Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

Những Người tiên phong của lối đi thuộc thiên--7


-- Chiếm hữu miền đất thuộc thiên
" Xảy khi Giô-suê ở gần Giê-ri-cô, ngước mắt lên mà nhìn, bèn thấy một người đứng cầm gươm trần đối diện cùng mình. Giô-suê đi lại người và nói rằng: Ngươi là người của chúng ta hay là người của kẻ thù nghịch chúng ta?  Người đáp: không, bây giờ ta đến làm tướng đạo binh của Đức Giê-hô-va. Giô-suê bèn sấp mặt xuống đất, lạy và hỏi rằng: Chúa truyền cho tôi tớ Chúa điều gì?  Tướng đạo binh của Đức Giê-hô-va nói cùng Giô-suê rằng: Hãy lột giày khỏi chân ngươi, vì nơi ngươi đứng là thánh. Giô-suê bèn làm như vậy.”
"... lại soi sáng con mắt của lòng anh em, hầu cho anh em có thể biết được sự hi vọng về ơn kêu gọi của Ngài là thể nào, sự giàu có về vinh hiển của cơ nghiệp Ngài trong các thánh đồ là làm sao" (Ê-phê-sô 1:18).

Ngay từ đầu, tôi sẽ làm sáng tỏ rằng tôi không có mục đích bàn luận sự tương ứng giữa sách Joshua và thư Êphêsô. Chúng ta đang bận tâm trong những bài nghiên cứu này với một tư tưởng đặc biệt, xung quanh đó có tất cả những điều này tập hợp, nó tập trung trong đó: đó là, kết cuộc của Đức Chúa Trời là có sự đầy đủ thuộc thiên bày tỏ trong trái đất này thông qua và bởi một dân. Toàn bộ tiến trình  giao dịch của Ngài qua các thời đại, từ khi Ngài thành lập các từng trời trên trái đất, đã là, và vẫn là, từ quan điểm của con người xem, giống như một cuộc hành hương thuộc linh, một chuyển động  thuộc linh hướng về trời: và điều đó có nghĩa là, không đối với một số nơi, nhất thiết, nhưng một số thứ tự của các sự vật theo tâm trí của Đức Chúa Trời - thứ tự đó mà Chúa Giêsu ám chỉ nói về ý chỉ của Đức Chúa Trời, Ngài nói, "như ở trời" (Mt 6:10); có tất cả mọi thứ như có ở trên trời. Hướng tới điều này có một đường lối thuộc thiên, tiến trình thuộc thiên, một cuộc hành trình thuộc thiên, và chúng ta đang tìm cách nhìn xem, trong số những thứ khác, bản chất của đường lối thuộc thiên đó. Và sau khi chúng ta đã thấy điều đó, vì rất nhiều người không biết nhiều hơn so với khởi đầu theo đường lối đó trong sự hoán cải, Chúa dấy các dụng cụ mà Ngài làm công việc rất sâu sắc của Ngài liên quan đến thiên đàng, để đi tiên phong trên đường lối thay cho những người khác.

Bây giờ chúng ta theo đuổi điều này thêm một chút. Với hai đoạn văn mà chúng ta vừa đọc, chúng ta đến một điểm cụ thể trong vấn đề này về việc đạt đến sự đầy đủ thuộc thiên. Phần thứ hai của sách Joshua, tất nhiên, là bận rộn với việc dân chúng vào cơ nghiệp, cơ nghiệp được phân chia, phân bổ và sở hữu. Kỳ lạ thay, trong bức thư Êphêsô - tương ứng với điều này - nó được đặt vòng theo đường lối khác. Thơ nói về cơ nghiệp của Đức Chúa Trời trong dân của Ngài, “các sự phong phú của sự vinh hiển của cơ nghiệp Ngài trong các thánh "(1:18), và tôi muốn thả xuống một từ ngữ trên đó trước khi chúng ta tiến tới, bởi vì nó không khác nhau, nó không phải là cái gì khác. Đây là điều tương tự nhìn từ phía bên kia.

Chúa vào cơ nghiệp của Ngài, khi, và chỉ khi nào, dân của Ngài thực sự trở thành một dân thuộc thiên. Đối với Chúa, để có cơ nghiệp của Ngài, họ phải là nơi mà họ được nhìn thấy trong bức thư Êphêsô. Khi họ thực sự có vị trí và sở hữu, cùng thực sự trở thành một dân thuộc thiên, khi ấy Chúa đã có cơ nghiệp của Ngài. Để xem "các sự phong phú của sự vinh hiển của cơ nghiệp Ngài trong các thánh đồ" có nghĩa là, từ phía bên kia, chúng ta đến nơi mà Ngài có thể nhìn thấy nó trong chúng ta. Ngài không thể nhìn thấy cơ nghiệp của Ngài trong các thánh đồ cho đến khi Ngài nhìn thấy họ ở nơi mà Ngài muốn họ ở, cho đến khi Ngài thấy họ thực sự là dân đáp ứng tâm trí của Ngài như là một dân thuộc thiên. Tôi nói điều này để làm sáng tỏ bất kỳ sự khó khăn có thể có về trí năng hơn nói về dân chúng sở hữu cơ nghiệp, và từ ngữ này về Chúa chiếm hữu cơ nghiệp của Ngài.

