Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

Khải Tượng và Nhiệm Mạng--2

Thì thầm một đêm trong ngôi mộ cổ
Mồ Chôn Bản Ngã

Luật  thập  tự giá  gấp  ba

" Nếu hạt lúa chẳng rơi xuống đất mà chết, thì cứ chỉ một mình; nhưng nếu chết đi thi kết quả nhiều” John 12:24.

Trong những lời này, chúng ta có luật phổ thông gấp ba lần của thiên nhiên cũng là pháp luật gấp ba lần của thập tự giá. Luật gấp ba lần nầy là (1) Sự sống qua sự chết. (2) Sự tự do  qua sự đầu hàng. (3) Sự mở rộng thông qua mất
mát.

1. 
Sự sống qua sự chết

 Minh họa tối cao của luật này là trong trường hợp của Christ. Cuộc sống thực của Christ không phải là cuộc sống của ba năm rưỡi, trong đó Ngài bước đi trên trái đất này, nhưng nó là cuộc sống mà Ngài đã được sống trong cả thế giới qua dân Ngài kể từ khi sau Gô-gô-tha. Đó là một vấn đề mở ra, không biết các bản ghi chép về ba năm ruỡi sẽ vẫn còn tồn tại hoặc đã diễn ra trong lịch sử của thế giới, nó không dành cho câu chuyện tình về các hoạt động và khải hoàn tiếp tục của Ngài trên toàn thế giới, kể từ khi Ngài bị đóng đinh và sống lại.

 
Chuyện tình lãng mạn nầy đã thu hút nhiều sự chú ý, đến nỗi với một khoảng thờ gian ngắn gọn trong cuộc sống và sự giảng dạy của Ngài trên trái đất, đã tạo ra văn học của thế giới liên quan đến "Những ngày của xác thịt của Ngài." Lẽ thật lớn nhất về Ngài : "Ngài đã chết, nhưng đã sống lại."

Đó là cuộc sống qua cái chết đã kiểm soát thế giới từ
bấy giờ và đã làm cho thế giới nhận ra rằng, mặc dù hầu hết các nỗ lực xác định để tiêu diệt câu chuyện đó, đây vẫn là một cái gì đó không thể phá hủy. Các hệ thống lớn của thế giới, các giáo phái sai lạc, và thậm chí các đế quốc đã cạn kiệt tất cả các nguồn lực để xóa bỏ Danhsự sinh động tiếp tục của Christ. Nhưng rồi họ đã hư mất, Ngài vẫn còn sống trên chiến thắng khải hoàn.

Chúng tôi không bao giờ nhận được
sự sống thực sự của Christ cho đến khi chúng ta cũng đã được đối với thập giá. Sự sống thần thượng thiết thực - sự sống của Chúa Giêsu Christ -  chỉ được biết đến bởi những gì nó làm trong nam giới và phụ nữ để cho họ sống trên một bình diện vượt trên mức độ của con người.

Ch
rist nói về chính Ngài rằng Ngài đã " đến để làm tung toé lửa trên trái đất" (Lu. 1249), và rằng Ngài " tức bực (bị đè nén) cho đến khi nó được hoàn thành”. Báp-têm là cần thiết để lửa hay sự sống thần thượng này có thể được giải phóng, và sự việc "đè nén" của chính mình Ngài bị phá hủy. Ngài rên rỉ, "Ồ, nó đã được thực hiện." Báp têm nầy là  phép báp-têm thông qua cơn thống khổ, và nó đã được thông qua thập giá mà Ngài đã trông chờ thực hiện cho sứ mạng trên toàn thế giới của Ngài. "Lửa" đã mở rộng trên cả thế giới trong các thành viên Thân thể của Ngài. Do đó điều cần thiết là họ cần được đồng nhất với Ngài, và sự đồng nhất hoá với Christ chỉ được tìm thấy tại thập giá, nơi mà những đoạn như sau đây có ý nghĩa sâu xa nhất của họ:

"Tôi đã bị đóng đinh với Ch
rist, dầu vậy, nhưng không phải tôi sống nữa, nhưng là Christ sống trong tôi." Ga-la-ti 2:20.

