ta nói cùng ngươi, hôm nay ngươi sẽ cùng Ta ở trong Lạc viên” (Lu-ca 23:42-43). Con nguời chỉ cần ăn năn tội lỗi mình, kêu cầu Danh Chúa thì tiếp nhận được sự sống đời đời liền. Chúa nhậm lời người ăn cướp và cứu rỗi anh ngay, nhưng việc vào vương quốc Ngài, đâu phải là việc quá dễ dàng, nên Ngài không đáp lời yêu cầu của anh ta.

Ma-thi-ơ 20:20-23 chép, “Bấy giờ mẹ của các con trai Xê-bê-đê cùng các con mình đến cùng Jêsus, lạy mà xin một điều. Ngài hỏi rằng: "ngươi muốn chi?" Thưa rằng: "Xin truyền cho hai con trai tôi đây được ngồi một đứa bên hữu, một đứa bên tả Ngài ở trong nước Ngài." Nhưng Jêsus đáp rằng: "Các ngươi không hiểu điều mình xin đó. Các ngươi có thể uống được chén mà Ta hầu uống chăng?" Họ thưa rằng: "Có thể được." Ngài đáp rằng: "Chén Ta các ngươi chắc sẽ uống, nhưng ngồi bên hữu và bên tả Ta thì chẳng phải tự Ta cho được, bèn là cho kẻ nào đã được Cha Ta dự bị điều đó cho". Câu chuyện nầy bày tỏ rằng ai tìm cách vào vương quốc Chúa để đồng trị vì với Ngài, người đó phải uống chén mà Chúa đã uống, có nghĩa là phải chịu báp-têm trong sự chết của Ngài. Quả thật, hai sứ đồ đó đã chịu tuận đạo và chịu khổ cực độ vì Chúa. Đó là điều kiện để được vào nước trời. Anh em có tìm kiếm việc vào nước đó không? Hãy trả giá như họ.Việc đó không phải là ban tặng miển phí bao giờ.

5
Thánh ca Hội Thánh Tin lành VN bài số 190 có câu hát, “Ta nay được ơn cứu không nhờ chi bạc hay là vàng…”. Đó là chân lý, là sự thật. Vì để sở hữu cứu ân và sự sống đời đời, chúng ta không tổn phí gì cả. Nhưng để bước vào vương quốc phải trả giá rất đắt. Không có mão miện miển phí, không có vương quốc giá rẻ bao giờ. Chúa Jêsus phán, “Khá trung tín cho đến chết, rồi ta sẽ ban cho ngươi mão miện của sự sống” (Khải-thị 2:10 b). Nhưng chết cách nào, và cái chết ở đây có nghĩa là gì? Khải-thị 12:11 giải thích, “Họ đã thắng nó (Sa-tan) bởi huyết Chiên Con và bởi lời làm chứng của mình. Họ cũng chẳng thương tiếc mạng sống mình cho đến chết”.

Từ ngữ “mạng sống” ở đây Bản Nhuận Chánh dịch chính xác hơn là từ ngữ “sự sống” mà bản Truyền Thống dịch. Theo nguyên văn Hi lạp, “mạng sống” là psuché (soul). Psuché có hai nghĩa: một là mạng sống vật lý, và nghĩa thứ hai, là hồn hay bản ngã, hoặc sự sống của hồn chúng ta. Ai muốn làm người đắc thắng, ai muốn vào vương quốc, người đó phải trung thành với Chúa cho dù phải chết, trung tín với Ngài cho dù phải tuận đạo cách cụ thể. Thứ hai, ai muốn vào vương quốc 1000 năm, người đó chớ tiếc thương hồn mình, phải bỏ bản ngã mình, chối từ sự sống hồn mình, như tự ái, danh dự, địa vị ..v..v.. vì Chúa. Đừng biện minh, bàu chữa để cứu thể diện hồn mình khi bị vu khống, bị hàm oan vì Chúa. Phải chịu “tuận đạo sống”, chịu chết và chôn “thân vị” mình đi. Đó là giá đúng để chúng ta được vào nước trời.

