Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

THƯ CỦA QUỈ-- 28


THƯ 28 
Cháu Wormwood thân mến!

Khi chú bảo cháu là đừng có viết những điều lảm nhảm về chiến tranh thì đương nhiên chú có ý nói chú không muốn xem những bài vở trẻ con của cháu về số tử vong của bọn con người hay sự tàn phá của các thành phố. Chứ còn chú rất muốn có những bản báo cáo đầy đủ về tác động của chiến tranh trên tình trạng thuộc linh của anh bệnh nhân. Về phương diện này dường như cháu tỏ ra chậm hiểu lạ thường. Do đó cháu vui mừng báo tin cho chú là có thể có nhiều trận dội bom dữ dội trên thành phố anh bệnh nhân đang ở. Đây chính là một thí dụ điển hình về điều mà chú đã than phiền khả năng quên phắt điểm chủ yếu để mà vui hưởng nỗi đau đớn của bọn người. Bộ cháu không biết là bom đạn giết người ư? Hay cháu không nhận biết rằng cái chết của anh bệnh nhân vào đúng thời điểm này chính là điều chúng ta muốn tránh ư? Anh ta đã thoát được bạn bè thế gian mà cháu định dùng gài bẫy anh ta; anh ta đang yêu một cô gái rất Cơ đốc và tạm thời trở nên miễn nhiễm với những cuộc tấn công của cháu vào sự thanh sạch; thêm vào đó những phương pháp khác nhau để làm hư hại đời sống thuộc linh của anh ta, cho đến bây giờ tỏ ra không có kết quả. Vào lúc này, khi cuộc chiến đang đi dần đến cao điểm thì những hy vọng trần gian của anh ta đang chiếm một vị trí tương đối thấp, trong tâm trí đầy ước muốn bảo vệ quốc gia, đầy hình ảnh của cô gái và quan tâm đến những người lân cận hơn bao giờ hết.  Anh ta thích tình thế đã khiến anh ta “ra khỏi chính mình” như bọn con người nói và vì anh ta ngày càng lệ thuộc một cách có ý thức vào Kẻ Thù nên nếu đêm nay anh ta bị giết thì hầu như chắc chắn chúng ta sẽ mất linh hồn anh ấy. Tất cả những điều này rõ ràng đến nỗi chú cảm thấy hờ thẹn khi phải viết cho cháu. Đôi khi chú tự hỏi bọn trẻ các cháu có bị buộc làm nhiệm vụ cám dỗ quá lâu vào một lúc không và không biết các cháu có bị tiêm nhiễm bởi những tình cảm hay các bậc thang giá trị của bọn con người nơi các cháu làm việc hay không. Bọn đó đương nhiên có khuynh hướng xem cái chết như là tai họa lớn nhất và sự sống còn là cái phước tốt nhất.

 Nhưng đó là vì chúng ta đã dạy bọn chúng nghĩ vậy. Chúng ta đừng để bị tiêm nhiễm bởi chính sự tuyên truyền của mình. Chú biết cháu lấy làm lạ vì mục đích chính của cháu lúc này cũng là điều mà người yêu cũng như mẹ của anh bệnh nhân đang cầu nguyện - sự an toàn của anh ta. Nhưng đúng như vậy đấy; cháu phải gìn giữ anh ta như con ngươi của mắt cháu. Nếu bây giờ anh ta chết, cháu sẽ mất anh ta. Nếu anh ta qua được cuộc chiến này thì vẫn còn hy vọng. Kẻ Thù đã gìn giữ anh ta thoát khỏi tay cháu qua những đợt sóng cám dỗ đầu tiên. Nhưng nếu giữ được mạng sống anh ta thì thời gian sẽ trở thành đồng minh của cháu. Những năm tháng dài, buồn tẻ của tuổi trung niên dù trong thịnh vượng hay trong khó khăn cũng là khí hậu lý tưởng cho chiến dịch của chúng ta. Cháu biết đấy, kiên trì bền bỉ là điều rất khó đối với bọn con người. Nghịch cảnh kéo dài, sự suy tàn dần dần của tình yêu và hy vọng thời trẻ tuổi, nỗi tuyệt vọng ngấm ngầm (không gây nhức nhối nhiều) vì chẳng khi nào có thể thắng hơn được những cám dỗ hàng ngày của chúng ta, sự tẻ nhạt mà chúng ta tạo ra trong đời sống họ và nỗi oán giận bực bội không thốt thành lời mà chúng ta đã dạy họ - tất cả là những cơ hội tốt đẹp để làm mòn mỏi tiêu hao một linh hồn. Mặt khác, nếu tuổi trung niên được thịnh vượng thì vị trí chúng ta lại còn mạnh luôn. "Sự thịnh vượng gắn chặt con người với thế gian". Người ấy cảm thấy mình đang tìm được chỗ đứng trong thế gian trong khi thật sự thì thế gian đang tìm thấy chỗ đứng trong người ấy. Danh tiếng ngày càng thêm lên, sự quen biết ngày càng mở rộng, sự cảm biết về tầm quan trọng của bản thân, áp lực ngày càng gia tăng của công việc đầy thú vị và thu hút sẽ tạo nên trong người ấy cảm giác là đang ở đúng vị trí trong thế gian, đó chính là điều chúng ta muốn. Cháu sẽ thấy rằng những người trẻ thường không sợ chết bằng những người trung niên hay già cả.