Được đồng chôn với Ngài." Cô-lô-se 2:12.

"Chúng tôi đã được
báp-têm trong sự chết của Ngài." Rô-ma 6: 3.

"Nếu chúng tôi đã
đuợc hiệp nhất với Ngài trong hình dạng sự chết của Ngài, chúng ta sẽ cũng sẽ đuợc liên hiệp với Ngài trong hìnhndạng sự phục sinh của Ngài." Rô-ma 6: 5.

" Ch
rist đã  từ kẻ chết sống lại thể nào, chúng ta cũng bước đi trong trong đời sống mới thể ấy." Rom 6:4.

Nếu chúng ta biểu lộ cuộc sống đó của Christ, và nếu đôi điều sinh tử, không thể phá hủy đó phải mang chứng cớ mạnh mẽ của nó trên thế giới, nếu sự sống thần thuợng đó-- chính sự sống của Đức Chúa Trời- không thể phá hủy, chiến thắng, sẽ bày tỏ lời chứng hùng mạnh của nó ​​và làm cho  thế giới cảm nhận đuợc nó trong các thành viên của Thân thể Ngài, điều đó chỉ  thông qua sự hiệp nhất của họ với Ngài trong sự chết và sự sống lại.

Cho đến khi chúng ta biết đuợc sự hiệp nhất này, đời sống cơ đốc của chúng ta sẽ ít đáng kể. Chúng ta phải tiếp lấy chỗ đứng của mình  trong sự việc tính ban đầu,  
bao gồm tất cả, với Ngài trong sự chết đối với người cũ, và thế giới cũ, với tất cả các tham vọng, ham muốn, chương trình, ý tưởng, và các tiêu chuẩn của nó, và sau đó cho phép sự chết đó được vận hành trong chúng ta hàng ngày hầu sự sống phục sanh có thể ngày càng biểu hiện trong chúng ta. Sự sống của Đức Chúa Trời không thể bước vào sáng tạo cũ, nó là sự sống sáng tạo mới.

Điều này không chỉ áp dụng trong trường hợp của
chúng ta là tội nhân, nhưng nó là một đạo luật mà vận hành trong tất cả các mối quan hệ khác của đời sống cơ đốc nhân. Hãy tiếp lấy vấn đề kiến ​​thức về chân lý, trong sự giáo dục thuộc linh. Chúng ta bước vào trường học của Đức Linh để được dạy dỗ. Trường này khác với các tổ chức giáo dục trên thế giới, nơi chúng ta đi đến để có một số luợng kiến thức nhất định truyền đạt cho bộ não của chúng ta. Trong nền giáo dục thế tục, chúng ta có thể được nhồi nhét với một số lượng lớn kiến ​​thức lý thuyết, nhưng phương pháp của Thánh Linh là phải có những điều gì đó được vận hành vào trong bản thể của chúng ta, để chúng trở thành một phần của chúng ta và chúng ta trở thành chúng.

Trong
sự giáo dục thuộc linh, một cái gì đó như thế này sẽ xảy ra: Một ngày được ở trong linh, thì một cái gì đó nói, hoặc một cái gì đó đọc, hoặc bằng tiếng nói của Đức Linh ở bên  trong, bạn sẽ thấy một số chi tiết tuyệt vời của lẽ thật và nó phá vỡ bạn với tất cả sức mạnh của sự mặc khải mới. Cái gì đó bạn đã biết trong lý thuyết trước đây, thì bây giờ nổ tung trên bạn như là một sự tiết lộ thần thượng tuyệt vời. Bạn nắm lấy nó, có lẽ cầu nguyện và cảm tạ Chúa về điều đó và cảm thấy rằng bạn đang sở hữu một kho báu tuyệt vời mà có được giá trị vô hạn trong cuộc sống của bạn. Bạn không muốn để mất nó, nó đã mang lại cho bạn niềm vui như vậy.