Bây giờ, điểm của chúng ta không chỉ là lẽ thật về việc có được một cơ nghiệp trong Chúa Jesus, hoặc cho chúng ta hoặc cho Chúa; không chỉ là lẽ thật, được đề ra trong Lới Chúa, khi chúng ta hiệp nhất với Christ qua sự chết, sự chôn cất, và sự sống lại, và ở phía bên kia, chúng ta đi vào lĩnh vực của sự đầy đủ thần thượng. Điểm mà chúng ta đang nhấn mạnh là điểm thực sự trở thành một dân thuộc thiên, thực sự chiếm hữu - không theo giáo lí, không theo ý thuyết, không phải theo Kinh Thánh suông, nhưng thực sự.

Tôi khá chắc chắn rằng bạn chiêm ngưỡng lẽ thật, bạn chiêm ngưỡng nó, bạn nhận ra rằng đó là một sự trình bày tuyệt vời, tôi tin chắc rằng, trong trái tim của bạn, hãy nắm lấy những ý tưởng, nhưng vấn đề bối rối là tất cả những điều này được biết rất tốt --nó đã được dạy rất nhiều người, nhưng họ không có ở đó. Họ đã không thực sự đi đến vị trí đó --mà họ là điều này - và, cái gì là sự sử dụng hoặc của tất cả các giáo lí, lời giảng dạy, lời giải thích, và tất cả các phần còn lại là những gì, nếu chúng ta không có ở đó? Vì vậy, chúng ta phải nhìn vào đường lối, tôi phải nói, có được đến đó, đến nỗi nó sẽ trở thành một thực tế.

Quyền làm Chủ của Đức Thánh Linh

Và điều đầu tiên sau công việc chuẩn bị mà chúng tôi đã nói trong một vài trang trước đó: Jordan, đã để một cái gì đó trong lòng sông Jordan, người cũ của chúng ta chịu đóng đinh và còn lại ở đó, sau khi rời bỏ anh ta ở đó và để cho anh ta được bao phủ và đi ra khỏi anh ta: sau đó và sau Gilgal - có nghĩa là, mặt tiêu cực, lột bỏ - bây giờ đến mặt tích cực, việc mặc vào, việc chiếm hữu, hay bước vào cách thiết thực và thực tế, trở thành điều mà luôn luôn được thấy trước mắt. Vì điều này luôn luôn được xem thấy, hoặc nó đã có kể từ khi ra khỏi Ai Cập. Nó đã được đề cập trong bài hát của Moses. Vâng, nó đã được thấy trước trong bài hát tiên tri tuyệt vời đó ở phía bên bờ giải thoát của Biển Đỏ. Nó luôn luôn ở đó như là một khái niệm, nhưng nó đã được ở xa, nó ra từ một nơi nào đó, nhiều hoặc ít sống động, đang khi ngày tháng trôi qua: đôi khi mạnh mẽ và rõ ràng cùng tích cực và hấp dẫn, gắn chặt; vào các thời điểm khác mờ dần, yếu kém và xa, một sự trừu tượng.
Nhưng bây giờ toàn bộ điều đó đã phải đứng đắn như một vấn đề hiện tại tích cực, sự chuẩn bị đã được thực hiện. Chúng ta đến phân đoạn này mà chúng ta vừa đọc Joshua 5:13-15. Joshua, đứng đối diện với Jericho, "Xảy khi Giô-suê ở gần Giê-ri-cô, ngước mắt lên mà nhìn, bèn thấy một người đứng cầm gươm trần đối diện cùng mình”. Linh chiến binh trong Joshua đã dấy lên rõ ràng, và ông đã đi đến thách thức người đó: " Giô-suê đi lại người và nói rằng: Ngươi là người của chúng ta hay là người của kẻ thù nghịch chúng ta? " - Có thể có nghĩa là nếu người đó đã nói “đúng” với phần sau câu hỏi của ông, sẽ tồi tệ cho người đó – vì vào thời điểm này, ông chỉ nhìn thấy một người. Câu trả lời tiết lộ rằng Ngài hơn là một người đàn ông. Joshua đầu hàng, bỏ thái độ thách thức của ông, cúi đầu, thờ lạy, thú nhận mình là tôi tớ của Vị này , và yêu cầu để được hướng dẫn. Vị này là ai? Như tôi đã nói trong chương trước, đó là niềm tin của riêng tôi về Vị này, trong phần đặc biệt này của Kinh Thánh, tượng trưng Thánh Linh trong Tân Ước. Điều đó, tôi nghĩ rằng, có thể phát sinh khá nhiều bằng chứng, nhưng không tranh cãi từ Kinh Thánh, chúng ta hãy xem điều đó hoạt động như thế nào - nếu nó có hiệu lực.

