Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Những người tiên phong của lối đi thuộc thiên --8



Ý nghĩa của người Lê-vi trong quan hệ với sự đầy đủ thuộc thiên

"Cuối ba ngày, các quan trưởng đi khắp trại quân, truyền lịnh nầy cho dân rằng: Khi các ngươi thấy những thầy tế lễ về dòng Lê-vi khiêng hòm giao ước của Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, thì phải bỏ chỗ đóng trại mình mà đi theo sau.." (Giô-suê 3:3).

Trước hết, nó là đoạn này – các thầy tế lễ, người Lê-vi, mang nó ", mang cái hòm - đó là chìa khóa cho sự xem xét hiện tại của chúng ta.Trong sách Joshua, người Lê-vi có một chỗ rộng lớn. Họ được ám chỉ đến một số lần. Thật vậy, tại một thời điểm, toàn bộ chương nầy xoay quanh họ, và đó là ý nghĩa của người Lê-vi liên quan đến sự đầy đủ thuộc thiên mà tôi muốn nhờ sự giúp đỡ của Thánh Linh để cố gắng mang đến cho bạn. Nhiều người trong chúng ta khá quen thuộc với lịch sử người Lê-vi, nhưng chúng ta cần vội vàng vượt qua lập trường đó để bắt đầu.


Trong sách Joshua, người Lê-vi được trình bày theo ba cách. Thứ nhất, như chúng ta vừa thấy, mang hòm giao ước vào lòng sông Jordan và đứng đó với nó, với một khoảng cách hai ngàn cubit giữa họ và cái hòm và người dân - một khoảng cách rất lớn, như chúng ta đã thấy trong chương 5. Sau đó, thứ hai, trong Joshua 14 có tuyên bố rằng người Lê-vi không được ban cho cơ nghiệp. Đó là, trong khi phân chia đất đai, không giống như các bộ tộc khác, họ không được phân chia một khu vực cụ thể, họ đã không được ban cho cơ nghiệp trong miền đất. Nhưng, thứ ba, trong chương 21, chương mà nói vòng quanh người Lê-vi, bạn sẽ thấy rằng tất cả các bộ tộc phải cung cấp một cái gì đó, một mảnh đất nhỏ, một nơi, cho người Lê-vi. Người Lê-vi đã được phân bổ giữa vòng tất cả các bộ tộc, và vị trí của họ và phần hưởng của họ không phải tất cả cùng ở một nơi, nhưng trong mối quan hệ với cả nước, do đó bạn có thể nói người Lê-vi đã ở rải rác trên cả miền đất, ở khắp mọi nơi, trong mối quan hệ với phần còn lại của toàn dân. Đó là ba điều về người Lê-vi, trong cuốn sách này, đầy ý nghĩa tuyệt vời.

Người Lê-vi đại diện tư tưởng thuộc thiên

Họ ngụ ý điều gì? Chúng ta hãy quay trở lại. Bạn nhớ làm thế nào người Lê-vi đã thành một bộ tộc. Đó là vào dịp này khi Israel ra đi, khi con bê đã được tạo nên, và họ kêu lên, "Đây là các vị thần của ngươi, ô Israel" (Xuất 32:4), và họ lìa bỏ Chúa. Môi-se xuống núi, nghe và thấy, phá hủy bò con vàng, đứng tại cửa thành và kêu lên, "Ai thuộc về Đức Giê-hô-va, hãy đến cùng ta đây! Hết thảy người Lê-vi đều nhóm lại gần bên người.  Người truyền cho họ rằng: Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, có phán như vầy: Mỗi người trong các ngươi hãy đeo gươm bên mình, đi qua đi lại trong trại quân, từ cửa nầy đến cửa kia, và mỗi người hãy giết anh em, bạn hữu, và kẻ lân cận mình.  Dân Lê-vi bèn làm y như lời Môi-se; trong ngày đó có chừng ba ngàn người bị chết"(Xuất. 32:26-28).

Tất cả những cân nhắc trần thế được hiến tế cho sự quan tâm thuộc thiên, tất cả các mối quan hệ trần tục bị cắt đứt vì tư tưởng thuộc thiên, tất cả mọi thứ tình cảm và cảm xúc tự nhiên, tất cả những gì của hồn, đã bị giết chết vì các lợi ích mà đã chi phối bước ra đi của dân của Đức Chúa Trời. Vì trong tư tưởng của Đức Chúa Trời, họ cần là một dân thuộc thiên, và do đó không vướng mắc vào hệ thống thuộc linh chi phối thế giới này. Trong đó một mình người Lê-vi được coi là đại diện cho tư tưởng thuộc thiên của Đức Chúa Trời. Một điều rất quyết liệt và hoàn toàn, mà họ nên làm điều đó.