Nhưng sau một thời gian nó
ra đi! Có vẻ như chết và lìa bỏ bạn hoàn toàn, tất cả sức mạnh của nó và niềm vui của nó dường như đã ra đi rồi, nó đã trở thành một tầm nhìn bị mờ.

Một cách vô thức cho chính mình, có thể, cuộc sống của bạn bắt đầu di chuyển dọc theo đường lạ, mọi thứ trong bản chất của
sự thử nghiệm nghiêm trọng đến trên bạn, một tình huống rất khó khăn phát sinh, và bạn cảm thấy rằng bằng sức lực tuyệt đối của các hoàn cảnh, bạn đang bị đùa vào chỗ tuyệt vọng và sự chết.

Tại thời điểm này, điều duy nhất mà chiếm tâm trí
nghi vấn của bạn là, "chân lý" dường như đã qua rồi.

Trong
sự cùng cực của bạn, nó nắm bạn và bạn mời gọi nó cách tuyệt vọng, và rồi sự sống trở về và chứng minh sống động của nó trong việc đưa bạn vượt qua, đi lên thoát ra trong chiến thắng. Điều gì thực sự đã xảy ra?

Bạn nhận được một sự mặc khải
về một số giai đoạn quan trọng của lẽ thật. Tốt! Nhưng sự thật đã được phát sinh từ trong bạn, nó trở thành một phần của bạn. Trước đó chỉ am hiểu theo tâm trí, và để cho nó có thể trở thành chính sự sống của bạn, bạn phải được dẫn dắt vào vị trí của sự chết, mà chỉ lẽ thật này có thể cứu bạn.

Vì vậy, nó đã trở thành một phần của
sự sống thuộc linh của bạn và sau đó bạn không bao giờ đánh mất nó. Nó là lẽ thật bạn biết, và đã chứng minh, và bất cứ khi nào bạn được hướng dẫn để nói về nó cho người khác, ngay lập tức lời đó có hiệu quả, nó là một điều sống động, sống lại từ cõi chết trong kinh nghiệm của bạn. Đây là cơ sở duy nhất cho chứng cớ có hiệu quả.  Bạn không thể thấy sự sống trong hạt lúa mì, mặc dù bạn có tin tưởng vào khả năng của nó. Hạt đó phải gieo xuống mộ, sau đó các lực lượng xung quanh và các yếu tố của Đức Chúa Trời bắt đầu làm việc trên nó. đuợc kích hoạt, nảy mầm, và sau đó không có gì có thể chống lại việc nó mọc lên.

Hãy
tiếp lấy luật này một lần nữa trong vấn đề phụng vụ cho Thầy. Chúng ta phải chết như các công nhân, cũng như các người tội lỗi. Đó là một kinh nghiệm khủng khiếp khi sự chết nắm giữ phụng vụ của chúng ta. Khi nào, như một công nhân, như một giảng , chúng ta đi xuống chỗ  chết và bằng sức lực tuyệt đối của hoàn cảnh, nghịch cảnh, tình trạng không hiệu quả, tình trạng không kết quả thuộc linh, chúng ta bỏ tay mình ra trong tuyệt vọng và nói, "Tôi đã chấm dứt, tôi đã bị kết liễu. "

Ở đây có sự thử thách chính mình và
phụng vụ của chúng ta. Nó liên hệ vấn đề sự nổi tiếng biết bao? Chúng ta có bước ra để tạo một tên tuổi cho chính mình không? Đó có phải là vấn đề của danh tiếng không? Há có phải là vấn đề người ta nói những điều tốt đẹp về công việc của chúng ta, khi đó, chúng ta cảm thấy hài lòng và hãnh diện không? Hay vấn đề nếu họ nói những điều khó chịu, chỉ trích, xuyên tạc, hoặc làm giảm uy tín, và chúng ta trở về nhà và đã có một thời điểm xấu xa xảy ra với mình?

