Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Những người tiên phong của lối đi thuộc thiên --6



  Kết cuộc của Đức Chúa Trời

Chúng ta sẽ không đọc tại thời điểm này, nhưng chúng ta sẽ có sách Joshua mở trước mắt chúng ta, để tham khảo khi chúng ta cùng tiến tới.

Kết cuộc của lối đi

Điều cần thiết đối với chúng ta ngay từ đầu, trước khi xem xét đường lối tiến đến sự kết cuộc, mang lại kết cuộc của lối đi ra trước mắt. Chúng ta bắt đầu bằng cách ghi nhận rằng Đức Chúa Trời bắt đầu với các tầng trời và sau đó tiếp tục đến trái đất, và ở phần cuối của Kinh Thánh, có cái gì đó từ thiên đàng đi xuống mà tổng kết toàn bộ quá trình hoạt động của Ngài qua các thời đại, vì vậy mà sự cuối cùng là một biểu hiện đầy đủ về những gì là thuộc thiên, hoặc một biểu hiện của những gì là thuộc thiên trong sự đầy đủ. Đó là kết cuộc.


Chúng ta bắt đầu rằng các tầng trời chi phối tất cả mọi thứ.Vì nó là trong tự nhiên, vì vậy nó là trong những điều của Thánh Linh. Tất cả mọi thứ được quản lý bởi các tầng trời và trái đất và tất cả những gì là trái đất phải tính toán và trả lời cho những gì là thuộc thiên. Nhận điều đó là một lẽ thật thuộc linh. Cái gì là đúng trong lĩnh vực của sáng tạo tự nhiên thì chỉ là một biểu hiện của tâm trí thuộc linh của Đức Chúa Trời: và điều đó có nghĩa rằng, cũng giống như thế giới này, trái đất này, được quản lý và kiểm soát bởi các lực lượng thuộc thiên và các thiên thể nếu nó phải nhận được sự điều chỉnh đúng hay mối quan hệ với những thiên thể đó, nếu không nó sẽ tan rã, nó sẽ chấm dứt, nó sẽ bị đóng băng lên hoặc đốt cháy, nó sẽ chấm dứt chức năng như một tổng thể hữu cơ: cùng một điều như vậy là thuộc linh thực sự. Toàn bộ Kinh Thánh được thực hiện với thực tế này, rằng những gì ở đây có liên quan đến những gì trên trời, và tất cả mọi thứ đến từ thiên đường, phải trả lời cho thiên đàng và giữ sự điều chỉnh với trời - tất cả mọi thứ trong cuộc sống của chúng ta: bởi vì Thánh Linh, đã từ trời xuống, là liên kết giữa những gì ở đây và những gì đang ở đó.

Những điều này không chỉ là các ý tưởng trừu tượng. Chúng là những yếu tố nằm ngay đằng sau tất cả mọi thứ chúng ta có về sự khải thị thần thượng trong Kinh Thánh. Toàn bộ Kinh Thánh từ câu đầu tiên để cuối cùng có thể được tóm tắt trong một điều - đó là thiên đường đang thách thức trái đất này, và trái đất này phải có một câu trả lời cho trời. Có vô số những chi tiết về điều đó, nhưng nó là một thực tế, vì vậy kết cuộc của tất cả mọi thứ sẽ chỉ là thiên đàng được thực hiện đầy đủ trong cõi sáng tạo và, đặc biệt là một cách thuộc linh, trong dân của Đức Chúa Trời. Đó là kết cuộc mà chúng ta đưa ra xem cùng lúc nầy.

 Bây giờ, trong mối quan hệ với kết cuộc đó, chúng ta phải lưu ý một lẽ thật thống trị khác. Nhưng cho phép tôi nói đối điều trong ngoặc đơn. Một số những cụm từ rất quen thuộc, và tôi luôn luôn có một chút e sợ rằng sự quen thuộc với các từ ngữ có thể mất một cái gì đó ghi chú bên mép lề của kinh thánh đi. Khi chúng ta sử dụng cụm từ đó ‘một điều cai trị’, chúng ta hãy dừng lại để có được lực lượng của nó. Nó có nghĩa rằng, nếu chúng ta đang được cai trị bởi một luật, chúng ta không thể thoát khỏi luật đó. Có những luật lệ của thiên nhiên, trong cơ thể của chúng ta, trong thế giới này. Chúng  đang ở đó, và nếu bạn bỏ qua những luật đó, không cho chúng nó hoạt động. Bạn tìm thấy rằng về lâu dài chúng sẽ phá vỡ bạn, trong thời gian dài, chúng phát lộ bày tỏ bạn. Nhưng đi theo đường hướng với chúng, và chúng sẽ có nghĩa là sự cứu rỗi của bạn, cuộc sống của bạn. Chúng đang "cai trị", cho dù bạn thích nó hay không. Như vậy, “vì ai gieo giống chi thì gặt giống ấy" (Gal 6:7). Đó là một quy luật, bạn không thể thoát khỏi nó. Có nhiều luật lệ như thế. Vì vậy, khi chúng ta nói về một đạo luật ‘quản lý’ hay là lẽ thật, nó là một cái gì đó được thành lập bởi Đức Chúa Trời trong vũ trụ của Ngài, và tốt nhất là phát hiện và tuân theo nó.

