Đọc Kinh Thánh: 2
Sam. 4:4; 9:1-13; 16:1-4; 19:24-30; 21:07
Hôm nay tôi muốn
nhìn vào một câu chuyện tuyệt vời từ Cựu Ước về một cậu bé què ngồi tại bàn ăn của
nhà vua. Trong Kinh Thánh có rất nhiều câu chuyện tuyệt vời: một cho chúng ta
biết về một gái mại dâm đã được cứu, một về tên cướp đã được cứu, một về người
thu thuế đã được cứu, và thậm chí về một người Pharisi xấu xa, đã được cứu. Hôm
nay chúng ta sẽ nói chuyện về một cậu bé bại liệt đã được cứu.
Hầu hết những
người ngồi ở đây đã đọc Kinh Thánh. Khi chúng ta nói về tình bạn trong Kinh
Thánh, chúng ta thường đề cập đến David và Jonathan. Một số nhà văn thế tục
cũng sử dụng câu chuyện của David và Jonathan làm một ví dụ về tình yêu giữa
bạn bè. Nhưng hôm nay tôi muốn nói chuyện về làm thế nào David đã ân cần đối xử
với con trai của Jonathan, Mephibosheth, và về lòng biết ơn Mephibosheth đối
với David.
MEPHIBOSHETH QUÈ
(2 SAMUEL 4: 4)
II Samuel 4:4 nói,
"Giô-na-than, con trai của Sau-lơ, có một con trai bại chân: khi tin tức
về Sau-lơ và Giô-na-than thác ở Gít-rê-ên thấu đến, thì nó đã được năm tuổi. Vú
nó đem nó chạy trốn; trong khi lật đật chạy trốn, nó rơi xuống, nên nỗi nó trở
nên què. Tên nó là Mê-phi-bô-sết.".
Hãy đặc biệt chú
ý tới thực tế là ông nội của Mephibosheth là Saul, kẻ thù của David. Nhiều lần,
ông đã khủng bố David và muốn giết David. Ông là một kẻ thù lớn của David. Khi
Sau-lơ và Jonathan đã thiệt mạng, vú nuôi của Mephibosheth chăm sóc anh và chạy
trốn một cách nhanh chóng. Cô nghĩ rằng khi ông nội và cha đã chết, David có
thể đến để trả thù và giết Mephibosheth, nếu họ không chạy trốn nhanh chóng.
Cậu bé té trên mặt đất và trở thành khập khiễng, bởi vì cô đã chạy quá nhanh.
Hãy xem xét một chốc-- điều này không giống như hình ảnh của một tội nhân trước
mặt Đức Chúa Trời sao?
Con
người đã hiểu lầm Đức Chúa Trời! Tôi nhắc lại: con người đã hiểu lầm Đức Chúa
Trời chúng ta! Bởi vì con người có suy nghĩ quanh co về Đức Chúa Trời, anh nghĩ
rằng Đức Chúa Trời cũng có suy nghĩ quanh co về anh ta. Bởi vì người ghét Đức
Chúa Trời, anh nghĩ rằng Đức Chúa Trời cũng ghét anh ta. Người biết rằng anh đã
phạm tội, và anh nghĩ rằng Đức Chúa Trời ghét anh ta. Mephibosheth nghĩ,
"Ông tôi là kẻ thù David, do đó, David phải ghét tôi, tôi không có tình
yêu dành cho David, do đó, David không có tình yêu đối với tôi." Đây là
cách chúng ta cũng nghĩ ngợi. Chúng ta nghĩ rằng Đức Chúa Trời đã không có tình
yêu cho chúng ta vì chúng ta không có tình yêu đối với Đức Chúa Trời. Chúng ta
nghĩ rằng Đức Chúa Trời không thể yêu thương chúng ta, vì chúng ta thù ghét Đức
Chúa Trời. Nhưng Đức Chúa Trời không giống như chúng ta. Mephibosheth không có
cơ sở để nhận được ân sủng, nhưng ông đã nhận được nó. Điều này cũng đúng đối
với chúng ta và Đức Chúa Trời
David bày tỏ lòng
nhân từ đối với Mephibosheth
(2 SAMUEL 9:1-13)
"Bấy
giờ, Đa-vít nói rằng: Có người nào của nhà Sau-lơ còn sống chăng? Ta muốn vì cớ
Giô-na-than mà làm ơn cho người?" (Câu 1). Đức Chúa Trời cũng yêu cầu,
"còn có bất kỳ người nào của Adam, hầu ta có thể bày tỏ cho anh ta ân sủng?"