 
Chúng ta trong nghiệp vụ đuợc bao nhiêu?

Trước khi
sự trắc nghiệm đến, tất nhiên chúng ta đã nói, "Tôi không có tham vọng cá nhân như vậy đâu, nó không phải là lưu tâm của tôi, mà tôi đang tìm kiếm".  Nhưng khi chúng ta đi xuống chỗ chết và cánh cửa của phụng vụ này dường như được đóng lại đối với  chúng ta, sau đó chúng ta bị phơi trần, nào là  động cơ của chúng ta, cảm xúc của chúng ta, cho dù chúng ta không quan tâm đến tên tuổi của mình nhiều hơn, so với Danh của Chúa.

Đức Chúa Trời có thể sử dụng chúng ta khi chúng ta đã được giải phóng khỏi sự sống bản ngã nầy. chúng ta phải đạt đến chỗ, ít ra khi nguời ta nói gì, làm gì, hay nghĩ gì về ta cũng không quan hệ gì, khi đó Đức Chúa Trời hài lòng và chúng ta ở trong con đuờng ý muốn của Ngài.

Đây là con đường của hòa bình và đây là con đường chiến thắng.
Nhưng chúng ta phải đi xuống đến lĩnh vực của sự chết, cái "tôi" phải bị giết chết. Chỉ là biện pháp này, trong đó cái "Tôi" đã bị đóng đinh, hầu Christ trong quyền năng của sự sống lại của Ngài có thể được phát lộ.

Đ
ối với người hỏi George Muller về bí quyết phụng vụ của ông, ông nói: "Có một ngày khi tôi đã chết, đã chết hoàn toàn", và, như ông nói, ông cúi thấp hơn và thấp hơn nữa cho đến khi ông gần như chạm đến sàn nhà – “ mọi sự đã chết đối với George Muller, như ý kiến, sở thích, thị hiếu và ý muốn-- chết đối với thế giới, sự phê duyệt hoặc chỉ trích của nó đã chết đới với sự phê duyệt hoặc thậm chí sự chê trách của các anh em và bạn bè của tôi - và kể từ đó tôi đã chỉ học cách bày tỏ bản thân mình cho Đức Chúa Trời  chấp thuận"

Sau đó, một lần nữa chúng ta không nhìn thấy luật
nầy đang hành động trong các kế hoạch đại sự cho Vương quốc, mà chắc chắn nhất được Đức Chúa Trời khởi xướng, cũng như trong các phần phục vụ nhỏ hơn mà chắc chắn  Ngài đã gọi chúng ta.

Đ
ôi lúc phần công việc đó, trong lịch sử của nó, lại đi xuống ch chết. Dường như tất cả các sự hiệu lực của nó đang bị phá hủy và sẽ không có gì để lại. Sau đó, có sự đung đưa của con lắc và từ các độ sâu thấp nhất của ngôi mộ chôn vùi công việc,sự trổi dậy do sự sống kích hoạt của Đức Chúa Trời.

Nhiều
tôi tớ của Đức Chúa Trời đã nhìn thấy công việc mà họ đã đảm bảo rằng họ được gọi làm, hãy đi theo cách này. Đối với một số lý do bí ẩn, có vẻ như Đức Chúa Trời đem công việc đến chỗ chết trước khi nó có thể sống với sự sinh động tồn tại và chiến thắng. Có lẽ đó chỉ là sự sống phàm nhân cần phải ra đi,  để sự sống thần thượng có thể đến.

2. Sự Tự Do Thông qua Sự Đầu Hàng

"
Chúa ôi, hãy cho tôi  bị giam cầm, và sau đó tôi sẽ được tự do." (lời Thánh ca)

Toàn bộ Ê-sai 53 là một
sự trình bày tuyệt vời về lẽ thật này.