Đức Chúa Trời chọn lựa các chiếc bình cách tối thuợng

Chúng ta hãy đến lẽ thật tể trị hơn nữa, trong mối quan hệ với kết cuộc của Đức Chúa Trời: rằng Đức Chúa Trời chọn chiếc bình, cá nhân và tập thể hoặc tập hợp, và mang họ vào trong một cách đặc biệt, cách tối thượng, vào mối quan hệ với kết cuộc đầy đủ của Ngài, và sau đó, mà qua đó Ngài có ngụ ý cho một tập thể lớn hơn bản thân họ. Ngài chọn các chiếc bình cách tối thượng - hoặc các cá nhân hay tập thể - Kinh Thánh dẫy đầy đủ về điều đó - và sau đó khởi đầu làm việc với những chiếc bình để làm một cái gì đó một cách bất thường, trong một cách rất đầy đủ hơn, để bằng phuơng tiện của những gì Ngài đang làm trong các chiếc bình tuyển lựa như vậy, Ngài có thể tiếp cận với nhiều người khác ngoài họ. Đó là một lẽ thật tể trị. Ngài làm một cái gì đó trong một chiếc bình tuyển lựa có nghĩa là nhiều hơn chính nó hoặc các thành viên của nó.
Những gíá trị đại diện

Bây giờ chúng ta hãy dừng lại với điều đó một chốc, bởi vì tâm trí của chúng ta luôn luôn cần giúp đỡ. Có thể rất tốt là nhiều bạn, đọc những dòng này, sẽ nói, 'Vâng, tôi không thể thấy rằng tôi là một chiếc bình tuyển chọn, trong cách đặc biệt đó. Bạn đang suy nghĩ về những con người mà chúng ta đã đề cập là những người tiên phong của lối đi thuộc thiên nầy- Abraham và Moses và vân vân. Bạn nói, 'Tôi không phải là một Moses hoặc một Abraham, tôi không thấy làm thế nào tôi buớc vào thể loại đó gì cả., Trong khi có thể có những cá nhân giữa vòng anh em là những người được lựa chọn của Đức Chúa Trời cho một cái gì đó của thiên nhiên này vượt ra ngoài sự xếp hạng và hồ sơ thông thường, như chúng ta nói: trong khi đó có thể đúng, có phía bên kia - mà bạn có thể là một một phần của một chiếc bình tập thể, tập hợp, chỉ là một phần của nó, và nếu bạn là - và có lẽ rất có thể là bạn, tôi nghĩ rằng tôi đi xa khi nói, 'và bạn là nó, nếu Chúa đã đặt bàn tay của Ngài trên bạn và đặt bạn vào cảm giác về số phận, đã được gọi là một cái gì đó nhiều hơn chỉ là một cơ đốc nhân, một ý thức mạnh mẽ về sự kêu gọi - nếu điều có trong bạn, bạn có thể tiếp lấy nó, vì bạn đang liên quan đến một mục đích lớn hơn. Nếu đó là sự thật, bạn không chỉ xem mình như một cá nhân, và do đó các kinh nghiệm của bạn và các sự đối xử của Đức Chúa Trời với bạn như thể bạn là người duy nhất, như thể bạn là một cái gì đó rất đặc biệt.

Hãy để tôi  nói theo chiều ngược lại. Bạn có thể đi qua những gì Đức Chúa Trời đang làm với một chiếc bình tập thể và bạn có thể không thấy, rằng cuộc sống cá nhân và cá thể của bạn có liên quan, bất kỳ ý nghĩa cho những gì bạn đang trải qua. Tại sao tôi trải qua điều này? Vâng, bởi vì bạn là một phần của một tổng thể lớn hơn - đó là câu trả lời. Vì vậy, chúng ta thường thấy rằng áp lực rất lớn trên chúng ta cách cá nhân. Khi chúng ta bắt đầu so sánh các ghi chú, chúng ta thấy rằng những người khác liên quan đến chúng ta cách thuộc linh đang có cùng một kinh nghiệm. Đó là quy luật tuyệt vời của Thân Thể. " Vậy, nếu một chi thể nào chịu khổ, thì các chi thể khác đồng chịu khổ với nó" (I Cor 12:26). Tất cả là gì?

 Bạn sẽ thấy, nó là tập thể, nó là cộng đoàn, và mặc dù chúng ta không thể theo nó tất cả, xem làm thế nào nó vận hành, Đức Chúa Trời đang làm một cái gì đó theo một cách liên quan, và chúng ta là một phần của điều đó. chúng ta đang mang gánh nặng của một cái gì đó lớn hơn mình rất nhiều. Đó là tình trạng liên quan thuộc linh làm vuớng mắc chúng ta trong mục đích lớn hơn của Đức Chúa Trời, mà phải liên hệ với các nơi trên trời này, lớn hơn nhiều so với trái đất này. Điều đó làm cho chúng ta nên một. Không phải chúng ta tham gia một cái gì đó, chúng ta có tên của chúng ta trên sổ thành viên, hoặc cái gì đó được thực hiện để nhận ra chúng ta cách công khai như là một thành viên của một tập thể nào đó. Không phải vậy. Bạn có thể có nhiều dặm, hàng trăm hoặc hàng ngàn dặm, cách xa, nhưng, bởi vì bạn đang bị ràng buộc với điều thuộc thiên này mà Đức Chúa Trời đang làm, bạn có thể cảm thấy các ảnh huởng hàng ngàn dặm. Bởi vì khi bạn được vào nơi thuộc thiên tất cả những thứ trái đất biến mất, và khoảng cách địa lý và thời gian đều qua đi tất cả, chúng không có được ở đó.

Nếu chúng ta chỉ có thể có được quan niệm thuộc thiên của Hội Thánh ! Ô, quan niệm trần thế của chúng ta về hội thánh dại dột biết bao ! Chúng ta tách khỏi trái đất này, và tất cả những gì ở đây, nhưng đến cùng những gì được gọi là hội thánh. Bạn tìm thấy nó chỉ là một đơn vị trên thiên đàng. Tất cả điều này không được có ở đó. Đó là nơi chúng ta ở khi chúng ta đang nói về việc vuợt qua Jordan trong chương vừa qua của chúng ta. Trong Jordan đó một cái gì đó đã được bỏ lại phía sau. Dân di chuyển ra khỏi lập truờng trái đất tiến đến lập truờng thuộc thiên. Chúng ta phải trở lại điểm đó một lần nữa bây giờ. Nhưng đó là là một thực tại thuộc linh, một ý thức mà chúng ta buớc vào. Trong khi chúng ta, chính chúng ta không thể giải thích và hiểu lý do tại sao chúng ta có thể được có một thời gian xấu như vậy, lời giải thích thuộc thiên mà chúng ta đang tham gia trong một cái gì đó liên quan đến mục đích đầy đủ hơn của Đức Chúa Trời, và chúng ta đang đau khổ, hoặc chúng ta đang đi qua kinh nghiệm này, theo một cách liên quan , và nó rất tuyệt vời, kể từ thời gian chúng ta gặp gỡ những người mà chúng ta biết sự tuơng giao thuộc linh, làm thế nào chúng ta tìm thấy họ đã được đi qua chính xác cùng một điều  chúng ta có. Chúa đã nói điều gì đó cho họ, và làm một cái gì đó với họ, không phải là thông thường, hay bình thường, nhưng một cái gì đó hoàn toàn ngoại lệ.