Và bạn nhớ Chúa không bao giờ quên điều đó. Ngay ở phần cuối của Cựu Ước, trong cuốn sách cuối cùng, Ma-la-chi, đề cập đến các vấn đề của Baal-Peor, nơi Phineas duy trì thế đứng vì lợi ích thuộc thiên mà hồi ban đầu được thực hiện trên cơ hội  tạo ra bò con vàng (Num. 14) . Chúa nói, " Giao ước của ta với Lê-vi vốn là sự sống và sự bình an"(Ma-la-chi 2:5). " Người không nhận anh em mình, (Đệ Nhị Luật 33:9): có nghĩa là không xem xét với sự thông cảm, ngay cả về xác thịt của mình khi điều đó tách khỏi các tư tưởng cao của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã thực hiện giao ước của Ngài với người Levi. Nên ngay lúc đầu người Lê-vi đã lựa chọn, và tách ra khỏi phần còn lại của dân Israel, tiếp lấy chỗ con đầu lòng trong Israel, và họ đã trở thành bộ tộc của những người con đầu lòng, và do đó, lập tức, nhiều bạn sẽ từ trong tâm trí mình nhảy qua bức thư gửi người Hebrew - "Các ngươi đến cùng ... hội thánh của con đầu lòng được ghi danh ở  thiên đàng" (Heb. 12:22,23). Đây là điều thuộc thiên đến một lần nữa: con đầu lòng được ghi danh ở thiên đàng - người Lê-vi, tư tưởng thuộc thiên.

Bây giờ chúng ta nói ở chương 5 là có không gian ít nhất 2000 cubits - cho chúng ta không có thể xác định tại thời điểm này rằng cubit nào ba loại cubits: khoảng cách ít nhất là hơn một nghìn bàn chân, và có thể dễ dàng có hơn 3.000 bộ Anh, một không gian lớn giữa cái hòm và dân chúng, chỉ tỏ khoảng cách bao la giữa Christ và tất cả những người khác trong công trình cứu độ, sự cứu chuộc, sự giải thoát,-- nhưng người Lê-vi đã khiêng hòm. Bạn nói, 'không phải là một sự mâu thuẫn sao? Christ đứng trong sự cô lập, cô độc đối với tất cả. Nhưng bạn thấy các nguyên tắc của người Lêvi. Ngài đại diện cho điều thuộc thiên. Đây là Christ thuộc thiên. Đó là nguyên tắc của người Lê-vi mang hòm ở đó. Đây không chỉ là Christ thuộc đất, Chúa Giêsu lịch sử, một người giữa người, mặc dù tốt hơn cách lớn lao. Đây là Một Đấng Thuộc Thiên.

Nếu bạn muốn nguyên tắc đó đã được chứng minh, bạn nhớ sự cố trong những ngày của David, khi ông tham khảo ý kiến ​​với các trưởng lão của Israel để rước chiếc hòm, và họ đã đóng một chiếc xe để làm điều đó. Ông có ý tưởng của mình từ vùng đất của dân Phi-li-tin, nơi ông đã sống trong thời cai trị của Saul, và nơi ông đã nhìn thấy họ làm một chiếc xe. Họ đặt cái hòm trên chiếc xe, và bi kịch tiếp theo. Uzzah chết trước mặt Chúa. David đã rất đau buồn với Chúa bởi vì Ngài đã thực hiện sự phá vỡ trong ngày hôm đó, nhưng, là người đàn ông, ông luôn luôn được điều chỉnh với Chúa - một trong những điều vinh quang về David là tính chất chịu điều chỉnh của mình - ông đã không có một cuộc tranh cãi lâu dài với Chúa, hay Chúa với David. David đã trở lại với Chúa, và có lẽ đã cố gắng để tranh luận về điều đó - nhưng Chúa đã thắng cuộc tranh luận. Chúa đã đưa ông trở lại Kinh Thánh và cho ông thấy là người Lê-vi đã từng khiêng hòm - đó không phải do máy móc, không có tổ chức, nhưng một dân thuộc thiên, đó là mang chứng cớ của Chúa Giêsu.

