Mấy mươi năm trước, kể từ ngày tin Chúa, tôi đã thuộc lòng Thi thiên 1. Và tôi thấy đại đa số tín nhân rất say mê Thi thiên nầy và học nằm lòng. Vì theo tâm lý ai cũng thích câu tiếp theo: “Người ấy sẽ như cây trồng gần dòng nước Sanh bông trái theo thì tiết, Lá nó cũng chẳng tàn héo; Mọi sự người làm đều sẽ thạnh vượng” (Thi 1:) . Có tín nhân nào không thích sự thịnh vượng vật chất chứ?
Đây là Kinh nghiệm của vua Đavid. Ông suy gẫm luật pháp Chúa là suy gẫm 10 điều răn, thí dụ 5 điều răn trong bảng đá thứ hai: “Ngươi chớ giết người. Ngươi chớ phạm tội tà dâm. Ngươi chớ trộm cướp. Ngươi chớ nói chứng dối cho kẻ lân cận mình. Ngươi chớ tham nhà kẻ lân cận ngươi, cũng đừng tham vợ người, hoặc tôi trai tớ gái, bò, lừa, hay là vật chi thuộc về kẻ lân cận ngươi”. Vua David thuộc lòng 10 điều răn.
Vua Đavid rất yêu mến luật pháp Chúa, nhưng cuối cùng ông không được thịnh vượng lâu bền, phải bỏ ngai vàng mà chạy loạn, trốn sự truy sát của con trai ông. Vì ông đã phạm đầy đủ 5 điều răn sau này: Giết U-ri, phạm tà dâm với Bát sê ba, Cướp vợ của U-ri, Làm chứng dối dùng tay Giô áp giết U-ri. Tham vợ U ri.
Sứ đồ Phao lô tự thú, “Vậy chúng ta sẽ nói làm sao? Luật pháp há là tội lỗi sao? Chẳng hề như vậy! Nhưng tôi chỉ bởi luật pháp mà biết tội lỗi; vì nếu luật pháp không nói: Ngươi chớ tham lam, thì tôi đã không biết sự tham lam. Ấy là tội lỗi đã nhân dịp, bởi điều răn mà sanh ra mọi thứ ham muốn trong lòng tôi: Vì không có luật pháp thì tội lỗi chết đi. Ngày xưa tôi không có luật pháp mà tôi sống; nhưng khi điều răn đến, thì tội lỗi lại sống, còn tôi thì chết; vậy thì té ra điều răn vốn nên làm cho tôi sống, đã dắt tôi đến sự chết. Vì tội lỗi đã nhân dịp, dùng điều răn dỗ dành tôi và nhân đó làm cho tôi chết. Ấy vậy, luật pháp là thánh, điều răn cũng là thánh, công bình và tốt lành (Rô-ma 7:7-12).
Luật pháp của Chúa là công bình, tốt lành, nhưng nó không cứu chúng ta được. Nhờ suy gẫm luật pháp Phao lô biết mình là tôi nhân, biết luật pháp vạch trần tánh tình của mình. Vì tôi lỗi nhân thông tin của điều răn về tội lỗi mà dỗ dành ông phạm tội, sau đó giết ông, lên án ông.
Nhiều năm về sau, vua David học hiểu được rằng: “Khi trên giường tôi nhớ đến Chúa, Bèn suy gẫm về Chúa trọn các canh đêm” (Thi 63:6).
Luật pháp Chúa không có khả năng cứu ông, thay đổi tánh tình của ông, nên ông chỉ còn suy gẫm về Chúa trọn các canh đêm, là lòng luôn nhớ đến Ngài. Có lẽ ông không còn suy gẫm luật pháp ngày đêm nữa chăng?
Điều lạ lùng là luật pháp của Chúa, dù là thánh thiện, công nghĩa, nhưng nó không cứu chúng ta được. Chỉ những ai hướng tấm lòng về Chúa, suy nghĩ về Ngài, người đó sẽ kinh nghiệm lời nầy: “Hỡi các ngươi hết thảy ở các nơi đầu cùng đất, hãy nhìn xem ta và được cứu!” (Ê-sai 45:22).
Luật pháp là chứng cớ của Chúa, chỉ vạch trần và giết chết tín nhân, hãy nhìn xem Chúa, suy gẫm về Ngài, nhớ đến Ngài ngày và đêm chúng ta sẽ được thịnh vượng về thuộc linh.
MK. 6-4-2022