Những giá trị nội tại

Bây giờ tất cả đều kết nối với sự kiện, đã đề cập trước đó, rằng Đức Chúa Trời chọn chiếc bình cá nhân hoặc tập thể, và trong họ có nghĩa là cho một cộng đoàn lớn hơn rất nhiều. Những chiếc bình, có thể họ là cá nhân hoặc có thể là tập thể, là đại diện của một cái gì đó mà Đức Chúa Trời theo đuổi trên một quy mô lớn hơn, trong một lãnh vực lớn hơn. Nó bắt đầu trong họ. Tôi nghĩ rằng đó là những gì Paul có ngụ ý khi ông nói, "trong ta là tội nhân đứng đầu, hầu làm gương cho những kẻ về sau sẽ tin Ngài" (I Ti-mô-thê 1:16). Tôi nghĩ rằng ông có ngụ ý là bằng cách đó mà ông là đại diện của những gì Đức Chúa Trời đã làm qua ông. Mọi điều Chúa sẽ làm qua ông đều có trong lĩnh vực lớn hơn, trong các hội thánh, các tỉnh và các quốc gia, là đại diện, làm dấu hiệu. Đức Chúa Trời sẽ hoạt động trong quy mô rộng lớn hơn qua con người này - không phải bằng cách cho ông ta một cái gì đó để nói, nhưng bằng cách làm một cái gì đó trong ông.

Đó là nơi chúng ta đã đi lạc. Đức Chúa Trời làm điều gì đó truớc tiên. Ngài sản sinh một biểu tượng sống của tư tưởng đầy đủ hơn của Ngài, bằng phương tiện của các giao dịch đặc biệt, khác thường và bất thường với một chiếc bình. Có rất ít điều gì là bình thường trong đời sống và kinh nghiệm của chiếc bình như vậy. Tất cả mọi sự đều bất thường, ngoại lệ. Các chiếc bình đại diện đó, cá nhân hoặc tập thể, được lựa chọn hầu trong họ được thành lập, các giá trị cần thiết nội tại dành cho lĩnh vực và phạm vi lớn hơn, một cái gì đó mà có thể được mở rộng, có khả năng đi xa, vượt ra ngoài chính nó, có khả năng mở rộng tuyệt vời và bành truớng.

Trong hóa học, chúng ta nói về 'cồn mẹ. Chúng ta có ngụ ý là, bằng cách đó, một cái gì đó bạn có thể phóng to và phân phối. Nó là thể yếu, thể yếu tập trung. Nhưng hiệu quả của loại điều nầy trong bất kỳ chiếc bình nào, để sản xuất ra các giá trị nội tại, thể yếu tập trung, là công việc kinh khủng. Không có gì là bình thường về nó. Một số bạn có thể hiểu được điều này từ kinh nghiệm. Các sự xử lí của Đức Chúa Trời với bạn là không có nghĩa là các giao dịch thông thường. Đôi khi bạn cảm thấy rằng nồng độ trong kinh nghiệm của bạn đuợc tập trung quá mức! Bạn tự hỏi làm thế nào bạn sẽ vuợt qua tất cả các loại điều dụng này từ Chúa.
Tôi đang tiếp tục rất gần với Kinh Thánh. Đừng nghĩ rằng tôi đang nói chuyện bên ngoài Kinh Thánh. Tôi đang nói chuyện với bối cảnh: đây là những gì Lời của Đức Chúa Trời cho thấy. Đây là kinh nghiệm của Abraham - không phải kinh nghiệm bình thường, sự tập trung của Đức Chúa Trời trên con người đó. Hãy suy nghĩ về tế bào bao la đã lưu xuất các giá trị từ đó. Abraham đuợc đưa đến điểm phá vỡ nhiều hơn một lần, ông không thể hỗ trợ nó. Đức Chúa Trời đã can thiệp để đem ông vuợt qua. Giá trị nội tại của tình trạng thuộc thiên là điều thử nghiệm nhất mà bất cứ ai bao giờ cũng có thể loên hệ đến.

Trong bản chất của chúng ta, chúng ta hoàn toàn trần thế và thuộc đất bằng mọi cách. Chúng ta phải nhìn thấy mọi thứ - đó là trái đất, chúng ta phải cảm thấy mọi thứ - đó là trái đất. chúng ta phải có tất cả các bằng chứng - chúng ta phải có rất nhiều, đó là trần thế. Nhưng Đức Chúa Trời sẽ đưa chúng ta ra khỏi trái đất, phải ra khỏi trái đất – tôi có ngụ ý là một cách thuộc linh và đong đưa chúng ta, do đó, nói dễ hiểu, là ở giữa không trung. Nó là một loại tồn tại bấp bênh nhất, cực kỳ trắc nghiệm. Bạn không biết bạn đang ở đâu, bạn không thể giải thích mọi thứ, bạn không thể đặt chân xuống cách vững chắc để cảm thấy bạn chắc chắn về bất cứ điều gì. Đức Chúa Trời làm xáo trộn tất cả các quyền hạn của cách đong đếm và sự tính toán cùng giải thích, và làm cho nó hoàn toàn cần thiết để có một loại trí tuệ và sự hiểu biết khác, mà không thuộc về trái đất hoặc thế giới này, hay con người gì cả. Nó thuộc thiên. Đó là kinh nghiệm của những nhà tiên phong của lối đi thuộc thiên. Nghe họ khóc về tình trạng thuộc đất của họ, đôi khi thậm chí còn phàn nàn với Chúa. Hãy lắng nghe Giê-rê-mi - ông khóc từ chiều sâu của mình. Đó là những giá trị nội tại, tăng cuờng mà Đức Chúa Trời đang theo đuổi.