David bày tỏ nhân từ cho Mephibosheth vì cớ Jonathan, Đức Chúa Trời đã ban ân
điển cho các tội nhân vì Chúa Giêsu, Con của Ngài. Mọi người có một sai lầm lớn
trong suy nghĩ rằng Đức Chúa Trời ghét con người. Họ nghĩ rằng con người đã làm
nhiều điều rất tốt trước mặt Đức Chúa Trời sẽ được Ngài chuyển đổi. Tuy nhiên,
họ không chắc chắn bao nhiêu điều tốt nên được thực hiện trước khi Đức Chúa
Trời sẽ ngưng cơn thịnh nộ của Ngài, xem xét đến họ, và hài lòng với họ. Nhưng
Mephibosheth không có vị trí gì cả trước mặt David.
David
đã không biết Mephibosheth. David chỉ biết cha Mephibosheth, Jonathan. Ông nhân
từ đối với Mephibosheth vì cớ Jonathan. Mephibosheth không phải làm bất cứ điều
gì tốt trước khi ông có thể nhận được ân huệ của David. Mephibosheth không có
vị trí gì cả trước mặt David. Ông đã nhận được lòng nhân từ không phải vì bản
thân mà là vì người khác. Điều này đúng cho một tội nhân trước mặt Đức Chúa
Trời. Nhiều người nghĩ rằng, "Tôi phải làm một cái gì đó tốt trước khi tôi
có thể làm vui lòng Đức Chúa Trời." Nhưng Kinh Thánh cho chúng ta biết
rằng Đức Chúa Trời yêu thương chúng ta không có lý do. Chúng ta không có bất kỳ vị
trí nào trước mặt Đức Chúa Trời, và chúng ta không đáng có được ân sủng của
Ngài. Nhưng chúng ta có Jonathan của chúng ta, Giêsu Christ. Đức Chúa Trời đã ban
ân sủng cho chúng ta bởi vì Ngài. Chúng ta được cứu bởi vì chúng ta có Chúa
Giêsu trước mặt Đức Chúa Trời. Với Chúa, chúng ta có thể đến trước mặt Đức Chúa
Trời.
Các
trường đại học thời xưa đòi hỏi có hai năm học trước khi vào trường đại học.
Một số trường y tế yêu cầu ba năm chuẩn bị. Nhưng để có được sự cứu rỗi, không cần phải nhập vào bất kỳ sự dự bị đại học nào.
Nhiều người nghĩ rằng họ phải chuẩn bị trước khi họ có thể giành lại trái tim
của Đức Chúa Trời. Nhưng tôi có thể cho bạn biết rằng không cần phải làm bất cứ
điều gì để làm hài lòng Đức Chúa Trời. Không có nơi nào trong Kinh Thánh nói
rằng Đức Chúa Trời muốn được hòa giải đối với chúng ta. Kinh Thánh chỉ nói rằng
chúng ta cần phải được hòa giải với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời được hòa giải
với chúng ta rồi! Đức Chúa Trời đã ban Con Ngài cho chúng ta bởi vì Ngài yêu
thương chúng ta. Ngài đã không chỉ yêu thương chúng ta sau khi Ngài đã ban Con
Ngài cho chúng ta. Có người nói, "Thật là may mắn Chúa Giêsu đã chết đến
nỗi Đức Chúa Trời có thể yêu thương chúng ta." Nhưng không có điều như
vậy. Ngài đã ban Con Ngài cho chúng ta bởi vì Ngài đã yêu thương chúng ta.
"
Vua tiếp rằng: Chẳng còn có người nào về nhà Sau-lơ sao? Ta muốn lấy ơn của Đức
Chúa Trời mà đãi người. Xíp-ba thưa cùng vua rằng: Còn một người con trai của Giô-na-than bị tật hai chân. Vua hỏi rằng:
Người ở đâu? Xíp-ba thưa rằng: Người ở trong nhà Ma-ki, con trai A-mi-ên, tại
Lô-đê-ba. Vua Đa-vít bèn sai tới nhà Ma-ki, con trai A-mi-ên, tại Lô-đê-ba, mà
đòi người đến."(các câu 3-4). Lodebar là một từ ngữ Hebrew, có nghĩa là
"một nơi không có cỏ." Thế giới ngày nay là một "Lodebar",
nó không bao giờ có thể lấp đầy cơn đói của con người hoặc dập tắt cơn khát của
con người. "Lodebar" không bao giờ có thể thỏa mãn trái tim của chúng
ta. Thưa các anh chị em, bạn biết rằng chúng được sáng tạo ra cho Đức Chúa Trời
và không cho chính chúng ta? Tất cả những người đã không quay lưng lại với Đức
Chúa Trời sẽ không bao giờ được hài lòng.