Vì vậy, người Lê-vi mang hòm. Tính thuộc thiên của các điều này là nguyên tắc chức năng của người Lêvi, và tất nhiên điều đó đi vào gốc rễ của việc họ không có một một cơ nghiệp trong trái đất. Họ không thuộc về trái đất: họ thuộc về thiên đàng. Họ sẽ không đi để mọc rễ tại đây, nhưng ngay cả như vậy, những người đại diện cho những điều thuộc thiên, họ sẽ được phân bổ sống giữa vòng toàn dân của Đức Chúa Trời, để gìn giữ cho dân của Đức Chúa Trời liên lạc với trời. Dân của Đức Chúa Trời luôn luôn có xu hướng  trần gian. Điều đó là nỗi nguy hiểm và thảm kịch của  Hội thánh qua nhiều thế kỷ, luôn luôn bị hút về phía trái đất này, trở thành một cái gì đó ở đây, theo kiểu cách của con người, chạy theo những ý tưởng của thế giới này.

Chúa cần người Lê-vi sống giữa vòng dân Ngài

Bây giờ chúng ta đến điểm của chúng ta. Chúa phải có những người đã trải qua đau khổ, qua thập giá, thông qua sự hy sinh, thông qua công việc sâu sắc của sự phân rẽ, những người đã không thỏa hiệp về bất kỳ những cân nhắc về tình cảm hoặc quan tâm trần thế nào cả: những người đã đứng và đang đứng hoàn toàn, trọn vẹn, với tất cả mọi giá, vì tư tưởng thuộc thiên đầy đủ của Ngài liên quan đến Con của Ngài và liên quan đến Hội thánh. Ngài phải có họ, và Ngài phải phân bổ họ ở khắp mọi nơi và mang họ vào mối quan hệ sinh tử với dân của Ngài, để giữ cho những người dân đó không sa vào xu hướng về trái đất – thoát khỏi sự ràng buộc với thế giới.

Trụ sở chính ở trên trời

Há bạn không thấy rằng đây chính xác là những gì đã xảy ra trong Tân Ước sao? Thật khá hấp dẫn khi xem nó. Khi bạn đi vào Tân Ước, bạn từ bỏ các tiêu biểu và các hình ảnh --tôi mong đợi một số bạn khá mệt mỏi về các tiêu biểu và hình ảnh, bạn nhận được một sự thừa thải về điều đó. Điều lớn để xem là thực tế. Khi bạn đi vào sách Sứ đồ, bạn tìm thấy toàn bộ điều này lặp đi lặp lại. Điều gì đã xảy ra? Bạn bắt đầu với Chúa Giêsu được đặt ở vị trí thuộc thiên: trụ sở chính ở trên trời, bây giờ mọi việc cai trị ở trên trời, và sau đó Thánh Linh đến để làm cho tất cả mọi thứ trở thành thuộc thiên, để cai trị tất cả mọi thứ liên quan đến thiên đàng. Đó là những gì chúng ta đã nói trong chương vừa qua của chúng ta: Tướng đạo binh của Chúa, tiếp lấy tất cả mọi thứ liên quan đến thiên đàng, và sau đó di chuyển tất cả mọi thứ từ  trời xuống đây.

Trước hết mọi sự nó di chuyển từ trời trong Giê-ru-sa-lem, một chuyển động hùng mạnh từ trời, và những điều đó đang xảy ra. Nhưng sau một thời gian, lưu ý xu hướng (tất nhiên câu chuyện được kể trong một vài câu, nhưng nó bao gồm một thời gian rất đáng kể). Sau một thời gian, Giê-ru-sa-lem bị hút về phía trái đất, và có xu hướng - và không chỉ có xu hướng, nhưng thực ra đã bắt đầu để trở thành một trụ sở trần thế chính của Hội thánh. Chỉ là có, trong lệnh truyền của Chúa, sự bắt đầu, điểm bắt đầu: "bắt đầu từ Giê-ru-sa-lem". Giê-ru-sa-lem đã không bao giờ có ý định làm một điều bao gồm và tối hậu, nhưng nó đã cấu tạo chính nó là một loại trụ sở chính để cai quản Hội thánh, và bạn sẽ thấy loại phát triển đó khi bạn đi vào sách Công Vụ. Hãy nhìn một chút đến Paul, con người thuộc thiên, và xem làm thế nào ông khước từ Giê-ru-sa-lem.