Chúng ta xem lại Khải-thị 20:4-6, “Tôi đã thấy những ngôi, và những kẻ ngồi trên đó, họ được quyền xét đoán. Tôi đã thấy hồn của những kẻ vì chứng cớ của Jêsus và Lời Đức Chúa Trời mà bị chém, cùng những kẻ chẳng thờ lạy con thú hoặc hình tượng nó, chẳng nhận cái dấu hiệu trên trán và trên tay mình, chúng đều được sống và đồng làm vua với Đấng Christ một ngàn năm. Ấy là sự sống lại thứ nhứt. Còn những kẻ chết khác chẳng được sống lại cho đến chừng một ngàn năm đã mãn. Phước và thánh thay cho kẻ có phần trong sự sống lại thứ nhứt! Sự chết thứ nhì không có quyền bính gì trên họ, song họ sẽ làm thầy tế lễ của Đức Chúa Trời và của Đấng Christ, cùng sẽ đồng làm vua với Ngài một ngàn năm”. Qua mấy câu Kinh thánh nầy, anh em phải sáng tỏ việc tuận đạo là điều kiện để được vào vương quốc, chớ không phải là giá để nhận được sự sống đời đời khi được cứu rỗi.

Ma-thi-ơ 19:12 chép, “Vì có người hoạn từ trong lòng mẹ mà sanh ra, có người hoạn bởi người ta làm nên, và có người hoạn vì cớ nước trời mà tự hoạn lấy. Ai có thể nhận lời ấy, thì hãy nhận đi". Có nhiều người vào vương quốc, vì họ đã chịu hoạn vì nước ấy. Không ai chịu đau khổ trong cuộc đời độc thân để được cứu và tiếp nhận sự sống đời đời bao giờ. Để có thể chiếm được một chỗ trong vương quốc, họ đã chọn lựa cứ sống độc thân tinh khiết. 

1 Cô-rinh-tô 7: 29-31, chép “Nhưng, anh em ơi, tôi bảo điều nầy: Thì giờ ngắn ngủi; từ nay về sau kẻ có vợ hãy nên như không có, kẻ đương khóc nên như không khóc, kẻ đương vui nên như chẳng vui, kẻ đương mua nên như chẳng được gì, kẻ dùng thế giới nên như kẻ chẳng quá dùng nó. Vì hình dạng của thế giới nầy qua đi”. Vấn đề sự sống đời đời không liên quan đến cảnh gia đình và hôn nhân. Nên khi Phao-lô dạy những ai có vợ nên như người không có. Những ai đang sử dụng thế giới, nên như người không dùng nó. Những ai mua, nên như người không sở hữu gì. Những hệ luỵ nầy trong cuộc sống chúng ta liên quan đến địa vị chúng ta trong vương quốc.

6
Tôi chưa thấy chỗ nào trong Kinh thánh chép chúng ta được khuyến khích tìm kiếm sự sống đời đời. Trong Ma-thi-ơ 11:28, Chúa kêu gọi chúng ta đến với Ngài. Nhưng Kinh thánh Tân ước có mấy chỗ chép Chúa kêu gọi chúng ta tìm kiếm vương quốc, chuyên cần vào vương quốc, chuẩn bị cho cuộc sống trong vương quốc. Ma-thi-ơ 6:33 chép, “Nhưng trước hết hãy lo tìm kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công nghĩa của Ngài”. Lu-ca 12:32-34, “Bầy nhỏ ơi, đừng sợ, vì Cha các ngươi vui lòng ban nước cho các ngươi. Hãy bán của các ngươi mà bố thí; hãy sắm cho mình túi tiền không cũ mòn, của báu không hề hết ở trên trời, là nơi kẻ trộm không đến gần, sâu mọt cũng không làm hư nát. Vì chưng của báu các ngươi ở đâu, thì lòng các ngươi cũng ở đó”. Hãy bán mọi sự để mua sắm hành trang cho chuyến ra đi vào vương quốc và sống trong đó. 2 Phi-e-rơ 1:10-11, “Vậy, hỡi anh em, hãy càng thêm ân cần để làm cho ơn kêu gọi là sự lựa chọn của anh em được chắc chắn, vì nếu anh em làm điều đó thì hẳn chẳng hề vấp ngã; song dường ấy sẽ ban cho anh em được vào cách thảnh thơi trong nước đời đời của Chúa và Cứu Chúa chúng ta là Jêsus Christ”.

7
Về sự sống đời đời, Chúa Jêsus tuyên hứa rằng những người tin không bao giờ mất sự sống ấy. Chúa hứa “Ta ban cho nó sự sống đời đời, nó hẳn chẳng hư mất bao giờ, chẳng ai giựt nó khỏi tay Ta, Cha Ta, là Đấng đã ban nó cho Ta, vốn lớn hơn hết, chẳng ai có thể giựt nó khỏi tay Cha Ta” (Giăng. 10:28-29). Đó là sự cứu rỗi chắc chắn, là việc sở hữu sự sống đời đời bất diệt của người tín đồ.