Có một số thay đổi đã diễn ra vào thời điểm này. Tính đến thời điểm này, quá trình, đường lối, quyền cai trị của dân chúng, đã do trụ mây và lửa. Mọi người sẽ chấp nhận rằng đó là Thánh Linh. Đó là mục tiêu, đó là bằng chứng cho các giác quan, đó là đặc trưng của vùng hoang dã. Khi bạn được vào các nơi thuộc thiên, tất cả là Thánh Linh, nhưng, mặc dù vào thời điểm này, Ngài đã được nhìn thấy, Ngài không bao giờ được nhìn thấy một lần nữa. Ngài đã biến mất khỏi ​​nhận thức cảm quan, nhưng Ngài đang có ở đó thông qua tất cả những gì sẽ xảy ra, rất nhiều điều ở đó, Chủ Soái vô hình của các cơ binh của Chúa. Đó là một sự thay đổi. Có rất nhiều thay đổi khác. Không còn manna nữa – bây giờ thổ sản của miền đất, bánh của sự sống, thực phẩm thuộc thiên, theo một nghĩa khác, những gì thuộc lĩnh vực khác: Christ trong sự sống lại, không phải Christ trong sự sỉ nhục, như bánh bị vỡ ra. Đây là Christ trong sự sống lại, thức ăn của dân thuộc thiên. Một thuộc về nơi hoang dã, điều này thuộc về miền đất. Và vì vậy chúng ta có thể đi tới với các sự khác biệt. Bạn thấy đấy, ở đây, trong lĩnh vực này, tất cả mọi thứ cơ bản thuộc thiên, trong một ý nghĩa mới, nói theo đường lối khác, nó có bản chất thuộc linh, không có cảm giác, không tạm thời , nhưng về thể yếu là thuộc linh.

Bây giờ Phaolô nói rằng Thánh linh là "của đặt cọc về cơ nghiệp của chúng ta" (Ê-phê-sô 1:14): đến nỗi Thánh Linh đến đây vào thời điểm này là đảm bảo rằng mục đích này của Đức Chúa Trời sẽ được thực hiện. Ngài, mặc dù từ thời điểm này là vô hình, là sự an toàn tuyệt đối của tất cả các phần còn lại. Chúng tôi cho biết trong nghiên cứu vừa rồi của chúng ta rằng sự hiện diện của Thánh Linh trong việc xức dầu cho mục đích thần thượng, tích cực đảm bảo sự thực hiện mục đích đó, không chỉ làm cho nó có thể, nhưng là lập trường của thực tế. Làm thế nào để nó trở thành một thực tế, hơn là một giáo lí, một lẽ thật, một giới mạng - một thực tế hiện nay?

Đức Chúa Trời đã ban Đức Linh cho chúng ta như là một của đặt cọc: sự bảo đảm, an ninh. Mặt tích cực bắt đầu với điều đầu tiên này - Thánh Linh được trình bày như là Chúa. Bạn nhận thấy rằng bản nhuận chính của Mỹ (như bản Anh ngữ AVM và RVM) ở đây cho biết "vương hoàng" (prince), và có lẽ là đúng với bản gốc hơn là chữ  'Chủ soái' (captain). "Vương Hoàng của các cơ binh của Chúa": Ngài được trình bày trong quyền làm chủ. Mặt tích cực của sự việc bắt đầu ở đó--có quyền làm chủ tuyệt đối của Thánh Linh giữa vòng dân của Đức Chúa Trời. Ngài được trình bày và được công nhận, và một cái gì đó được thực hiện liên quan đến điều đó. Đó không phải là một lẽ thật khách quan, nhưng một cái gì đó được thực hiện tích cực trong mối quan hệ với nó. Joshua đã cúi xuống trong sự qui hàng và sự đầu hàng tuyệt đối.

Thập giá đã dẫn đến điều đó. Thập giá luôn luôn dẫn đến quyền làm chủ quyền của Thánh Linh. Vì vậy, điều đó từ Jordan đến quyền làm chủ của Ngài. Thập giá yêu cầu điều đó. Nếu Ngài không ở trong địa vị của Ngài là làm Chúa, và nếu không có sự đầu hàng tốt hơn, bạn hãy trở lại thập giá-- trở lại và có một cái nhìn qua vùng nước tại nơi những viên đá đó, mà giả định đại diện cho bạn. Một cái gì đó đã đi sai trật, bạn không đúng với thực tế của thập giá, nếu Ngài không phải là Chúa.
Nhưng ở đây, trong sự giải thích thuộc linh, nó được cho rằng thập giá thực sự là một sự kiện được thành lập. Trong khi có những lỗi lầm và điểm yếu của đời sống con người – chúng biểu lộ trong Joshua - trong khi có những lỗi lầm, điểm yếu và vết nhơ vẫn còn đó trong nhân tính của chúng ta, tuy nhiên, cho đến nay, là trái tim của chúng ta và ý chí của chúng ta, song le, về tấm lòng và ý muốn, tâm trí của chúng ta được quan tâm, thập giá đã phá vỡ chúng ta và làm một con đường cho Thánh Linh. Đó là những gì thập giá có ngụ ý: đường lối của quyền làm chủ của Đức Linh được mở ra, và thông qua quyền làm chủ của Đức Linh  đường lối đến sự đầy đủ thuộc thiên cũng mở ra.