Tuy nhiên, bạn đến với chương thứ bảy sách Công Vụ, sự ném đá Stephen, và đó là sự kết thúc của Giê-ru-sa-lem. Từ điểm đó, trời lại khẳng định chính nó nói, 'Không, không có trung tâm hoặc trụ sở trần thế, trụ sở chính ở thiên đàng, và lúc đó tất cả họ đều tản lạc khỏi Giê-ru-sa-lem. Họ đã bị khuấy động và ném ra khỏi tổ và bay theo mọi hướng. Bất cứ nơi nào họ đi, cho dù đó là Philip hoặc là bất cứ ai, họ được chứng minh ở khắp mọi nơi về Chúa thuộc thiên, mang mặt thuộc thiên của các sự vật đến. Vâng, những người Lê-vi được đặt khắp mọi nơi trong mối quan hệ với cả thế giới, để giữ gìn cho mọi thứ theo lối đi thuộc thiên. Vì vậy, nó phát triển như thế.

Bạn di chuyển đến chương 9, và nó là một trong những chuyển động kinh khủng của trời. Saul đã từ Giê-ru-sa-lem, trên đường đến Damascus--Jerusalem là trụ sở của ông, đầy đủ. Ông có thẩm quyền từ vị Thượng Tế, từ các nhà lãnh đạo. Giê-ru-sa-lem cai trị nơi mà ông quan tâm. Tuy nhiên, ông phát hiện ra trước khi ông đến đoạn cuối của cuộc hành trình rằng sự cai trị thì ở trên trời, chứ không phải ở Giê-ru-sa-lem. Các tầng trời mở ra; có ánh sáng đến từ trời và một giọng nói từ trời, và đó là sự kết thúc cái thuộc đất cho Saul của Tarsus. Từ thời điểm đó, ông là một người thuộc thiên-- - và xem thấy như thế nào, từ bấy giờ về sau, người đó đang chuyển động liên quan đến thiên đàng. Điều đó có thể mang theo chi tiết, nhưng đây là một người Lêvi hùng mạnh. Và do đó, nó đã không còn tại Giê-ru-sa-lem, nhưng Antioch. Chúa đã di chuyển từ Giê-ru-sa-lem. Antioch là một điều thuộc linh rất tinh khiết. Giê-ru-sa-lem đã trở thành trung tâm của các giới chức cơ đốc - nhưng không có gì là chính thức ở Antioch. Những gì bạn có tại Antioch, mà bây giờ thay thế Giê-ru-sa-lem, là một đoàn thể của những người đang kiêng ăn và cầu nguyện: và thiên đường đổ xuống, và Đức Thánh Linh nói, "hãy biệt riêng Barnabas và Saul cho Ta" (Cv 13:2). Đây là một cái gì đó liên quan đến thiên đàng, bạn sẽ thấy. Nó  tuyệt vời.

Vì vậy, chúng ta có thể tiếp tục đưa ra bằng chứng. Nhưng những gì là điểm chính? Thật không  rõ ràng từ quan điểm của Đức Chúa Trời, trong tâm trí của Đức Chúa Trời, tất cả mọi thứ được dự định có liên quan đến thiên đàng và được thiên đàng quản lý chăng? Sự đầy đủ thuộc thiên là mục tiêu của Ngài với dân Ngài: làm cho họ thành một dân thuộc thiên và được dẫy đầy với sự đầy đủ thuộc thiên của Ngài. Và ngay vào phần cuối cùng, chúng ta nhìn thấy Giê-ru-sa-lem mới - không phải là thành phố cũ, nhưng Giê-ru-sa-lem mới từ Đức Chúa Trời, từ trời mà xuống thuộc thiên, trong sự đầy đủ thuộc thiên tuyệt vời. Đó là một cái gì đó bao la, là Giê-ru-sa-lem mới – dài 12.000 furlongs trong mọi hướng (Khải 21:16). Có sự đầy đủ tuyệt vời ở đây. Tất cả các quốc gia sẽ lấy được tài nguyên của họ từ nó. Trái của cây sự sống, nước của dòng sông sự sống, dành cho tất cả các quốc gia. Ánh sáng của nó cho tất cả các quốc gia. "Các quốc gia sẽ bước đi giữa ánh sáng của nó" (Khải. 21:24). Điều này là sự đầy đủ thuộc thiên, điều mà Chúa đã làm việc trải suốt các đời.

