"Jêsus phán cùng người rằng:
"Si-môn, con Giô-na ơi, ngươi có phước đó, vì chẳng phải thịt và huyết bày
tỏ (khải thị) điều ấy cho ngươi đâu; bèn là Cha ta ở trên trời vậy " (Mt 16:17).
" Nhưng Ngài xây lại mà phán
cùng Phi-e-rơ rằng: "Ớ Sa-tan, hãy lui ra đằng sau Ta! Ngươi làm cớ vấp
phạm cho ta; vì tâm ý ngươi chẳng chăm về việc Đức Chúa Trời, song chăm về việc
loài người." (Mt 16:23).
"Chúa lại phán: “Si-môn ơi,
Si-môn, nầy, Sa-tan đã đòi sàng sảy ngươi như lúa mì. Song Ta đã cầu nguyện cho
ngươi, hầu cho đức tin ngươi không bị mất. Vậy, đến khi ngươi đã trở lại, thì
hãy làm cho vững vàng anh em ngươi."
(Lu-ca 22:31-32; ASV).
Chúng ta có trước mặt mình lịch sử thuộc
linh trong sự việc tạo nên một tôi tớ của Đức Chúa Trời, và điều này có thể
được nhìn thấy trong trường hợp đại diện và rất có tính con người của Simon
Peter.
Điều mà xuất ra từ các đoạn văn trên là sự
kiện, trong cuộc đời của một người đứng liên quan cách sinh tử với các mối lưu
tâm của Chúa, thiên đường và địa ngục có một mối quan tâm rất lớn đến điều đó,
và một người như vậy trở thành chiến trường của cả hai lĩnh vực; Đức Chúa Trời và
Satan, thiên đường và địa ngục. Bạn khó có thể có bất cứ điều gì mà minh họa
một cách sinh động hơn các tương phản kinh khủng ở đây.
Tại một thời điểm - " Si-môn,
con Giô-na ơi, ngươi có phước đó, vì chẳng phải thịt và huyết bày tỏ (khải thị)
điều ấy cho ngươi đâu; bèn là Cha Ta ở trên trời vậy "" và có vẻ như, trong vòng vài phút sau đó-
" Nhưng Ngài xây lại mà phán cùng Phi-e-rơ rằng: "Ớ Sa-tan,
hãy lui ra đằng sau Ta! Ngươi làm cớ vấp phạm cho Ta; vì tâm ý ngươi chẳng chăm
về việc Đức Chúa Trời, song chăm về việc loài người "(Mt 16:23; ASV). Sau đó, trong kết nối với điều này, chúng
ta có những đoạn văn khác trong Lu-ca. Nghĩa đen của những từ ngữ "
Sa-tan đã đòi sàng sảy ngươi như lúa mì. Song Ta đã cầu nguyện cho ngươi,." Bạn hầu như không biết điều gì tạo
ra con lắc đung đưa trong một người như vậy, nhưng nó có những bài học của nó, và
mức độ nghiêm trọng của trường hợp nầy làm nổi bật những bài học mà nó dạy.
Chiến
Trường Quyền Năng Của Satan
(A) Thế giới
Bạn thấy nó là một vấn đề, ở nơi đầu tiên,
lập trường được tiếp lấy và chiếm đóng bởi một người quan tâm. Khi Peter tiếp
lấy lập trường thuộc thiên - "Chúa là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng
sống" - ông ở trong một vị trí rất mạnh mẽ. Các chìa khóa của vương quốc thiên đường, ràng buộc trên trái đất và ràng
buộc ở trên trời, là của ông. Ông yếu nhược, và ở một vị trí rất yếu đuối, khi
ông tiếp lấy lập trường trần gian, lập trường của loài người, lập trường phán
đoán riêng của mình và lập trường bản ngã của mình. Lập trường đưa ra quyết
định-- liệu ông có mạnh hay yếu thuộc linh, và hoặc Satan có quyền lực trên ông
ta hay không. Có vẻ, khi Chúa nói chuyện với họ về những gì sẽ diễn ra tại
Giê-ru-sa-lem cho sự chết của Ngài, Simon đem Ngài riêng ra nơi lặng lẽ, và
theo một cách rất tử tế và làm nguôi lòng, nhưng với một lượng bảo trợ nào đó,
người cảm thấy, nói với Chúa rằng Ngài không phải bị chán nản và u ám đâu, rằng
Ngài phải có một cái nhìn tươi sáng hơn về các sự vật, và các loại điều này
chắc chắn sẽ không xảy ra với Ngài.