Một sự khác biệt sâu sắc có giữa 'những sự chinh phục' (?) do con người tạo ra - Tôi sẽ nói, những sự phục hưng do con người tạo ra - và công việc của Thánh Linh! Một sự khác biệt dường nào! Sách của Joshua là sách của các sự khác biệt hùng mạnh. Sự khác biệt ở đây là như vậy mà nó chỉ dẫn con người phải ra khỏi nó. Ông không có thể tính đến điều này, ông không có chỗ trong nó, nó chỉ đơn giản là vượt quá quyền hạn tính toán của mình. Chúa đã thúc giục dân của Ngài vào một lĩnh vực nơi mà hoàn toàn khác biệt với đường lối làm việc của con người. Khi Thánh Linh là Chúa, bạn không phải tổ chức một cái gì đó để làm cho nó tiến tới. Bạn đã không lập kế hoạch và suy nghỉ chương trình, để có được một cái gì đó đi tới, để làm một công việc của Đức Chúa Trời, để tạo một sự phục hưng. Nó chỉ đi tới. Đó là bước đi của thiên đàng.

Và nó đòi hỏi bạn ở vị trí đó - nó đòi hỏi sự cai trị tuyệt đối của Thánh Linh. Trong mọi hoạt động do con người gây ra luôn luôn có liên hệ trái đất, phương tiện hoặc các phương pháp hoặc dân chúng, hoặc tất cả những đồ dùng, để đảm bảo sự thành công của nó - và điều này đi tới với rất nhiều tiếng ồn và rất nhiều tiếng cọt kẹt, và nó đã có một lượng hỗ trợ to lớn của con người, và bất cứ lúc nào, nó cũng có thể tàn phai, nếu bạn không chống đỡ nó với một cái gì đó nhiều hơn nữa, nó sẽ sụp đổ nếu bạn không làm vậy.

Điều đó không bao giờ giống như sự việc trong công việc của Thánh Linh. Nhưng việc đụng chạm trái đất như vậy- đó là điểm chính. Việc đụng chạm đến  trái đất luôn luôn có nghĩa là sự chết, luôn luôn có nghĩa là bị bắt giữ. Quyền làm chủ tuyệt đối của Thánh Linh đòi hỏi rằng các liên lạc với trái đất phải kết liễu - và đó là những gì có nghĩa khi Joshua được truyền lệnh lột đôi giày khỏi đôi chân của mình. "Chúa của tôi nói gì với tôi tớ của Ngài?"-- 'Hãy đi và chinh phục miền đất, hãy đi và chiếm hữu, hãy đi và dẫn dân chúng bước vào?’ Không phải như vậy. "Hãy lột đôi giày của ngươi”. Joshua ơi, ngươi lột đôi giày của bạn, và tất cả các phần còn lại sẽ theo sau. Bạn phá hủy các liên lạc với trái đất, và xem những gì sẽ xảy ra. Bạn sẽ chỉ phải đi bộ vòng quanh Jericho. Đó không phải là làm thế nào con người sẽ làm điều đó. Hãy suy nghĩ chiến dịch to lớn mà có thể đã được tổ chức để chiếm thành Jericho nếu dành cho nam giới! Không, hãy lột đôi giày của ngươi và xem những gì sẽ xảy ra.

Nếu bạn đặt câu hỏi vào lời giải thích đó, bạn chỉ có để xem những gì đã xảy ra nơi ông cứ còn mang giày của mình, hoặc nơi mà Israel còn mang giày của họ, một chút sau đó. Điều gì đã xảy ra tại Ai? Điều gì đã xảy ra với Gibeonites? Họ đã cứ mang giày của họ, họ chạm vào trái đất: kết quả - bị bắt giữ, thỏa hiệp, hạn chế. Lột đôi giày của bạn và tiếp tục để chúng cách xa bạn. Nguyên tắc của cái thuộc thiên là nguyên tắc chuyển động của Đức Thánh Linh, là nguyên tắc của sự đầy đủ thuộc linh.