Chức vụ tự phát

 Sau đó tiếp tục, chức vụ tự phát. Tôi nhấn mạnh từ ngữ "tự phát" - không phải chức vụ do tổ chức nhưng chức vụ tự phát. Khi  như thế, bạn chỉ có được và nó sẽ xảy ra. Bạn có hiểu điều đó không? Bạn chỉ có được như vậy và nó sẽ xảy ra. Bạn không có thể tắt chức vụ đó như bạn không có thể tắt mặt trời.Bạn nhận thấy rằng đó là những gì Chúa theo đuổi vào đầu chức vụ của Ngài. Truớc hết mọi sự Ngài nắm một số nguời, các cá nhân, và Ngài đặt họ thông qua điều đó. Đây không phải đơn giản như đọc câu chuyện. Bạn có thể đọc các sách Tin Mừng bao gồm câu chuyện của ba năm đồng hành giữa những môn đệ và Chúa, và bạn có thể đọc các bản ghi chép của những ngày cuối cùng trên trái đất, và sau đó là thập tự giá. Vâng, đó là một câu chuyện kinh khủng trong chính nó, nhưng chúng ta đã không ghi lại, bởi vì nó không thể ghi lại, tất cả đã đi vào bên trong những con người đó. Ngay cả trong thời gian ba năm đó, tôi mạo hiểm để nói rằng họ đã một lần nữa và một lần nữa vào phần cuối sợi dây buộc (dây dắt đi) của họ: họ đã không biết nơi họ ở, điều này có nghĩa là gì, những điều đó dẫn đến đâu.

 Tất cả họ luôn luôn cố gắng mang theo những điều đó trong la bàn ý tưởng của mình, trí năng của họ, để giải thích trong ánh sáng của lời tiên tri, và như vậy, để đưa nó xuống và nắm lấy nó theo cuốn sách giáo khoa. Ngài đã luôn luôn ‘đánh đập’ họ, Ngài là một bí ẩn liên tục. Họ không thể dò thấu NGƯÒI này. Ngài không bao giờ làm những điều gì theo sách văn bản, thậm chí không theo lời Môi-se. Ngài làm xáo trộn toàn bộ. Ngài đang làm gì? Ngài có ngụ ý gì?

Và sau đó là thập giá. Bạn không có thể đọc đuợc các độ sâu của nỗi thống khổ tâm hồn của họ và sự bối rối trong những ngày đó. Bạn chỉ có thể hiểu kinh nghiệm của riêng bạn khi Chúa bắt đầu làm những việc như thế - kéo bạn ra từ chiều sâu của bạn và sự mâu thuẫn với tất cả sự mong đợi của bạn, dường như hoàn toàn theo cách ngược lại với những gì bạn cảm thấy bạn có quyền mong đợi Ngài. Ngài không làm những gì bạn mong đợi. Đôi khi bạn hoàn toàn quay lưng vào bức tường bởi vì các giao dịch của Chúa với bạn. Ngài nắm lấy những con người đã đi qua  một kinh nghiệm rất sâu sắc.
Sau đó, qua những con người đó, Ngài có các hội thánh, Ngài có các cộng đồng của các tín hữu, và công việc bắt đầu. Đây là loại kỷ luật và đào tạo đặc biệt mà thuộc về cuộc sống tập thể, khi bạn không còn là một đơn vị riêng biệt, thậm chí như một cơ đốc nhân, và bạn phải sống một cuộc sống liên quan đến mối quan hệ với các tín hữu khác và sống cuộc sống tập thể, một cuộc sống thuộc thiên trên trái đất. Tân Ước cho thấy rằng đó là bất cứ điều gì, nhưng là điều dễ dàng. Bạn có thể nghĩ, xem nó cách khách quan, rằng đó là một điều rất đáng yêu để được ở trong hội chúng, nhưng nó không phải luôn luôn đáng yêu.

Hội chúng có thể được đi qua nó. Có một cái gì đó xảy ra, sự điều khiển của Đức Chúa Trời ở đó, mà đôi khi thật sâu sắc và khủng khiếp mà bạn không biết những gì Chúa có ngụ ý bởi nó, tất cả các bạn đăng ký điều này. Đó là một lối đi sâu sắc, một cách đau khổ. Chúng ta đau khổ chung với nhau như hội chúng, điều này là sự đau khổ tập thể, công việc cực khổ tập hợp. Vì vậy, các hội thánh này đã được hiện hữu, và họ đã đi qua điều đó. Họ cũng được hướng dẫn, nhưng, bất cứ điều gì xảy ra với họ trong cách giáo dục và giảng dạy, luôn luôn song song và tuơng ứng kỷ luật của Thánh Linh. Thánh Linh đã đặt bàn tay của Ngài trên họ và đã xử lý  họ một cách quyết liệt. Những điều đó đang xảy ra.

Bạn nói, 'Vâng, truờng hợp cá biệt. Nhìn vào tất cả các diễn biến ở Corinth. Những gì Paul nói với họ? "Bởi cớ đó mà trong anh em có nhiều kẻ yếu đuối, đau ốm, và kẻ ngủ cũng chẳng ít " (I Cor 11:30). Có một lịch sử thuộc linh bí mật ở đó. Đức Thánh Linh đã nắm lấy tình hình. Họ có thể đã xem xét nó theo cách tự nhiên. 'Có người bị bệnh – hãy gửi cho bác sĩ. Nhưng chờ một phút. Có thể đó không phải là một số yếu tố thuộc linh gắn bó với nó sao? Có thể Thánh Linh không có một cái gì đó để làm với điều này? Paul nói, Vâng! Nó không có nghĩa là tất cả mọi người bị bệnh là một sự quá hạn thuộc linh, nhưng nguyên tắc thì ở đó. Hội thánh đang được xử lý bởi Đức Thánh Linh liên quan đến mục đích đầy đủ hơn của Đức Chúa Trời.