Nhưng về vương quốc ngàn năm, có nhiều lời cảnh cáo của Kinh Thánh là người tín đồ có thể mất vương quốc, có thể không được phép vào vương quốc đó. Phao-lô nói, “Anh em há chẳng biết kẻ bất nghĩa chẳng thừa thọ được nước Đức Chúa Trời sao? Chớ tự dối mình: phàm kẻ gian dâm, kẻ thờ hình tượng, kẻ ngoại tình, kẻ làm dáng yểu điệu, kẻ đồng tính, kẻ tham lam, kẻ say sưa, kẻ mắng nhiếc, kẻ bức sách, đều chẳng thừa thọ được nước Đức Chúa Trời đâu” (1 Cô-rinh-tô 6:9-10).- “Vả, công việc của xác thịt đều hiển nhiên, tức là gian dâm, ô uế, phóng đãng, thờ hình tượng, tà thuật, thù oán, cãi cọ, ganh ghét, giận hờn, bè đảng, phân tranh, dị đoan, ganh đua, tàn sát, say sưa, tiệc tùng liên miên, cùng các thứ giống như vậy. Tôi cảnh cáo anh em, như tôi đã cảnh cáo rằng, hễ ai phạm những việc thể ấy thì không thừa thọ được nước Đức Chúa Trời” (Ga-la-ti 5:19-21). – “Vì anh em biết rõ ràng điều nầy: vô luận kẻ gian dâm, kẻ ô uế, kẻ tham lam, là kẻ thờ hình tượng, đều không có cơ nghiệp gì trong nước của Đấng Christ và của Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 5:5).

Có một số con cái Chúa vin vào các khúc kinh văn nầy và hoài nghi sự cứu rỗi chắc chắn khi họ nhìn thấy các tín đồ còn phạm các tội lỗi nêu ra trên đây. Họ không sáng tỏ rằng các câu Kinh thánh nầy khẳng định bất luận tín đồ nào còn thực hành các việc xác thịt trên đây đều không thể tham dự vương quốc của Đấng Christ. Thật kinh khủng thay!

Kết Luận:
Sách Ê-sai 64:6 chép, “mọi việc công bình của chúng tôi như áo nhớp”. Việc công nghĩa thiên nhiên, bẩm sinh của chúng ta như áo nhơ nhớp. Cho nên sau khi tiếp nhận Chúa, do đức tin, chúng ta sở hữu sự sống đời đời, đồng thời Đức Chúa Trời ban Đấng Christ như chiếc áo công nghĩa bao phủ chúng ta về mặt khách quan. Nhờ áo công nghĩa nầy, chúng ta đã gặp gỡ và gần gũi Đức Chúa Trời là Cha mình.

Nhưng muốn vào vương quốc, chúng ta cần có chiếc áo thứ hai như Khải-huyền 19:7-8 Bản Truyền thống chép, “Chúng ta hãy hớn hở vui mừng, tôn vinh Ngài; vì lễ cưới Chiên Con đã tới, và vợ Ngài đã sửa soạn, đã cho người được mặc áo sáng láng tinh sạch bằng vải gai mịn (vải gai mịn tức là công việc công bình của các thánh đồ)”. Để sở hữu sự sống đời đời, chúng ta phải có áo công nghĩa khách quan của Đấng Christ, còn để bước vào vương quốc, chúng ta phải có áo công nghĩa chủ quan, là các việc công nghĩa của chúng ta, như Khải-huyền 19:8 trên đây đã nói. Ma-thi-ơ 5:20 cũng nhấn mạnh lời Chúa Jêsus nói, “Vì Ta nói cùng các ngươi rằng, nếu sự công nghĩa của các ngươi chẳng trổi hơn sự công nghĩa của các văn sĩ và người Pha-ri-si, thì các ngươi hẳn không vào nước trời được”. Đó là việc làm công nghĩa của chúng ta, và là Đấng Christ biểu lộ cách chủ quan trong đời sống chúng ta.

Nguyện Chúa cho chúng ta có dồi dào các việc công nghĩa nầy hầu chúng ta dễ dàng vào vương quốc ngàn năm của Chúa. A-men.
Minh Khải- 6-10-2013