NGài đang làm việc bây giờ trong bạn và tôi. Đôi khi tôi nghĩ rằng chúng ta là hai người, một ở đây và một ở trên trời. Tất nhiên chúng ta đang ở đây, nhưng có cái gì đó của chúng ta "đi lên" tất cả cõi thời gian, khi Chúa đang ở trong chúng ta, có thêm một cái gì đó của thiên đàng. Nó đang được lưu trữ ở đó. Không phải có lẽ là những gì Chúa có ngụ ý sao, khi Ngài gọi Ngài là "Con của con người, nhưng người đang ở trên trời" (John 3:13), ngay cả khi Ngài đang ở trên trái đất? Có một khía cạnh của chúng ta đang phát triển ở trên trời. Đừng nghĩ rằng thiên đàng như một hành tinh ở xa. Chúng ta đang phát triển trong tư tưởng thuộc thiên đó về các sự vật. Một cái gì đó của chúng ta được “đi lên”. Tôi tin rằng Hội thánh là như thế.  Hội thánh thực sự là một điều vô hình. Bạn không biết, ngoại trừ bởi Thánh linh, Hội thánh thực sự là những gì. Bạn không có thể nói rằng những người tham dự một nơi nào đó là Hội thánh. Bạn không thể nói rằng những người tuyên xưng một số giáo lý và chân lý cơ đốc là  Hội thánh. Họ có thể là hoặc họ có thể không. Nhưng nếu bạn nhóm họp trong Đức Linh - và đó là một cái gì đó không rờ đụng được – tại đó bạn có Hội thánh. Hội thánhlà như thế, và đó là tính chất thuộc thiên của nó - và điều đó đang ‘đi lên’, do đó, hãy luôn luôn nói như vậy,  và hiện nay nó sẽ đi xuống trong sự đầy đủ ra từ thiên đàng. Bây giờ nó đang được xây dựng theo cách đó. Đó là ý muốn của Đức Chúa Trời mà nó phải là như thế.

Nhưng quan điểm của tôi bây giờ là Chúa phải có loại đại diện đó, có thể là cá nhân hoặc trong các cộng đồng, đặt bên cạnh tất cả dân của Ngài ở đây để giữ liên lạc với trời, để giữ những điều thuộc thiên trước mắt mọi người. Một trong các chức năng của người Lê-vi là để dạy Lời Đức Chúa Trời - có nghĩa là, để giữ dân của Chúa được liên lạc với tư tưởng của Đức Chúa Trời. Đó là tính chức năng, không chính thức. Bạn không cần gọi mình là một Lêvi, hay bất cứ danh gì nhiều hơn một reverend (mục sư). Không dùng chức danh, nhưng nắm bắt các nguyên tắc. Nếu chúng ta ở đây trên trái đất này đang giữ cho dân chúng liên lạc với trời, nếu chúng ta được liên kết với những thứ thuộc thiên, nếu dân chúng được xây dựng bởi sự hiện diện của chúng ta - không nhất thiết phải bằng lời rao giảng của chúng ta, không phải bằng cách hạ mình xuống và nói, "Bây giờ bạn thấy điều này và điều này ... ", không, chỉ bằng sự hiện diện của chúng ta, bởi hiện thân của chúng ta về đời sống , bản chất và sự đầy đủ thuộc thiên - nếu khi họ đến và nhìn thấy tư tưởng đầy đủ hơn của Đức Chúa Trời bởi vì chúng ta đang ở đây, thì chúng ta là những người Lê-vi mà không có danh hiệu và đó là những gì Chúa phải có.

Có thể là các cá nhân. Chúa có sự sắp xếp về dân của Ngài. Trong chính cuốn sách này, trời sắp xếp về dân chúng, về các bộ tộc, và nói, 'Bạn sẽ được ở đây, đây là nơi của bạn. Về mặt tối thượng, Chúa sẽ sắp xếp bạn, và đặt một số bạn ở Đức, một số ở Hà Lan, một số ở Anh, một số ở Mỹ, và khi Ngài đã sắp xếp cuộc sống của bạn, bạn đang ở đó do sự bổ nhiệm của thiên đường, được liên kết với trời, để giữ cho mọi thứ không định cư cách thuộc linh theo mức độ trái đất này. Điều đó, tất nhiên, cũng là ý nghĩa của các hội thánh trong Tân Ước. Đó là ý tưởng thần thượng - có các cộng đồng dân của Chúa, được trồng ở đây và ở đó và ở khắp mọi nơi, như một chức vụ Levi tập thể, để giữ cho trời được gần gũi, và để giữ cho mọi thứ ở đây gần gũi với thiên đường. Ô, mỗi hội thánh là như vậy, giữ những điều ở đây gần với thiên đường!