 Điểm nầy khá rõ ràng, sau đó, Đức Chúa Trời truớc tiên nắm được các cá nhân và sau đó các tập thề, và giao dịch với họ theo cách này: để, không phải bởi vì họ đã được ban cho sứ điệp hoặc một chân lý, nhưng vì những gì Đức Chúa Trời đã thực hiện trong họ, họ có một chức vụ tự phát. Nó chỉ xảy ra, đó là tất cả, bằng cách này hay cách khác, nó xảy ra, mà chúng ta không có thể giải thích nó - ngoại trừ điều nầy—rằng Thánh Linh đã lấy bản báo cáo của một cái gì đó và đang sử dụng nó, Ngài đang nhìn thấy rằng những gì Ngài đã thực hiện có sự mở rộng, được lan tràn. Nó chỉ xảy ra. Paul nói về hội thánh ở Thessalonica, " Vì Lời Chúa từ nơi anh em chẳng những đã vang ra trong Ma-xê-đoan và A-chai thôi đâu, nhưng đức tin của anh em đối với Đức Chúa Trời cũng đã đồn khắp nơi, đến nỗi chúng ta không cần nói gì nữa ..." (I Tes 1:8). Bạn có nghĩ rằng nhất thiết có nghĩa rằng họ đã sai các nhà truyền giáo ra đi không? Họ có thể đã thực hiện, nhưng không có chép như vậy. Nhìn vào bối cảnh. Bạn sẽ điều mà  Phaolô nói, "Tất cả các nơi trong các hội thánh khác họ đang nói về các bạn, tôi không cần phải nói chuyện về các bạn - nó được biết đến '. Đó là chức vụ tự phát ra những gì Chúa làm. Đức Chúa Trời nắm trong tay để có được những giá trị nội tại, và Ngài sẽ không để lãng phí chúng.

Vì vậy, kết cuộc mà Đức Chúa Trời có truớc mắt đang chi phối tất cả các giao dịch của Ngài với các dụng cụ của Ngài. Sự đầy đủ thuộc thiên là kết cuộc của Ngài, và nó thúc đẩy tất cả các giao dịch của Ngài với các công cụ mà Ngài đã chọn liên quan đến kết cuộc đó. Ngài mang đến sự đầy đủ thuộc thiên.

Chúng ta phải nhận ra rằng không có gì với Đức Chúa Trời là một kết cuộc trong chính nó. Sự hoán cải không phải là một kết cuộc trong chính nó. Thật là một thảm kịch khủng khiếp khi coi sự hoán cải như kết cuộc trong chính nó và để nó ở đó, cảm thấy khá hài lòng. Bạn dừng lại với sự hoán cải, và xem điều gì sẽ xảy ra, với riêng của bạn hoặc của bất kỳ ai khác. Điều gì sẽ xảy ra? Tất cả ý nghĩa của mục đích bị dập tắt, tất cả sự sinh động trong sự hoán cải giảm xuống, và bạn chỉ nhận được một dân hoán cải. Họ được hoán cải-- họ đã tin vào Chúa Giêsu, nhưng họ chỉ là một dân của rất nhiều người hoán cải, và có lẽ vấn đề lớn nhất hiện nay là rất nhiều người hoán cải trên trái đất này. Họ đã dừng lại, sự hoán cải của họ đã trở thành một kết cuộc trong chính nó.

Nếp sống hội chúng không là kết cuộc trong chính nó. Tập hợp một tập thể người dân của Chúa trong một biểu hiện tập thể, và để cho họ đặt hàng rào xung quanh và là một cái gì đó cho bản thân, có một thời gian tốt đẹp trên của chính họ và đôi điều tương tự xảy ra. Công việc của Chúa: nếu công việc của Chúa là một kết cuộc trong chính nó - đó là, để nó trở thành một số điều, đây lại là một bi kịch. chúng ta tiếp lấy công việc của Chúa một cách nào đó, có lẽ công việc truyền giáo như nó được gọi, hoặc một số loại công việc cụ thể khác, và sau đó  điều đặc biệt đã đóng cửa trong chính nó, lãnh vực đó được đóng lại hoặc đuờng huớng của những điều đó được đưa đến một kết cuộc - và bạn phải bắt đầu lại và bạn đã mất tất cả mọi thứ. Công việc là một cái gì đó của riêng mình.

Bây giờ trở lại điều này - nếu Chúa đã làm điều gì đó trong bạn, trong tôi, hoặc trong một tập thể, sau tính chất này, với thể yếu tập trung của tình trạng thuộc thiên này, không có gì là một kết cuộc trong chính nó. Lĩnh vực có thể thay đổi, hình thức có thể thay đổi, nhưng điều này là điều đó. Đức Chúa Trời đã có những gì Ngài muốn và Ngài sẽ tìm thấy một lối đi cho nó, nếu nó có ở đó, nếu nó thật sự thuộc thiên. chúng ta chỉ cắt bỏ sự  hữu dụng và chức vụ riêng của chúng ta khi chúng ta mang cho nó xuống trái đất. Đó là một câu nói đúng sự thật. Làm cho nó thành chức vụ của bạn, mục vụ của tôi, là bạn đã thu hẹp nó xuống trái đất. Nó sẽ không di chuyển ra ngoài, nó sẽ không nhận ra kết cuộc của Đức Chúa Trời.