Bạn
có thể mơ về tương lai của bạn sẽ thật đẹp và yên tĩnh như thế nào. Nhưng sau
một thời gian, bạn sẽ thấy rằng những lời hứa của thế giới như là các loại tiền
tệ không sử dụng được. Thời gian trôi qua, thế giới chỉ mang đến cho bạn chán
nản và thất vọng. Thời gian trôi qua, thế giới đặt bạn vào một giấc mơ, tất cả
mọi thứ chỉ là một ảo ảnh và là một nơi khô khan mà không có cỏ. Ô anh chị em,
một cuộc sống vô thần là một cuộc sống không hài lòng. Một cuộc sống bên ngoài
của Đức Chúa Trời không bao giờ có thể được thỏa mãn. Mephibosheth, người đã
chạy trốn David, đang sống ở một nơi mà không có cỏ. Một tội nhân cách xa Đức
Chúa Trời, được sống trong một nơi mà không có cỏ.
David
đã làm gì khi ông nghe rằng Mephibosheth đang sống ở một nơi không có cỏ? Cảm
ơn và ngợi khen Chúa! "Sau đó, vua David đã sai người, và đem anh ta ra
khỏi nhà của Machir, con trai của Ammiel, từ Lodebar" (câu 5). Trong nguyên
văn chữ “đòi” nghĩa là "đem đến." Rô-ma 3:11 nói, "không một ai
tìm kiếm Đức Chúa Trời." Lu-ca 19:10, "Con Người đã đến tìm và cứu kẻ
bị hư mất." Một số người nghĩ rằng vì chúng ta quá gian ác, chúng ta chắc
chắn nên tìm kiếm Đức Chúa Trời. Vì chúng ta quá sa ngã, chắc chắn chúng ta nên
tìm kiếm Đức Chúa Trời. Nhưng điều này không có hiệu quả! Nếu Đức Chúa Trời đã
phải chờ đợi để chúng ta tìm kiếm Ngài trước khi Ngài cứu chúng ta, chúng ta sẽ
có lẽ không bao giờ được cứu bởi vì chúng ta sẽ không bao giờ tìm kiếm Ngài.
Nếu Mephibosheth đã phải tìm kiếm David, ông sẽ không có bất kỳ sự dạn dĩ nào
tìm kiếm ông ấy, bởi vì ông nội của ông là kẻ thù của David. Ông cũng không có
khả năng tìm kiếm David vì ông đi khập khiễng. Mephibosheth không tìm kiếm
David, nhưng David đã sai người ta mang
Mephibosheth đến. Chúng ta không tìm kiếm Đức Chúa Trời, nhưng Đức Chúa Trời đã
sai Con của Ngài tìm kiếm chúng ta và đem chúng ta trở lại với sự hiện diện của
Ngài.
Về
phía Mephibosheth, ông không dám tìm kiếm nhà vua, vì ông nội của ông là kẻ thù
của nhà vua. Ngoài ra, ông đã không thể tìm kiếm vua vì ông đi khập khiễng.
Chúng ta có thể nghĩ rằng, "Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ trở nên tốt hơn,
tìm kiếm Đức Chúa Trời, và tha thiết nài xin Ngài tha thứ tội lỗi của tôi. Có
lẽ sau đó tôi sẽ được cứu." Nhưng Mephibosheth không tìm David, nhưng
David đã đem Mephibosheth về. Kinh Thánh nói rằng Đức Chúa Trời mong muốn bạn,
gọi bạn, và sai người nói cho bạn biết rằng Ngài mong muốn bạn. Rô-ma 10: 6 và
7 nói, "Nhưng sự công bình của đức tin nói theo cách này: 'Đừng nói trong
trái tim của bạn, Ai sẽ lên trời? có nghĩa là, để đem Christ xuống, hoặc 'Ai sẽ
vào vực thẳm? có nghĩa là, để đem Chúa Christ từ cõi chết lên. " Những câu
này nói với chúng ta rằng không có người nào có thể đi đến thiên đàng cầu xin
Chúa chết cho anh ta và không có người nào có thể đi đến Hades để xin Chúa hồi
sinh từ kẻ chết. Các câu sau đây nói rằng, " Nhưng sự ấy nói làm sao?
"Lời ở gần ngươi, ở trong miệng ngươi và ở trong lòng ngươi," tức là
lời đức tin mà chúng tôi rao giảng đây. Vậy nếu miệng ngươi nhận Jêsus là Chúa
và lòng ngươi tin Đức Chúa Trời đã khiến Ngài từ kẻ chết sống lại, thì ngươi sẽ
được cứu. Vì
bởi lấy lòng tin mà được công nghĩa, và bởi lấy miệng thừa nhận mà được cứu
rỗi. " (8 câu, 10). Mephibosheth không cần phải thực hiện một nỗ lực nào.