Tại đây Người Tôi Tớ đau khổ của Đức Giê-hô-va. Qua sự đồng ý của Người, Người được đưa vào một môi trường giam cầm nhiều mặt. Người đã làm chính mình trống không để  vâng lời cái chết trên thập giá. Người đã qui hàng quyền thần thượng của mình, và đã làm cho chính mình không có danh tiếng, nhưng cho phép chính mìnhm đồ chơi của tất cả các lực lượng tà ác, để xuống thấp bên dưới họ, về phía con người, Ngài có thể xé nát chúngchổi dậy trong chiến thắng siêu việt bên trên chúng, vượt trên tất cả là bậc chấp chánh và quyền năng.

Th
ập giá là một bức tranh về sự cầm tù, về mặt con người. " Hắn đã cứu các kẻ khác mà không có thể tự cứu mình đuợc” (Math.27: 42). "Không thể" là từ ngữ quyết định của dòng dõi Adam, nhưng thập giá là công cụ, hay phương tiện mà qua đó sự giải phóng hoàn toàn được Christ đem cho chính Ngài, như là người đại diện và người bao gồm của chủng tộc mới.

Khi
thập giá đã làm xong công việc của mình, sẽ có sự giải thoát khỏi mọi giới hạn của con người, và Christ phá vỡ ra từ ngôi mộ thành một cách cho Ngài làm chủ của toàn bộ tình hình.

Những người đã được đồng nhất với Ngài trong sự chết của Ngài, được Ngài nâng lên đến cuộc sống mức độ siêu nhiên, và thông qua họ, Ngài đạt được những thứ trước khi hoàn toàn không thể.

Không có lời giải thích
của con người về những thành tựu của Christ qua các thời đại kể từ đồi Gô-gô-tha đến nay. Phía con người đã  hoàn toàn không đầy đủ. Điều này đúng về mặt trí tuệ, xã hội, vật lý, theo cách cơ cấu trong trường hợp đến nay số lượng lớn hơn của những người đã được sử dụng trong những thành tựu siêu việt.

Họ đã
các người truyền đạt cho thế giới những điều "mắt chưa thấy, tai chưa nghe, những điều mà lòng người chưa suy nghĩ đến", nhưng Đức Chúa Trời đã mặc khải cho họ bởi Đức Linh của Ngài. Công việc được thực hiện, phạm vi được bao trùm, và các tính chất bất diệt của phụng vụ của họ đã bằng mọi cách hoàn toàn không tương xứng với mọi nguồn nhân lực. Không chỉ vậy, nhưng như chúng ta đã chỉ ra, ma quỷ có thể sử dụng tất cả mọi thứ, khuấy lên, và phô trương phá hoạiđánh bại của chúng, nhưng lại làm p[hát sinh một thực tế của bản chất siêu nhiên và vô hạn của công việc.

3. 
Sự Mở rộng Thông qua Sự mất mát

Tham khảo Isaia 53 một lần nữa. Ở đây chúng ta
thấy Người Tôi Tớ lo việc cứu chuộc của Đức Chúa Trời đi vào sự tàn phá. Toàn bộ hình ảnh là một trong những cảnh tàn phá. Ngài cô đơn, bị khinh miệt và bị từ chối—cô đơn một cách khủng khiếp – thập giá của Ngài đã làm cho Ngài tổn thất tất cả mọi thứ. Anh em của Ngài không tin vào Ngài, các môn đồ gần nhất của Ngài không hiểu Ngài, chương sách tuyệt vời đó đã kết luận như thế nào?  “Người sẽ thấy  dòng dõi mình: các ngày của Người sẽ dài thêm....Nhờ sự khốn khổ của hồn mình, Người sẽ thấy kết quả và mản nguyện”.