Ô, việc sở hữu những điều nầy trong vương quốc của Đức Chúa Trời và làm cho chúng thành sở hữu của chúng ta! Tôi muốn nói ở đây rằng, nếu bạn có một nhiệm vụ từ Đức Chúa Trời, nếu bạn có một sự xức dầu từ thiên đàng, nếu bạn có một sứ vụ Đức Chúa Trời ban cho, và bạn không giữ nó như vật riêng của bạn hoặc kết dính thực hiện nhận thức nó là của bạn, nó sẽ được hoàn thành, và không có trái đất cũng không có địa ngục có thể ngăn chặn nó. Trời sẽ chăm sóc nó. Nhưng nó phải được duy trì trong mối liên quan đến thiên đàng. Xức dầu là từ thiên đàng và tất cả mọi thứ mà sự xức dầu ngụ ý đã được nắm giữ liên quan đến thiên đàng, và sau đó trời sẽ trông nom nó. Đặt Paul vào nhà tù và sứ vụ của ông sẽ được hoàn thành. Nó có liên quan đến thiên đàng. "Các tầng trời cai trị" (Daniel 4:26). Nhưng nếu chúng ta đã mang nó xuống trái đất, một nơi nào đó, sau đó trời sẽ không tài trợ cho nó. Có rất nhiều lịch sử như vậy ở đằng sau điều đó.

Bây giờ, nhìn thấy rằng kết cuộc của Đức Chúa Trời là sự đầy đủ thuộc thiên và thuộc linh, và rằng điều đó nhờ cách mở rộng tiệm tiến, chúng ta nên rất quan tâm lối đi đó là gì. Thực sự cần quan tâm đến chúng ta như cách của trời là những gì, lối đi thuộc thiên đến cùng Đức Chúa Trời là những gì. " Bởi hễ điều gì trước đã chép là chép để dạy dỗ chúng ta, hầu nhờ sự nhẫn nại và sự yên ủi do Kinh thánh mà chúng ta được hi vọng" (Rô-ma 15: 4), và cuốn sách này của Joshua là một trong những điều được viết trong thời gian trước cho việc học tập của chúng ta, và ban cho chúng ta một luợng ánh sáng rất lớn về vấn đề này trong lối đi thuộc thiên. Nhưng cách thuộc thiên như vậy là trái với cách trần thế. Tôi không biết những gì bạn đang mong đợi xảy ra, hoặc trải nghiệm, khi chúng ta nói kết cuộc của Đức Chúa Trời là sự đầy đủ thuộc linh, và điều này là một cái gì đó Đức Chúa Trời đang làm việc. Bạn mong đợi điều gì xảy ra? Tôi nghĩ rằng giai đoạn đầu tiên của cuốn sách này có chứa khá nhiều ánh sáng về điều đó.

Linh Đấy Tớ

Chỉ cần nhìn vào Joshua. Hãy nhớ rằng Joshua ở đây là đại diện cho tư tưởng của Đức Chúa Trời của tất cả các thánh đồ của Đức Chúa Trời và tất cả các tôi tớ của Đức Chúa Trời, và những gì Đức Chúa Trời đã làm trong Joshua là những gì Đức Chúa Trời sẽ làm trong tất cả những người mà Ngài cung phụng cho. Đức Chúa Trời đã làm điều đó trong ông ta liên quan đến các tập thể lớn hơn. Vâng, nó bắt đầu như thế nào? Cuốn sách bắt đầu như thế này: " Sau khi Môi-se, tôi tớ của Đức Giê-hô-va, qua đời, Đức Giê-hô-va phán cùng Giô-suê, con trai của Nun, tôi tớ( nguời cung phụng) của Môi-se, mà rằng:,". Nguời cung phụng của Môi-se ... " Từ ngữ đó thực sự là ' nguời phục vụ, nguời hầu bàn'. Với tất cả những gì truớc mắt trong sách này, bạn sẽ nghĩ rằng ông sẽ có được một khởi đầu tốt hơn. Môi-se, tôi tớ của Chúa, và Joshua nguời cung phụng của ông ấy. Ông không được đưa vào với một vài danh hiệu chính thức, chẳng hạn như "tôi tớ của Chúa". Ông không đuợc đem vào trên lập truờng chính thức gì cả. Tất cả những gì ông ta là, chỉ là một người phục vụ. Buớc theo từ ngữ đó thông qua và nhìn thấy nơi mà nó sẽ dẫn bạn đến . Từ này cũng được sử dụng về John Mark - "cũng có Giăng theo làm thừa sai cho họ" (Công 13:5). Thừa sai là gì? Vâng, nếu có một điều về một nguời thừa sai, chắc chắn là ông biết loại thuận phục đó mà có thể dành cho ông theo như anh đuợc truyền lịnh. Đó là Joshua hùng mạnh phải có, và đó là nơi ông bắt đầu.

Chúng ta cũng nhận thức tốt được ý nghĩa to lớn về Elisha. Thật là một chỗ kinh khủng mà Elisha đã có, với một phần gấp đôi của linh Ê-li và các công tác lớn hơn so với Ê-li đã làm! Bạn nhớ những gì đã được nói về Elisha. "Elisha ... đổ nước vào bàn tay của Ê-li" (II Kings 3:11). Ông là thừa sai của nguời đó. Đó là nơi ông bắt đầu.

Trong Joshua chương 10, khi Joshua truyền lịnh mặt trời ", hỡi mặt trời, hãy đứng yên", có chép, "Từ trước và về sau, chẳng hề có ngày nào như ngày đó, là ngày Đức Giê-hô-va có nhậm lời của một loài người;". Con người này chạm vào những thứ thuộc thiên. Điều đó kinh khủng. Bắt đầu từ đâu? Với thừa sai của Moses! Ông đã học được sự thuận phục: làm những gì ông đuợc bảo, làm những việc tầm thường, biết vâng lời, tiếp lấy một vị trí khiêm tốn. Và đừng nghĩ rằng điều đó dễ dàng cho Joshua. Joshua có hồn thiên nhiên cũng nhiều như bất kỳ ai khác. Có một thời gian khi có những người khác nói tiên tri trong trại, và Joshua chạy đến Môi-se và nói: ": Hỡi Môi-se, chúa tôi, hãy cấm chúng nó!”. Moses nói: "Ngươi ganh cho ta chăng? Ôi! Chớ chi cả dân của Đức Giê-hô-va đều là người tiên tri, và chớ chi Đức Giê-hô-va ban Linh của Ngài cho họ ...!" (Dân số 11:26-30). Joshua đã có một hồn, Joshua có thể khẳng định các ý tưởng của mình. Khi đó ông là một thanh niên. Nhưng ở đây, cuối cùng ông ta đi ra bắt đầu công việc cuộc sống tuyệt vời của mình, bây giờ ông đang trồi lên vào  mục đích thực sự của sự kêu gọi tối thuợng của Đức Chúa Trời: và câu chuyện bắt đầu - "Môi-se, tôi tớ của Chúa ... Giô-suê con trai của Nun, nguời cung phụng của Moses". Đó không phải là một nguyên tắc sao? Có một cái gì đó trong đó. chúng ta luôn luôn phải nhớ rằng Thánh Linh đã viết Kinh Thánh --và Thánh Linh, nếu Ngài làm bất cứ điều gì ở tất cả, là phù hợp với các nguyên tắc thuộc linh. Thật không quan trọng trong những chiêu bài mà họ được tìm thấy, nó không quan trọng khi nào, ở đâu hoặc làm thế nào: nguyên tắc vẫn như cũ.

