Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

Một Cái Quan Tài Ở Ai Cập




-
Sáng thế ký 50:26- Người ta xông thuốc thơm cho xác Giô-sép, và liệm trong một cái quan tài tại xứ Ai-cập-
-
Sách Sáng Thế kí mở ra với văn kiện về việc sáng tạo và đóng lại với câu chuyện của một người nằm trong một chiếc quan tài. Những sự kiện này có thể cung cấp một ấn tượng sai lầm cho một số người nghĩ rằng các công việc tuyệt vời của Đức Chúa Trời đã kết thúc trong thất bại. Nếu cái chết là kết thúc tất cả mọi sự, triển vọng sẽ ảm đạm và vô vọng biết bao! Cảm ơn Chúa, có một cuộc xuất hành, một cách để thoát khỏi bãi lầy khủng khiếp này! Nếu quan tài nói lên tình trạng của con người thiên nhiên, cuộc xuất hành được ghi trong Sách Xuất Hành mặc khải ơn cứu độ của Đức Chúa Trời cho con người trên nguyên tắc của ân sủng. Huyết chiên con trên khung cửa phát sinh niềm hy vọng cho thân thể trong quan tài.

Chúng ta hãy nghĩ về người đã nằm trong quan tài, Giô-sép, là con trai yêu dấu của cha ông (Sáng 37: 3). Giô-sép đây là một người mà số phận của nhiều người phụ thuộc vào đó (Sáng 41-50). Ông là một hình ảnh trong nhiều khía cạnh của một Đấng lớn hơn nhiều so với ông, một hình ảnh của một Người là Đối Tượng của một tình yêu thần thượng, lớn hơn, một hình ảnh của một Đấng mà bàn tay đã nắm toàn bộ vận mệnh phổ quát của cả nhân loại (Giăng 5:22). Chúc tụng Đức Chúa Trời! Đó là Đấng Thánh nằm trong một ngôi mộ ở Gô-gô-tha, nơi Ngài bị đóng đinh, và từ ngôi mộ đó, Ngài đứng dậy, làm Đầu của sáng tạo mới.

Giô-sép ở Ai Cập, trong chỗ Đức Chúa Trời ấn định, nhưng một kế hoạch kỳ lạ dẫn ông đến chỗ tôn cao! Ông bị anh em của mình khinh dể, được bán như một nô lệ vào tay những người xa lạ, bị cám dỗ, vu cáo, bị bỏ tù, nhưng cuối cùng đã thoát khỏi những nghịch cảnh, sau đó đã được nâng lên làm nhà cai trị thứ hai trên nước Ai Cập, và khi ở vị trí đó, ông được thế giới ca ngợi.
Vào cuối cuộc đời mình, Giô sép nói, "em sẽ chết", nhưng ông đã không tuyên bố trong sự vô vọng như một số người khác đã làm; ông là một sự khẳng định của niềm hy vọng sôi nổi. Hơn nữa, chung với tuyên bố này, ông nói thêm những lời kỳ vọng và đảm bảo: "nhưng Đức Chúa Trời sẽ đến viếng các anh em thật; đem các anh em về xứ mà Ngài đã thề hứa cùng Áp-ra-ham, Y-sác, và Gia-cốp” (Sáng 50:24). Giô-sép biết rằng mặc dù Ai Cập có thể là nơi an nghỉ tạm thời cho thi hài ướp xác của ông, Canaan sẽ là nơi an nghỉ thích hợp và sau cùng.
Cơ Đốc nhân biết rằng thế giới này chỉ là nơi để chôn những khách lạ. Người biết rằng bụi đất trần thế không phải là nơi an nghỉ cuối cùng của những người đang ở trong Đấng Christ. Sự chết và ngôi mộ chỉ là cổng vòm mà qua đó con dân của Đức Chúa Trời đi vào cung điện mà mãi mãi không bao giờ ra khỏi đó.
Có phải con cái Israel đã có bất cứ điều gì đó để cổ vũ và khuyến khích họ trong suốt nhiều năm sống lưu vong và bị giam cầm ở Ai Cập không? Vâng, họ đã có; họ đã có thông điệp của Giô-sép và xác ướp của Giô-sép. Vì trải bốn trăm ba mươi năm, Israel làm việc vất vả, đổ mồ hôi và rên rỉ vì ách nô lệ cay đắng của họ. Cuộc sống của họ có vẻ vô ích biết dường nào! Họ có thể quay đến đâu tìm một lời an ủi? Ở đâu? Chỉ có cái quan tài! Ở đó, họ đã được nhắc nhở về sứ điệp, "Đức Chúa Trời chắc chắn sẽ đến thăm các anh em". 
Ở giữa bao chán nản và u ám, lời nầy truyền sinh khí biết bao! Bị một dân xa lạ bao quanh, đau khổ dưới gót giày của một bạo chúa, nhức nhối dưới ngọn roi của đốc công, và bị nghiền nát bởi những đe dọa của kẻ thù, Israel vẫn tìm thấy niềm hy vọng trong quan tài của Giô-sép; mà biểu hiệu của cái chết đó đã trở thành dấu hiệu của sự giải thoát trong tương lai đối với họ. Dù đối diện với cái chết, họ được tràn đầy hy vọng, sự sống và sự tự do.
Có phải Đức Chúa Trời cũng có một thông điệp như vậy cho con dân của Ngài hôm nay không? Vâng, Ngài có. Đấng đáng chúc tụng đó đã nằm trong mộ nói lời trấn an, "Ta là..Đấng Sống; ta đã chết, nầy ta sống cho đến đời đời vô cùng". "Kìa, ta đến nhanh chóng".
Hài cốt Giô-sép, tạm thời chuyển qua vùng hoang dã và vĩnh viễn yên nghỉ tại Canaan, nói lên cho chúng ta biết rằng tương lai tốt hơn sẽ bù đắp cho quá khứ và cho hiện tại. Giô-sép tìm được một nơi chôn cất gần bên giếng của cha ông, là Gia-cốp, đẹp đẽ biết bao (Giăng 4)
Nhiều thế kỷ sau, một Con Người mệt mỏi ngồi bên giếng đó, là Đức Chúa Trời của Giô-sép và là Đức Chúa Trời của chúng ta biểu hiện trong xác thịt. Chính Ngài là Đấng đã ban cho chúng ta một niềm hy vọng vừa chắc chắn và kiên định. Cho dù đó là Israel trong sự hoạn nạn của họ hay hội thánh trong cuộc lữ hành của mình, tương lai của cả hai phụ thuộc hoàn toàn vào Đấng đã làm cho thông điệp từ hài cốt của Giô-sép trở nên có ý nghĩa. Chính Ngài, Chúa Jêsus đáng chúc tụng của chúng ta, đã ban cho chúng ta niềm hy vọng vô song là làm công dân của thành phố đó mà Đấng Kiến Trúc và Tạo Lập là Đức Chúa Trời.
23-3-2016