Nhà vua sai người tìm anh ta. Nếu có một người nào ở đây không được cứu, không vì Đức Chúa Trời không cứu anh ta,
nhưng bởi vì anh từ chối ân sủng của Đức Chúa Trời
David
đã nói gì với Mephibosheth sau khi ông đem anh ta đến? "
Khi Mê-phi-bô-sết, con trai
của Giô-na-than, cháu Sau-lơ, đã đến bên Đa-vít, thì sấp mình xuống đất và lạy.
Đa-vít nói: Ớ Mê-phi-bô-sết! Người thưa: Có tôi tớ vua đây.!" (2 Sam. 9: 6).
Đây là âm nhạc dễ chịu nhất! Mephibosheth. " David đã không nói bất cứ
điều gì nhiều hơn khi ông nhìn thấy Mephibosheth. Ông không nói,
"Mephibosheth bạn đang ở đây", ông đã không nói, "ớ Mephibosheth,
cháu của Saul", ông không nói "Ớ Mephibosheth, con của Jonathan ",
ông không nói, "bạn là ai? " ớ Mephibosheth. " Bạn đã bao giờ
xem xét, khi David nói, " ớ Mephibosheth”, loại cảm giác nào trong trái
tim của ông, và những giai điệu của giọng nói của ông là gì? Bên dưới từ ngữ này
là một trái tim đang đập mạnh, một trái tim bày tỏ trái tim của Đức Chúa Trời.
" Ớ Mephibosheth" cho thấy rằng Đức Chúa Trời không ghét con người,
Ngài muốn con người, và Ngài yêu thương con người. Mỗi lần một người gọi tên của
người khác nhưng không nói bất cứ điều gì hơn nữa, một người thứ ba sẽ không
hiểu được ý nghĩa, nhưng người mà tên mình được gọi có thể hiểu được.
Tôi đã nói về câu
chuyện của Mary Magdalene. Bà nghĩ rằng Chúa là một người làm vườn. Khi cô hỏi
người làm vườn nơi Chúa Giêsu nằm, Chúa đã không trả lời, "Tôi không phải
là người làm vườn", hoặc "tôi không lấy thi thể của Ngài đi,"
hoặc "Bạn là một người phụ nữ, làm thế nào bạn có thể lấy thi thể được"
Chúa chỉ nói, “ Maria ơi!" Ngay sau khi cô nghe thấy giọng nói rất quen
thuộc này, cô nói, "Rabboni!" Chúng ta biết rằng khi có người chỉ gọi
nhau bằng tên, phải có ý nghĩa đáng kể đằng sau nó. Vào ngày đó, David nhìn
thấy cháu trai kẻ thù của ông, và ông
chỉ nói, "Ớ Mephibosheth." Điều này cho thấy trái tim của David không
chỉ không có hận thù, nhưng cũng đầy lòng từ bi.
Thật
đáng thương khi Mephibosheth không biết trái tim của David. Khi ông đến cùng David,
trái tim của ông có thể đã đập nhanh chóng, và ông có thể suy nghĩ, "Hôm
nay tôi đang đến thấy vua Giu-đa, có thể ông ta sẽ giết tôi" Khi ông nhìn
thấy David và nghe ông gọi, "Ớ Mephibosheth," ông ta chắc đã biết
rằng David có lòng từ bi và không có ý định xấu đối với ông ta. Nhưng với một
trái tim đầy sợ hãi, ông nói, "Này đầy tớ của vua." Ông có thể đã nghĩ
rằng, "Trước đây tôi là cháu trai của nhà vua, bây giờ tôi hạ mình làm một
người đầy tớ, có lẽ bởi điều này tôi sẽ được ân huệ của David, và ông sẽ không
giết tôi." Tôi phải cho bạn biết rằng không ai có thể làm vui lòng Đức
Chúa Trời bằng cách dựa vào việc chính mình trở thành một người đầy tớ.
Sau
đó, David đã làm chứng về trái tim của Đức Chúa Trời. Ông nói cùng
Mephibosheth," Đa-vít nói cùng người rằng: Chớ sợ, ta muốn làm ơn cho
ngươi vì cớ Giô-na-than, cha ngươi; ta sẽ trả lại cho ngươi những đất của
Sau-lơ, ông nội ngươi, và ngươi sẽ ăn chung bàn ta luôn luôn" (câu 7).