Từ điểm đó
về các khoản lỗ của thập giá và lời hứa của nó về "hạt giống" (dòng dõi), chúng ta di chuyển đến sự biện minh cuối cùng. " Tôi đã thấy, kìa Chiên con vừa bị giết, đang đứng giữa nga”, và xung quanh Ngài, "có một đoàn người rất đông không ai đếm được, từ các nước, các bộ tộc, các dân tộc, các thứ tiếng". sự thu đạt, quần chúng đông vô số, kết quả sự khốn khổ của Ngài.

Sự ứng dụng thực tế là thế này: Thường thường có vẻ Đức Chúa Trời đòi hỏi rất nhiều nơi chúng ta; thập giá này tạo ra các sự xâm nhập khủng khiếp, các sự đòi hỏi khủng khiếp, và đôi khi ép buộc sự đòi hỏi ngay điểm có sự đau đớn, để chúng ta phải giao cho Ngài một cái gì đó rất thân thiết. Dường như cả thì giờ chúng ta là phải dâng hiến, dâng ra.... Có vẻ  luật của sự hy sinh đang hành động cách khủng khiếp. Nhưng đây là con đường và quy định của pháp luật mà theo đó, và chỉ bằng cách đó, sự thu đạt vô hạn và siêu việt có thể đến.

 Ma quỉ có phô bày “tất cả các vương quốc trên thế giới và vinh quang của nó” ra trước mặt Chúa, và nói, "tất cả những điều này, tôi sẽ cung cấp cho Ngài, nếu" và điều này là ý nghĩa tinh tế của nó – nếu Ngài chỉ loại bỏ thập giá đó ".  Satan biết thập giá có nghĩa là, cụ thể là hắn sẽ mất các vương quốc trên thế giới và rằng Christ sẽ có chúng bởi thập giá đó. Vì vậy, thực sự, các lời nói của hắn có nghĩa là, "hãy loại bỏ thập giá, và tôi sẽ cung cấp cho Ngài tất cả mọi thứ."

Nhưng
Thầy nóithực ra, Ta sắp đi đến thập giá và Ta có thể đủ khả năng để từ chối đề nghị của bạn trong thời gian tới. Vì thế Ngài đã đi theo con đường dẫn đến thập giá, từ chối thế giới, phủ nhận chính mình, và, theo chính lời của Ngài. "bá chủ của thế giới này đã bị loại bỏ ra ngoài", và Ngài đã thu đạt được nhiều hơn những gì Ma quỉ có thể cho Ngài. Sau tất cả mọi sự, Ngài nhận được các vương quốc trên thế giới, bằng cách từ bỏ những gì Satan đề nghị.

Bạn đã chuẩn bị
từ bỏ mọi sự, để có được mọi sự chưa? Chúng ta hãy từ bỏ những gì tạm bợ thay cho những gì vĩnh cửu, cái mau qua thay cho các cái tồn tại, cái trần thế cho cái thuộc thiên, sự quyến rũ hiện tại cho vinh quang cuối cùng chăng? Đây là cách để có được tất cả mọi sự. Hiện nay Christ đã nhận được sự đầy đủ đời đời từ tay của Cha Ngài, và bởi sự liên hiệp của chúng ta với Ngài qua thập giá, ngay cả cuộc sống nầy có thể trở nên giàu có siêu việt và đầy đủ khôn tả.

Một số người trong chúng ta đã chứng minh rằng những điều mà chúng t
a đã miễn cưỡng từ bỏ, nhưng về sau, chúng ta sẽ hoan hỉ qui hàng - đã trở lại với chúng ta với một sự đầy đủ lớn hơn hoặc có được theo cách làm giàu cách thuộc linh vượt trổi bất cứ điều gì chúng ta biết trước kia.

Sự bồi thường có tính cách áp đảo, như tại thập giá, chúng ta “đã ném kho báu của mình xuống bụi đất, quăng vàng Ophir giữa các hòn đá của khe suối, thì Đấng Toàn Túc là kho báu của chúng ta. (Gióp 22:24)
T.A.S.