Tôi cưới vợ năm bốn mươi tuổi,
Chúa ban cho hai đứa song sinh,
Ê-sau lông lá đầy mình,
Đứa sau nắm gót như hình kẻ gian.
.
Rê-be-ca dung nhan yểu điệu,
Vua quan dân ngoại chiếu cố nàng,
Chúa thương bảo vệ bình an,
Giữa vùng xã hội tranh đoan giếng đào.
.
Cuộc đời tôi ít dao động lắm,
Không xuống Ai-cập đắm theo tiền,
La-chai-roi đất linh thiêng,
Theo gương kế mẫu dạy khuyên cuộc đời,
.
Bắt chước cha nói lời dối trá,
Nhưng nào theo người cả linh trình,
Bàn thờ hiến tế chân tình,
Không vào lò luyện vàng tinh hóa thành,
.
Chúa dặn chúc phước lành đứa nhỏ,
Vì ham ăn tôi cố đổi thay,
Toan cho con trưởng lên ngai,
Vợ tôi tức giận ra tay chặn đường.
.
Nhận biết Chúa đã thương con út,
Tôi sai nó lập tức lên đàng,
Về quê của mẹ lo toan,
Cưới người thân quyến vẹn toàn lập thân.
.
Rồi Gia-cốp lâu dần về lại,
Đại gia đình kinh hãi cho tôi,
Dâu con, cháu chắt, ôi thôi,
Với bầy gia súc nhà tôi dẫy đầy.
.
Gia-cốp phụng dưỡng hoài không mệt,
Ngã thịt mỗi ngày thết đãi cha,
Hai mươi năm chẳn đã qua,
Tôi ra đi gặp mẹ cha của mình.
.
Nghĩ lại cả thiên trình tôi sống,
Đời nông cạn làm hỏng nhiều điều,
Tuổi trường thọ ích gì đâu,
Chăm lo ăn uống không sao trưởng thành.
Châu Quân--20-6-2022