'Hãy lột giày ngươi ra khỏi chân ngươi, vì nơi ngươi đang đứng là đất (lập trường) thuộc thiên’. Bạn đã không có chỗ đứng ở đây, trái đất không có chỗ đứng ở đây, thế giới không có chỗ đứng ở đây, con người không có chỗ đứng ở đây. Điều này là thánh thiện và thánh hóa cho thiên đàng. Từ điểm này, trời chiếm lấy. Vâng, ngay cả từ dụng cụ vĩ đại được dấy lên để phục vụ Chúa, thiên đường đã chiếm ngụ ở trên. Tối thượng quyền trong sự lựa chọn một công cụ không bao giờ có nghĩa rằng tối thượng quyền dành chỗ cho sức mạnh của con người. Nó không bao giờ dung túng sai lầm trong dụng cụ. Điều đó có hiệu lực ngay cả với Joshua và Israel, vì Joshua, như chúng ta đã nói trước đó, là đại diện của tất cả các thánh đồ và tất cả các tôi tớ của Chúa.

THÁNH LINH GIAO THÁC CHO MỤC ĐÍCH CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

Nhưng hãy chú ý câu trả lời này đi kèm với yêu cầu của ông - " Ngươi là người của chúng ta hay là người của kẻ thù nghịch chúng ta? " Bên nào? Cho chúng tôi? Cho họ? Cho điều này? Cho điều kia? ‘Không, Ta không cho bên nầy hoặc cho bên đó, Ta không cho ngươi hoặc cho chúng nó : Ta vì  mục đích của Chúa '. Đó là nội dung thực sự của câu trả lời. "Ta không vì dân chúng, bất cứ chúng là ai: Ta vì mục đích của Chúa. Ta không vì công việc này hoặc công việc đó mà bạn đang cố gắng làm cho Chúa. Ta vì mục đích của Chúa, Ta được giao phó cho mục đích của Đức Chúa Trời, mục đích vĩnh cửu ' "Không,.... nhưng ..." Ô, nếu chúng ta chỉ có thể có được lực lượng đó trong tất cả mọi thứ! Chúng ta muốn Thánh Linh bảo trợ cho các chuyển động của chúng ta, công việc của chúng ta, chức vụ của chúng ta. Chúng ta đang yêu cầu Thánh Linh nếu Ngài ‘vì chúng ta '. Ngài sẽ không bao giờ nói Ngài là Ai. Có một cảm giác trong đó Chúa vì dân Ngài.

"Nếu Đức Chúa Trời vì chúng ta ..." Nhưng có một ý nghĩa khác, trong đó Chúa nói, "Ta không vì ngươi, nhưng vì mục đích của Ta trong ngươi và thông qua ngươi, không phải vì bạn, như ngươi, thay mặt cho Israel, hoặc Joshua kẻ được chọn và xức dầu cách tối thượng, Ta không vì ngươi, Ta được phó thác cho mục đích của Đức Chúa Trời’.

Quan điểm của tôi là chúng ta phải đồng nhất lập trường và đích điểm sự phó thác của Thánh Linh. Chúng ta phải biết những gì Thánh linh được giáo phó. Có rất nhiều kế hoạch và sắp xếp cho Chúa, và thất bại quá nhiều trên một phần của Chúa đến và tiếp lấy nó và thực hiện. Ngày hôm nay trong thế giới có biết bao điều được sắp xếp, quy hoạch và lên chương trình cho Chúa. Nó không có vẻ thắng lợi. Chúa dường như không phó thác chính mình Ngài cho nó. Đó chỉ là điểm chính. Chúng ta phải xác định chủ đích của Thánh Linh. Đích điểm của Thánh Linh là không làm điều gì đó và tạo ra một cái gì đó trên trái đất, không thiết lập một cái gì trên đó, khi mà còn liên kết với trái đất này, trong đó còn mang 'giày' trên chỗ đó. Thiết lập một cái gì đó ở đây thì không phải là chủ đích của Ngài.  Thánh Linh được giáo thác cho một cái gì đó hoàn toàn thuộc thiên, và toàn bộ chủ đích của Ngài là tách rời tất cả mọi thứ, trong một con đường thuộc linh và bề trong đối với thế giới nầy. Điều đó phải được hiển thị đầy đủ hơn, có lẽ, hiện nay, nhưng lưu ý rằng, điều quan trọng nhất là biết nó là gì mà Đức Chúa Trời sẽ giao thác chính mình Ngài cho. Ngài sẽ không giao thác bản thân mình cho bất cứ điều gì còn gắn liền với trái đất này. Ngài sẽ chỉ giao phó bản thân mình cho điều gì gắn kết với thiên đàng.

ĐỨC THÁNH LINH VỚI LƯỠI GƯƠM TRẦN

Vâng, bây giờ, điều đó được thành lập, điều tiếp theo sau - một lần nữa là một điều phi thường. Đấng này, Hoàng tử của cơ binh của Chúa, đang đứng với thanh kiếm trần của Ngài trong bàn tay của Ngài. Ô, đây là tình trạng chiến tranh, nó là gì? Và như vậy ngay lập tức Thánh Linh ra lệnh và có sự đầu hàng với Ngài. Trận chiến tiếp diễn. Đừng tạo sai lầm về nó. Bất cứ điều gì bạn nghĩ về việc được báp têm với Thánh Linh, và tất cả những gì có thể ngụ ý --bất cứ điều gì khác nó sẽ có nghĩa là, nó có nghĩa là sự xung đột ngay lập tức và không ngừng. Nó có thể có nghĩa là những thứ khác, nhưng nó có nghĩa là một tình trạng chiến tranh mà từ đó không có sự sa thải, một đội quân mà không có nghỉ hưu. Ở đây bạn sẽ không bao giờ được nghỉ hưu. Bạn đang ở trong đó đến cùng.