Nhưng trong thái độ của Peter, trên lập
trường của Phêrô, Chúa đã nhìn thấy khá rõ ràng một sự tái phát của những gì
Ngài đã gặp cách rất khủng khiếp trong vùng hoang dã trước kia trong sự cám dỗ
của mình, khi Sa-tan đã dâng cho Ngài các vương quốc của thế giới này mà không
có thập giá - đã tìm cách nói năng, để chuyển hướng Ngài khỏi lối đi mà Ngài đã
giao thác chính Ngài. Peter đã trở thành giọng nói và công cụ của cùng một kẻ
thù đầu lĩnh, muốn xoay chuyển Chúa khỏi thập tự giá. Do đó từ ngữ tiếp sau là
về việc cứu cuộc sống. Nhưng tiếp lấy lập trường có vương quốc và ngai vàng
trên bất kỳ đường hướng nào khác hơn đường hướng do Đức Chúa Trời ấn định, là
con đường thập giá, thì là liên minh với Satan, và sẽ đưa bất cứ ai đó trong
liên minh vào sức mạnh của Satan và tiêu diệt họ về mặt thuộc linh.
Thứ nhất, sau đó, thật rất rõ ràng rằng
bất kỳ lập trường nào của thế giới, mà trong bản chất của nó là một vương quốc
mà không có đau khổ, không có thập giá, mà không loại bỏ sự sống tự nhiên, là
lãnh vực quyền lực và quyền bính của Satan. Thật hoàn toàn rõ ràng rằng, trong
trường hợp của Hội thánh, nói một cách công bằng tổng quát, và trong trường hợp
của vô số cá nhân cơ đốc nhân, điểm yếu đuối, sự thất bại, và nhục mà định tính
chất cho họ, và điều đó đã trở thành rất hiển hiện trong trường hợp của Phêrô,
là do chiếm lấy lập trường của sức mạnh của Sa-tan.
Lập trường đó có thể được coi là là thỏa
hiệp với thế giới trong nguyên tắc của nó.
(B)
Bản ngã không bị đóng đinh
Trong vị trí thứ hai, có sức mạnh bản ngã
của Peter, sự tự tin. "Lạy Chúa, , tôi sẵn sàng chịu tù và chịu chết với
Ngài." (A.S.V.). Sau đó ông phát hiện mình chưa sẵn sàng, không chuẩn bị trước, ông
đã không có khả năng cho điều đó, nhưng
đồng thời đó là một trường hợp tự tin, và rằng lập trường đó mang lại sự dang
dở của ông và quyền lực của Satan. Bản ngã vẫn còn sống và đang thống trị thay
vì chết, hay bị đưa vào thập giá, là lập trường của quyền lực Sa-tan. Không
phải cho đến khi hồn đã bị từ chối và đặt nằm xuống thì sức mạnh của quyền lực Satan
bị phá hủy và quyền năng thuộc linh được thành lập trong đời sống của con cái,
và đầy tớ của Đức Chúa Trời sao?. Đó là vấn đề của lập trường—hoặc đó là thế
giới hay là bản ngã (một từ ngữ khác cho xác thịt) – điều đó xác định như thế
nào cho đến nay, khi Satan có quyền lực và như thế nào đến nay, khi chúng ta có
quyền năng thuộc linh.