Vâng, đó là sự khởi đầu. Có nhiều điều hơn nữa có thể được nói. Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ để xem xét tất cả các thơ tín Tân Ước và thấy các sự tác thành của nó. Chúng tôi sẽ bắt đầu với Rô-ma 12 - vì ở đây bạn có một nguyên tắc Levi: " Vậy, anh em ơi, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời mà nài khuyên anh em hãy dâng thân thể của anh em làm sinh tế sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự phụng sự thuộc linh của anh em.  Đừng khuôn rập theo đời nầy,...". Đó là tính cách Levi, sinh tế sống không phù hợp với thế giới này. Vì vậy, chúng ta có thể đi qua tất cả.

Nhưng vấn đề lớn trong các sự suy gẫm của chúng tôi chung với nhau là điều này – rằng chúng ta phải ở đây để liên quan đến thiên đàng, dưới sự cai trị của thiên đường, mang lại những điều thuộc thiên. Chúng ta đang cung phụng liên quan đến thiên đàng. Nó phải đúng với chúng ta, theo mức lượng của chúng ta và trong sự kêu gọi của chúng ta, như nó đúng đối với Phaolô, chúng ta có một tầm nhìn thuộc thiên và chúng ta không thể không vâng lời nó. Chúng ta không mắc nợ điều gì với con người thân yêu đó cho tất cả các hi sinh và đau khổ mà ông đã quen biết những điều thuộc thiên! Nhưng ông trung thành với trời biết bao, cho đến cuối đời—bị ném vào nhà tù, dù mang xiềng xích của mình, ông không nói về điều gì khác ngoại trừ các nơi thuộc thiên

Bạn có nói tình hình của bạn là quá khó khăn để đem trời vào đây không? Vâng, có những tình huống khó khăn. Daniel là một tình huống khó khăn - ba bạn của ông ở trong một tình huống khó khăn, nhưng họ đem thiên đường xuống đây. Một cụm từ lớn trong sách của Daniel là - "các tầng trời cai trị" (4:26). Và họ đã chứng minh điều này. Trụ sở chính là ở trên trời, không có trong Babylon, không phải ở Rome, không phải tại Giê-ru-sa-lem hoặc bất cứ nơi nào khác, nhưng ở trên trời. Chúa giúp chúng ta sống cho trời và sống nhờ trời.

Và bây giờ, lúc kết thúc gần đến, chúng tôi đưa mục tiêu đặc biệt của các sứ điệp này ra xem một lần nữa.

Đức Chúa Trời chỉ có một kết cuộc mà sẽ mang lại cho Ngài sự hài lòng hoàn toàn - 'Sự đầy đủ của Christ’. Sự đầy đủ đó có ngụ ý được tìm thấy trong một dân được lấy ra từ các quốc gia. Bởi dân đó, trong sự đầy đủ đó, Ngài dự định cai trị cõi sáng tạo trong các thời đại sắp tới. Điều này sẽ không thể đạt được theo cách dù muốn dù không, nhưng chỉ bằng sự trả giá vô hạn và chịu sự xung đột ngay bây giờ.

Tất cả những người "đi ra" không "bước vào" sự cuối cùng nầy. Nhiều người sẽ không đi trọn con đường, thực hiện đầy đủ các điều kiện, 'làm sự kêu gọi gọi và sự lựa chọn của họ thành chắc chắn', để sẽ bước vào được vương quốc, kế thừa trong các mức lượng khác nhau, nhỏ hơn hoặc lớn hơn.
Mãi cho đến sự đầy đủ của mục đích, những người tiên phong là cần thiết, và con đường của những người tiên phong là một lối đi đặc biệt, đầy kinh nghiệm, nhiều đau khổ, lắm rắc rối, nhiều trắc nghiệm, mà trong đó những người khác biết rất ít.

Nhưng Đức Chúa Trời phải có những người tiên phong của Ngài – các cá nhân hoặc cộng đồng, và đây là những người' HOÀN TOÀN THEO CHÚA ".
T. Austin-Sparks
Hết