Có giống như vậy với Chúa Giêsu không? Nó bắt đầu ở đó, --tại Jordan, trời mở ra, Thánh Linh, vùng hoang dã, ma quỉ. Ngay lập tức - "Sau đó Chúa Giêsu đã được Thánh Linh dẫn đến" (Mark nói ' được điều khiển', hoặc 'thúc đẩy') " vùng hoang dã để được ma quỉ cám dỗ" (Ma-thi-ơ 4:1). Ngay khi trời được xé ra cho sự giáng xuống của Thánh Linh, vào ngày hôm đó được gọi là Lễ Ngũ Tuần, hơn chiến tranh tiếp diễn. Hội Thánh đã bị thúc giục bước vào điều đó, và chưa bao giờ được ra khỏi kể từ ngày đó. Nếu nó có, nó đã là sự mất mát thuộc linh của riêng mình. Bằng đường lối nào đó quyền chủ tể của Thánh Linh ngay lập tức xuất phát trong đó. Thanh kiếm trong tay, và nó sẽ không bao giờ được đút vào vỏ bọc cho đến khi nhiệm vụ của thời đại được thực hiện.

Có, nhưng đó là ngôn ngữ. Thánh Linh không quá quan tâm đến tình trạng chiến tranh xác thịt và vật lý. Cuộc chiến tranh, sự xung đột, sẽ  theo loại của Ngài. Nó sẽ là thuộc linh, nó sẽ là theo linh --vì các lực lượng thuộc linh đang sở hữu, và do đó nó là tình trạng chiến tranh thuộc linh, có nghĩa là sẽ để truất quyền chiếm hữu của Ma quỉ. Đó là một trong những lý do tại sao nó thực sự và hiện thực là một trận chiến. Vấn đề hầu như không cần lao động. Chúng ta biết điều đó. Chúng ta biết rằng đó không phải là một bước, một chân, về sự đạt được thuộc linh đó mà không phải  tranh giành, không phải là một chuyển động hay cử chỉ ngay cả theo hướng gia tăng thuộc linh, mà không có xung đột.

Đó là sự thật. Đó là tình trạng chiến tranh thuộc linh, và bản chất của nó là hoàn toàn vượt quá khả năng thấu hiểu của chúng ta. Chúng ta nghĩ rằng nó sẽ đến theo một đường lối nào đó - nó đi kèm với cái khác. Nó không bao giờ đến nơi mà chúng ta mong đợi và trong các hình thức mà chúng ta nghĩ rằng chúng ta có thể nhận ra. Thực tế là chúng ta hiếm khi nhận ra ma quỉ trong các cuộc tấn công của hắn. Các quỉ dường như được bao phủ trong một hoặc là tai nạn hoặc rủi ro, hoặc một cái gì đó xảy ra cách sai trật --nhưng bạn chỉ có để đánh giá hiệu quả liên quan đến đời sống thuộc linh, và bạn biết có một cái gì đó nhiều hơn thiết kế và thông minh so với trường hợp suông của cuộc sống. Đó là tình trạng chiến tranh thuộc linh. Thánh Linh đã thúc đẩy điều  này.

Hãy hiểu điều đó, nó giải thích rất nhiều. Kẻ thù liên tục hoạt động bằng đường lối "điểm đui mù"! Tôi nghĩ rằng có lẽ đến nay tỷ lệ lớn hơn của ngày hôm nay về sự thành công của hắn là điểm đui mù giữa dân của Chúa. Định kiến ​​được gọi là "thận trọng", nghi ngờ được gọi là 'tỉnh thức' – điều tốt được gọi là điều xấu. Kẻ thù là một bậc thầy trong quá khứ về điều đó. Thành kiến ​​của bạn có thể là điểm đui mù mà ma quỉ đã tạo ra. Hắn đã tìm thấy khả năng tạo ra điều đó, và nó đang đứng trong đường lối của sự đầy đủ thuộc linh và thuộc thiên của bạn. Dân Chúa bị nắm giữ trong bẫy đó ngày hôm nay, trên toàn thế giới. Sự mở rộng và gia tăng thuộc linh, theo một đường lối thuộc thiên, được chịu đựng và hư hoại bởi những thành kiến ​​và sự nghi ngờ của dân Đức Chúa Trời. "Một kẻ thù đã làm điều này."(Math. 13:28).