Cần
có quyết tâm bền bĩ
Bây giờ, những gì Chúa nói với Phêrô ở đây
rất tỏ rõ và tôi nghĩ, rất hữu ích. "Ngươi là khối vấp ngã (một hành vi
phạm tội) cho Ta ."Chúa đã chiến đấu trận này, đã tiếp lấy lập trường của
Ngài, đặt cả hai chân trên con đường của ý muốn Đức Chúa Trời đối với Ngài, cụ
thể là, do thập tự giá đi đến vương quốc; và đối với Ngài, đó không phải là
cách dễ dàng. Nó không chỉ bị đóng đinh và bị giết chết, nhưng được trở thành
tội lỗi và tất cả những gì liên quan đến sự đau khổ cuối cùng là bị Đức Chúa Trời
từ bỏ. Đó không có phải là lối đi dễ dàng, và Ngài đã giữ cho chính mình một
cách cứng rắn theo hướng đó, và bất cứ điều gì cặp theo nhằm gây ảnh hưởng đến
Ngài, thì chỉ đưa đến sự đòi hỏi mới cho sự quyết tâm và kiên trì. Vì vậy, điều
đó xúc phạm đến Ngài trong ý nghĩa rằng nó đã làm khó khăn cho Ngài, nó làm vất
vả cho Ngài, nó không giúp đỡ Ngài. Có thể nó đã được dự định để giúp đỡ, theo
như Peter đã quan tâm, không biết những gì ông đã nói, nhưng đằng sau đó, Chúa
thấy rằng nó chỉ nêu lên vấn đề cũ một lần nữa, cuộc chiến trận cũ, và do đó nó
xúc phạm cảm giác của Ngài về ý chí Cha của Ngài và đứng trên con đường của
Ngài, và làm cho nó càng khó khăn hơn.
Tôi nghĩ rằng điều đó nói với chúng ta rằng
một vị trí phải được tiếp lấy toàn diện và trên nhiều điều mà nơi ý muốn của
Đức Chúa Trời có liên quan. Chúng ta phải rất chắc chắn và tích cực đến một vị
trí như vậy, và sau đó nhận ra rằng thời gian sẽ là một phương tiện khác, một
nỗ lực của kẻ thù muốn thay đổi tâm trí của chúng ta, để làm suy yếu chúng ta
trong tiến trình đó, tạo ra các gợi ý, làm cho chúng ta xem xét lại nó trong
ánh sáng của các vấn đề và lợi ích khác nhau. Chúng ta sẽ gặp vi phạm nầy, vấp
ngã này, điều trở ngại nầy, và có thể rất tàn nhẫn với nó. Cách Chúa xử lý với
Peter, trong một ý nghĩa, là tàn nhẫn. Thực sự không có điểm yếu trong thái độ
của Ngài trên việc đó. Nhận thức rõ bản chất thật sự của nó, Ngài thấy rõ ràng
rằng, nếu Ngài chấp thuận đề nghị này, thì Ngài sẽ không đi đến Giê-ru-sa-lem
cũng không lên thập giá. Đó là một vấn đề hoặc chúng ta đã giải quyết điều như
vậy là ý muốn của Đức Chúa Trời, và sau đó, điều nầy hoặc điều đó phát sinh có
nghĩa là về lâu về dài mà chúng ta không bao giờ đạt được điều đó, không bao
giờ làm theo ý muốn đó? Nếu vậy, nó đã được xử lý cách rất tàn nhẫn và làm sai
lệch con đường và đặt nó phía sau chúng ta. Thập giá đến với chúng ta trong
nhiều kết nối và các giới hạn khác nhau.
Sau đó, nếu chúng ta thực sự vượt qua để
đến nơi có quyền năng thuộc linh như Peter đã có, lập trường đó của kẻ thù phải
liên tục bị từ bỏ và từ chối. Kẻ thù phải bị cướp bóc điều mà sẽ tiêu diệt
chúng ta và điều có thể ban cho hắn sức mạnh tiêu diệt chúng ta, và chúng ta
phải rất tàn nhẫn với bất cứ điều gì phát sinh cho hắn có vị trí đó và đánh bại
ý định của Đức Chúa Trời, nơi chúng ta quan tâm. Cuộc chiến này của thiên đường
và địa ngục, Đức Chúa Trời và Satan, tiếp tục tranh nhau trong hồn chúng ta,
nhưng có sự an ủi cho chúng ta, chúng ta có một Thầy Tế Lễ lớn bao giờ cũng sống để cầu thay. Chúng ta có một tài sản
lớn trong sự cầu thay liên tục của Chúa Giêsu cho chúng ta. Chúng ta hãy kết
thúc bài nầy bằng lời ghi nhận về sự khuyến khích và bảo đảm đó.
T. Austin-Sparks--1948