Sự thật thì Kẻ Thù, do một ý thức kỳ khôi, đã dành cho bọn súc vật này đời sống trong thế giới vĩnh cửu của Hắn, cho nên Hắn đã giữ để bọn chúng không cảm thấy ở đúng chỗ của mình tại một nơi nào khác. Đó là lý do vì sao chúng ta mong ước một đời sống lâu dài cho các bệnh nhân của chúng ta. Bảy mươi năm cũng không phải là quá thừa cho công tác khó khăn là tháo gỡ một linh hồn khỏi Thiên đàng và tạo ra một sự gắn bó mạnh mẽ với thế gian.
 
      Khi còn trẻ bọn con người luôn đi chệch khỏi những nếp suy nghĩ hằng ngày. Cho dù chúng ta có giữ để họ không biết gì về tôn giáo thì chỉ cần ngọn gió không tính trước được của trí tưởng tượng, của âm nhạc, văn thơ - một khuôn mặt phụ nữ, tiếng chim hót, quang cảnh chân trời - cũng thời bay công trình của chúng ta. Họ sẽ không chịu kiên trì tiến thủ trong thế gian, trong các mối quan hệ có ích và cho chính sách “an toàn trước đã”. Họ ham muốn Thiên đàng đến độ, vào giai đoạn đó, phương pháp tốt nhất của chúng ta để buộc họ vào trần gian là khiến họ tin rằng trong tương lai người ta có thể tạo ra một thiên đàng trên đất này bằng chính trị, bằng thuyết ưu sinh hay khoa học, tâm lý hay bất cứ cái gì. Tinh thần thế gian thật sự là một công việc đòi hỏi thời gian với sự trợ giúp đắc lực của lòng kiêu ngạo, vì chúng ta dạy họ mô tả sự chết dần của họ là sự trưởng thành hay kinh nghiệm. Kinh nghiệm theo cái nghĩa đặc biệt mà chúng ta dạy họ, dần dần trở nên hết sức ích lợi. Một triết gia lớn của bọn con người suýt nữa đã làm lộ cái bí mật của chúng ta, khi viết về đức hạnh như sau: "Kinh nghiệm là mẹ của những ảo tưởng". Nhưng nhờ vào sự thay đời thời trang và đương nhiên vào quan điểm lịch sử, chúng ta đã biến cuốn sách đó thành hoàn toàn vô hại.
 
     Chúng ta có thể đánh giá được thời gian có giá trị như thế nào qua sự kiện Kẻ Thù cho chúng ta quá ít thời gian. Phần lớn bọn con người chết trong thời thơ ấu; trong những kẻ sống sót, một phần lớn chết trong tuổi thanh niên. Rõ ràng là đối với Kẻ Thù, việc sinh ra của một con người chỉ quan trọng chủ yếu vì đó là điều kiện của cái chết và cái chết là cánh cửa mở đến một đời sống khác. Chúng ta chỉ được phép làm việc trên một thiểu số chọn lọc vì cái mà bọn con người gọi là 'đời sống bình thường' là một ngoại lệ. Rõ ràng Hắn ta muốn một ít - nhưng rất ít - bọn súc vật mà Hắn định cho ở trên thiên đàng phải trải qua kinh nghiệm chống cự với chúng ta trong suốt 60 và 70 năm trên đất này. Thôi thì đó cũng là cơ hội của chúng ta. Cơ hội càng hiếm chúng ta càng phải sử dụng nó tốt hơn. Làm gì thì làm, cháu cũng phải giữ cho bệnh nhân của cháu được an toàn đến mức độ tối đa.
                                                                                        Chú thân yêu của cháu.
                                                                                                Screwtape