Tại sao mà trong thư Ê-phê-sô, với tất cả sự đầy đủ thuộc thiên được trình bày và cho thấy, và cuộc xung đột thuộc linh liên quan đến việc thể hiện, vị sứ đồ cầu nguyện rằng “đôi mắt của tấm lòng của họ có thể được soi sáng”, để xem thấy? Tại sao là cần thiết? Bởi vì công việc này làm đui mù và có những điểm đui mù nầy, bởi vì tất cả có thể bị mất bởi một thành kiến, một tâm trí đóng lại một chút, một chút nghi ngờ, một chút sợ hãi sai lầm, thay vì tin tưởng vào Thánh Linh và biết sự xức dầu trong đó sẽ ' dạy cho bạn liên quan đến tất cả mọi thứ "(I Giăng 2:27) và cho bạn thấy những gì là đúng và những gì là sai. Bạn cảm thấy bạn phải củng cố bản thân trong ‘trường hợp', và bạn có thể củng cố chính mình chống lại Đức Thánh Linh. Đó là những gì mà rất nhiều người đang làm. Đó là lĩnh vực của cuộc xung đột. Nói cách thuộc linh, nó là như thế. Nó rất là độc ác và tinh tế.

Nhưng có một khía cạnh khác đốivới sự xung đột thuộc linh này. Tại sao Thánh Linh mang lại điều này? Tại sao Thánh thúc đẩy nó? Bạn sẽ nghĩ rằng nó sẽ đến từ kẻ thù cách hoàn toàn tự nhiên, nhưng tại sao Thánh Linh bắt đầu nó, hoặc chính mình Ngài tạo cơ hội cho nó mỗi lần? Chúng ta đã nhìn thấy điều đó trong trường hợp của Chúa Giêsu. Cách cố ý – vì đó là một tuyên bố tích cực, xác định và chính xác: "Sau đó, Chúa Giêsu đuợc Thánh Linh đưa  vào vùng hoang dã để được ma qỉ cám dỗ" - Thánh Linh nắm vấn đề trong tay để thúc đẩy nó, cho nó xảy ra. Ngài đã làm điều đó với Hội thành—cách cố ý, biết những gì Ngài đang làm. Hiệu quả của nó là như Thánh Linh nói: "Bây giờ Ta sẽ dẫn họ vào trận chiến ngay lập tức, ngay lập tức '. Tại sao?

 Vâng, vì một điều, bởi vì đây là một vấn đề thuộc linh, một cơ nghiệp thuộc linh, bởi vì có những lực lượng thuộc linh sở hữu và chúng có thể bị lật đổ, nhưng cũng bởi vì chúng ta chỉ tăng truởng bởi cuộc xung đột. Chúa  quan tâm đến chúng ta. Có lẽ khá khó khăn cho chúng ta, nếu người nói đứng trên một bục giảng và nói, 'Bạn đang có một thời gian xấu, vì Chúa quan tâm đến bạn, ma quỉ đang được phép có nhiều loạt tấn công  bạn bởi vì Chúa có những quan tâm cao nhất của Ngài trong sự an lạc của bạn  "- có lẽ khó khăn cho chúng ta chấp nhận một tuyên bố như vậy. Thời gian tiếp theo, kẻ thù đến và bắt đầu làm công việc khủng khiếp của mình, bạn sẽ là người cuối cùng nói, "Ồ, Chúa yêu thương tôi ngày hôm nay! Chúng ta không làm điều đó. Nhưng đó không phải là một thực tế, nó không đúng với kinh nghiệm, đúng với lịch sử, và do đó đúng với nguyên tắc, chúng ta không bao giờ tạo được bất kỳ tiến bộ thuộc linh nào, không bao giờ tăng trưởng gì cả, không bao giờ phát triển gì cả, không bao giờ tiến tới cả, ngoại trừ có sự xung đột? Đó là sự thật. Đường lối duy nhất chúng ta phát triển là nhờ có một cái gì đó để chiến thắng, nơi mà đời sống thuộc linh của chúng ta bằng đường lối nào đó đạt được trên đỉnh của một cái gì đó. Đó là một qui luật trong tự nhiên và trong ân sủng. Không có tiến bộ mà không có cuộc đấu sức. Đối với Đức Chúa Trời chúng ta nên có thể nhìn vào điều đó mỗi khi mỗi lúc! Chúng ta tin rằng nó có thể đúng như một thực tế - nhưng, ô, cứu mình khỏi bị vướng bận vào lẽ thật đó!

Điều đó sẽ không làm. Chúa quan tâm những người này, mà đang thực sự buớc đến chiếm hữu, không theo lý thuyết, không theo giáo lí, không trên lập truờng của việc đọc Kinh Thánh, nhưng hiện thực bước vào chiếm hữu, và khi bạn thực sự thuận phục quyền làm chủ của Thánh Linh, sau đó bạn đang ở trong con đường thực tại, và Chúa nói rằng điều đó là thực tế và rất thiết thực.