Người Lê-vi bắt đầu chức vụ này ở tuổi 25, nhưng họ không được phép chịu trách nhiệm đầy đủ cho đến khi họ 30. Họ là dân dự bị của người Lê-vi đầy đủ chính thức trong năm năm. Đây là nguyên tắc của nguời thừa sai được duy trì trải suốt qua Kinh Thánh. Một thời gian hoặc giai đoạn tập sự  luôn luôn đi trước sự phê duyệt đầy đủ. Sự đầy đủ bị đình chỉ cho đến khi mục đích cụ thể của thời kỳ đó như nguời thừa sai đuợc học xong. Nó khắc sâu vào khả năng tuân lệnh, tiếp nhận lệnh truyền, trong sự thuận phục, để phục vụ. Chúng ta không phải giả định rằng chúng ta là bất cứ điều gì đó. Những gì chúng ta có thể đạt đến cách tự nhiên xuất phát từ những gì chúng ta đã được dựng nên. Đừng mong đợi rằng, nếu Đức Chúa Trời kêu gọi bạn phục vụ Ngài, bạn có ngay lập tức và chắc chắn một số chứng minh lớn của quyền lực và sự đầy đủ của Ngài. Joshua là thừa sai của Moses rất lâu trước khi ông là người kế nhiệm của Moses và trước khi sự biểu lộ linh của Moses đã được nhìn thấy trong Joshua. Đức Chúa Trời đào sâu, Ngài không có niềm vui trong sự nông cạn, và mức luợng hữu dụng của chúng ta liên quan đến mục đích đầy đủ của Ngài, sẽ là mức luợng kỷ luật của chúng ta bằng cách trắc nghiệm. chúng ta sẽ không bao giờ là các nhà  lãnh đạo thuộc linh cho đến khi chúng ta đã học được sự  nhu mì như là các thừa sai trung tín.

Sau đó, hãy nhớ rằng, sự kế vị không bao giờ là chính thức trong những điều thuộc thiên. Nó không bao giờ là sự lựa chọn của con người. Nó không bao giờ được đảm nhận bởi những người có liên quan. Bạn không thể giả định rằng bạn là nguời kế thừa của những gì  Đức Chúa Trời đã được thực hiện. Bạn không thể giả định rằng bạn đi và có nơi đó, và chắc chắn không ai có thể đưa bạn vào nó. Nếu nó là thuộc thiên, sự kế vị có tính tối thuợng và thuộc linh. Bạn không bao giờ biết làm thế nào tối thuợng quyền thần thuợng sẽ làm việc, nhưng bạn có thể khá chắc chắn rằng mục đích thần thuợng sẽ làm việc trái với mong đợi của bạn, ý tưởng của bạn.

Ân Điển Tối Thuợng

Chuyển động tiếp theo gửi những nguời do thám. Joshua đã gửi trinh sát đi. Kết quả cuối cùng là gì? "Tất cả miền đất nằm trước mặt bạn: Ta đã ban nó cho bạn. "Đây là ngày Ta sẽ bắt đầu tôn đại ngươi truớc mắt tất cả dân Israel." Có sự đầy đủ bao la truớc mắt. Vâng, sau đó, chắc chắn có phải là một cái gì đó rất trang nghiêm về việc này không? Không, Rahab, một gái điếm, là chìa khóa cho toàn bộ tình hình. Một người phụ nữ mà không có danh tiếng, hoặc với một danh tiếng xấu, người có tình trạng không có hoặc địa vị hay thế đứng trong tất cả thế giới của danh tiếng: tất cả mọi thứ đều bị ràng buộc với điều đó. Đó là tối thuợng quyền, và đó là ân sủng và bạn sẽ không được vào vùng đất của sự đầy đủ thuộc thiên, ngoại trừ thông qua hai điều này. Ngay cả Joshua vĩ đại được tìm thấy rằng tất cả mọi thứ trở nên phụ thuộc vào một người phụ nữ có tiếng xấu.

Đức Chúa Trời có những cách kỳ lạ để hạ chúng ta xuồng, và thành khiêm nhường. Chúng ta thường xuyên tìm một cái gì đó tuyệt vời và lớn, vinh quang và cao quý, một cái gì đó danh tiếng, liên quan đến những điều tuyệt vời của Đức Chúa Trời: và sau đó Đức Chúa Trời hạ chúng ta xuống để phải chấp nhận một cái gì đó mà không đuợc tất cả mọi nguời công nhận, không có chấp nhận ở tất cả; đặt chúng ta trong một vị trí, nơi đó, nếu chúng ta muốn khen thưởng, họ sẽ không khen thưởng chúng ta, nếu chúng ta muốn cái gì đó giới thiệu chúng ta như là một ảnh hưởng trong lĩnh vực hữu ích, tốt, chỗ này sẽ không làm điều đó. Không có cơ hội nhận được bất cứ nơi nào dọc theo đuờng huớng đó trong thế giới này. Xem ảnh hưởng nào mà người phụ nữ đã có trong Jericho. Bạn có nghĩ rằng lời hứa của nàng đã đuợc tiến hành với bất kỳ trọng lượng nào không? Không có gì cả. Không có lời giới thiệu từ các khu dân phố cao. Nếu đây không phải từ trời, khi ấy mọi thứ đều chống lại nó. chúng ta không nhận được sự giúp đỡ. Không, đúng hơn là chúng ta ra khỏi tòa án ở đây, chúng ta không có cách nào, không có lập truờng ở đây, nếu nó không phải là của trời. Ngài đã không có những người có ảnh hưởng tại tòa án trong vấn đề này. Tất cả là của thiên đàng, Đó là tối thuợng quyền hay không là gì cả.

Và đó là của ân sủng, cho Rahab đuợc ở trong gia phả của Chúa Giêsu Christ. Tuyệt vời! Khi bạn đến  phả hệ đó trong Tân Ước - Rahab! Ô, ân sủng! Điều gì có thể giới thiệu Rahab? Điều gì có thể đặt nàng vào văn kiện đuợc hà hơi, vào Kinh Thánh, trong dòng dõi của Chúa Giêsu Christ? Không có gì trừ ân sủng, và điều đó là của trời. Tất cả như thế. Nếu sắp có bất cứ điều gì có giá trị thực, đó sẽ là do ân sủng tối thuợng, và không có gì khác, không có lời giới thiệu. chúng ta ra từ tòa án loài nguời, chúng ta không có gì để hỗ trợ yêu cầu của chúng ta, không có gì để đi theo cách tự nhiên. Nó phải xuống cấp của Rahab. Hãy suy nghĩ một Joshua tuyệt vời phải đến đây. Nhưng nó là nguyên tắc tất cả mọi lúc qua Lời của Đức Chúa Trời. Nếu tôi chỉ có thể cho bạn thấy làm thế nào một lần nữa và một lần nữa nó là điều đó. Bạn sẽ nói, 'Tại sao, Đức Chúa Trời dường như đi ra khỏi con đường của Ngài để làm phương hại đến lợi ích riêng của Ngài, để làm phương hại đến sự thành công mục đích của Ngài, thực sự làm cho nó thành khó khăn. It nhất Ngài có thể đã chọn một người đáng kính, thậm chí nếu họ không quan trọng hoặc nổi bật. " Nhưng Ngài có một người tai tiếng, Ngài đi ra khỏi con đường của Ngài để giữ cho điều này đúng với nguyên tắc. Điều đó ra từ  thiên đường hay là không có gì, và ít hơn và tồi tệ hơn là không có gì. Người phụ nữ đó là chìa khóa vào Jericho--Jericho là chìa khóa để chiếm miền đất. Đó là loại chìa khoá Ngài sử dụng.

Con người tự nhiên bị loại trừ

Khi bạn đến những đoạn văn của Jordan và khi họ đã qua sông, Joshua ra lệnh phải lấy một con người đại diện cho mỗi bộ tộc của Israel và rằng họ sẽ có mười hai viên đá và đặt chúng trong lòng sông Jordan và để chúng ở đó. Tất cả dân tộc Israel đã được để lại trong lòng sông Jordan, mỗi con người. Đó là những gì ông đang ở trong tầm nhìn của Đức Chúa Trời - ngay dưới chỗ thấp đó, và để lại ở đó. Một cái gì đó được bỏ lại phía sau trong Jordan. Điều gì đi qua và đi ra ở phía bên kia là một minh chứng cho thực tế rằng một cái gì đó đã được bỏ lại phía sau, bởi vì Gilgal theo sau ngay lập tức. Một cái gì đó đã được bỏ lại phía sau. Chúng ta không thể mang điều đó qua đây, điều đó được để lại ở Jordan. Điều này đã không có chỗ đứng ở đây trong nơi thuộc thiên. Con người tự nhiên nầy, ý tưởng này của Corinthian về con người - ông xuống đó, và Đức Chúa Trời đã để ông ta ở đó. Các vùng nước bao lấy ông và chảy qua ông, và ông ở bên dưới, chôn vùi mãi mãi. " các hòn đá ấy hãy còn ở đó cho đến ngày nay" (Giô-suê 4:9). Đây là cách mở rộng.

Nhưng Đức Chúa Trời đã làm cho chúng ta thuộc điều nầy, và có vẻ như với tôi rằng Gilgal là ứng dụng thực tế của nguyên tắc tiềm ẩn trong các phiến đá ở giữa lòng sông. Những viên đá đại diện cho sự liên hiệp của dân Đức Chúa Trời với Christ trong sự chết và chôn cất-- con người tự nhiên mà rất hiển thực trong vùng hoang dã được loại ra ngoài tầm nhìn. Gilgal tiếp lấy lẽ thật đó và áp dụng nó đến vĩnh viễn. Côlôse 2:11-12 xác nhận điều này. chúng ta phải kinh nghiệm trong  hồn chúng ta – xác thịt của chúng ta - công việc cắt đứt của thập giá – sự chết của Christ. Chúng ta có thể tin tất cả các giáo lí của La Mã 6, và có thể có mâu thuẫn lớn về nó trong chính mình. Thiên đàng sẽ không giáo phó chính mình cho xác thịt hoặc đời sống tự nhiên. Nếu chúng ta đang bận rộn với chính mình, nói về chính mình, công việc của chúng ta, về việc chúng ta đã được sử dụng, và như vậy, chúng ta không ở trong các giá trị đầy đủ của một thiên đàng mở ra. Tựât rất dễ dàng để trượt tất cả cách vô thức, là không dâng vinh quang cho Đức Chúa Trời, mà lại tôn vinh một phần của công việc hoặc vinh danh trong công việc riêng của mình, và khi điều này xảy ra, bầu không khí thay đổi và  người thuộc linh nhạy cảm biết rằng một cái gì đó đã xảy ra, một đám mây hạ xuống. Thiên đàng rất trong suốt mà không có hơi đất có thể bay đến đây, và sự đấy đủ thuộc thiên đòi hỏi sự trong suốt trong linh của chúng ta.
T. Austin-Sparks