Jericho là đại diện: ví dụ tuyệt vời thế nào điều đó luôn luôn là nguyên tắc. Đầu tiên, bạn phải có một vị trí thuộc thiên, như chúng ta đã nói, không phải là một vị trí trên trần thế, không phải đường lối làm việc của con người. Đây là sự tác thành nguyên tắc đó mà chúng ta đã thấy truớc tiên đối với Abraham, nơi con người đã cố gắng hành động và thực hiện một mớ hỗn độn khủng khiếp, bởi vì ông ta chạm vào trái đất; và một lần nữa với Moses, nơi ông nắm mọi việc trong tay của mình, và tấn công người Ai Cập và người Hebrew, và tạo nên một mớ hỗn độn khủng khiếp. Tại đây có sự tác thành kỷ luật, và Joshua tiếp lấy tất cả những gì của lịch sử thuộc linh đó, và tại Jericho, chúng ta thấy không có vũ khí xác thịt - không có lý do của con người ở đây, không có gì để lại cho con người làm ở đây. Nếu đây không phải là cái thuộc thiên, nó không là gì cả. Những điều giống như vậy không xảy ra trên trái đất. Chúng tôi có thể đi bộ vòng quanh, không chỉ bảy ngày, nhưng cả cuộc đời của chúng tôi, và không có gì sẽ xảy ra, trừ khi chúng ta đang ở một vị trí thuộc thiên, trừ khi trời bước xuống. Jericho là một ‘con người’ bị loại sang một bên, hoàn toàn bị loại trừ. Đó là cái thuộc thiên.

Vâng, đó là cơ sở. Và ngay lập tức sau đó bạn tìm thấy điều này, rằng, nếu kẻ thù không thể thành công bằng sự công khai chống đối, hắn sẽ cố gắng nhiều chiến thuật quỉ quyệt hơn. Hắn không có thể  thành công bằng cách công khai chống đối nếu bạn và tôi đangvào vị trí thuộc thiên của chúng ta và giữ gìn nó - và nắm giữ nó, đó là những gì Jericho có ngụ ý. Họ không chỉ chiếm lấy nó vào ngày đầu tiên, nhưng họ đã nắm giữ và giữ nó và phê chuẩn , và bảy lần vào ngày cuối cùng họ đã xác nhận, nắm giữ vị trí thuộc thiên của họ, họ đã không bỏ cuộc. Chúng ta không luôn luôn vuợt qua với ngày đầu tiên hoặc thứ hai. Phải có sự nắm giữ vị trí đó trong đức tin, và kẻ thù hoàn toàn rơi vài tình trạng tồi tệ khi vị trí đó thực sự được nắm giữ như thế. Khi hắn lâm vào tình trạng xấu nhất theo đuờng huớng đó, bằng cách nào đó hắn phải chuyển thành sự thất bại, còn nếu hắn có thể làm gì, và vì vậy hắn sẽ làm việc một cách quỉ quyệt.

không có lời nào về Gibeonites sao? Họ làm việc một cách quỉ quyệt để tạo ra một sự “đụng chạm với trái đất” ở một nơi nào đó. Đó cũng giống như Achan và Ai, áo choàng Babylon và thỏi vàng - một sự liên lạc trái đất. Gibeonites và giao ước được lập ra với họ, cấu tạo một liên lạc khác với trái đất. Chúng ta đừng nghĩ rằng điều đó luôn luôn là tình trạng chiến tranh mở ra, rõ ràng, và thẳng thắn. khía cạnh đó nơi chúng ta phải nhìn thấy, nơi sự liên lạc trái đất đang bị kẻ thù điều dụng - nơi có sự giới thiệu một cái gì đó mà sẽ tạo ra một s liên lạc với những điều đã bị nguyền rủa, mà với nó, Đức Chúa Trời không thể tiến tới.

Điều đó đuợc thực hiện như thế nào ? Bạn biết đấy, tất nhiên, Gilgal là nơi mà từ đó họ di chuyển ra khỏi --Gilgal, nơi của việc lăng bỏ đi, nơi xác thịt bị loại sang một bên. Nhưng họ không quay trở lại Gilgal sau Jericho. Họ đã đi thẳng đến Ai:  trong khi theo thói quen là luôn luôn quay trở lại Gilgal sau khi bất kỳ sự tiến tới nào, hay chinh phục nào --trở lại Gilgal và từ Gilgal ra đi một lần nữa. Lần này họ đã không trở lại Gilgal. Họ đã đi tới.

Hãy để chúng ta tiếp tục gần thập giá, và đừng bao giờ giả định rằng bởi vì Chúa đã chúc phúc, ban thịnh vượng và thành công, chúng ta có thể tiến tới. Chúng ta đừng bao giờ tách khỏi thập giá một phút giây nào. Thập giá không phải là một cái gì đó nằm ở phía sau đó, bị bỏ lại. Nó là một cái gì đó luôn luôn ở với chúng tôi trong tất cả thời gian. Nó là sự an toàn của chúng ta.

Đây là lối đi thuộc thiên, toàn bộ bản chất của lối đi thuộc thiên, đường lối đi đến sự kết cuộc của Đức Chúa Trời. Chúa giữ cho chúng ta trong đó.

T. Austin-Sparks