Thưa các anh chị em, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi không biết có bao nhiêu
người trong chúng ta nhận ra rằng Đức Chúa Trời yêu thương chúng ta. Có lẽ ai
đó đã làm việc nhiều năm và vẫn không biết rằng Đức Chúa Trời yêu thương anh.
Nếu chúng ta chỉ biết rằng Đức Chúa Trời yêu thương chúng ta, cuộc sống của
chúng ta sẽ được thay đổi rất nhiều.
Trong
thế kỷ XIX, có một nhà văn nổi tiếng, ông chống lại cơ đốc giáo. Ông là chủ bút
của một tờ báo rất nổi tiếng. Một ngày nọ, ông nghe lời rao giảng của ông
Moody, và ông đã ăn năn và tin vào Chúa. Một khi ông đã được cứu, nhiều người
báo cáo câu chuyện sự cứu rỗi của ông trong các tờ báo của nước Mỹ. Một ngày
nọ, ông Chapman đã đi vào thị trấn và ở lại trong cùng một khách sạn, trong
phòng bên cạnh phòng người này. Ông Chapman biết anh ta và hỏi nếu thật sự rằng
ông đã được cứu. Ông nói, "Tôi ăn năn và tin vào Chúa thông qua việc nghe ông
Moody giảng thuyết. Tuy nhiên, tôi biết về tình yêu của Đức Chúa Trời khi tôi
đã mười tám tuổi.. Khi tôi còn trẻ tôi là đứa con trai hoang đàng. Tôi rời khỏi
nhà mười hai tuổi hoặc 13, trải nhiều năm bởi vì tôi không thích bị giam giữ
tại nhà.
Tại
thời điểm đó trong tuổi trẻ của tôi, tôi đã mắc bệnh nặng và hết tiền, tôi phải
trở về nhà trong nhục nhã. Cha tôi đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi lấy làm
tiếc khi về nhà. Cha tôi đã già, tóc của ông ngã màu trắng, nhưng ông đã bị
bệnh. Tuy nhiên, mỗi ngày ông tự ép mình làm việc để có được một ít bánh mì cho
chúng tôi ăn. Không bao giờ có đủ cho ba người ăn bởi vì thu nhập quá thấp. Tôi
cảm thấy rằng tôi đã mắc sai lầm khi quay trở lại. Tôi không còn có thể ăn bánh
mì mà cha tôi có được qua công việc khó nhọc của ông. Sau khi sức mạnh của tôi
đã tăng, tôi nói với ông rằng tôi vẫn còn muốn đi ra ngoài. Trong cả cuộc đời
tôi, không bao giờ nhìn thấy ông buồn như ngày hôm đó. Ông nói: 'Con chưa được
chữa lành, tại sao con muốn lìa gia đình. Nếu có một miếng bánh mì trong căn
nhà này, con sẽ luôn luôn có phần.
Là một phần của mái nhà, con sẽ luôn luôn có
một chia sẻ. Tại sao con muốn ra đi. Nhưng tôi đã quyết định rời khỏi. Sau đó,
ông nói: 'Con trai ơi, hãy để cha nói cho con biết: trong toàn bộ cuộc sống của
cha, cha đã không bao giờ mong muốn được giàu có. Nhưng hôm nay cha muốn cha có
một tài sản bởi vì con, cha muốn cha có thể có nhiều tiền hơn để con sẽ không
phải đi lang thang bên ngoài. Có lẽ ai đó sẽ giúp chúng ta trong tương lai. Tại
sao con muốn đi ra ngoài? " Tuy nhiên, tôi đã ra đi. Tôi không thể chịu ăn
bánh mì khó kiếm được của cha tôi nữa. Cuối cùng ông nói, 'Con trai ôi, Đức
Chúa Trời có thể ban phước lành cho con. Sau ngày hôm nay cha không sẽ nhìn
thấy con một lần nữa;..! Nhưng có lẽ cha sẽ nhìn thấy con một lần nữa ở trên
trời! Ông dẫn tôi ra khỏi nhà. Chúng tôi đi bộ nửa dặm, trong đó cả ông và tôi cũng
không nói một lời nào.
Chúng
tôi đi bộ như thế này trong một dặm. Ông mệt mỏi và không thể đi tiếp được nữa
và phải chia tay. Cho đến ngày đó tôi không biết thế nào là khó rời khỏi nhà.
Ông đã đi bộ hơn hai bước rồi ông quay trở lại và gọi tôi. Với những giọt nước
mắt trong đôi mắt của mình, ông lấy ra một nửa đô la từ túi của mình và đưa nó
cho tôi và nói, 'Điều này dành cho con. Tôi biết đồng đô la nửa này có nghĩa là
những gì. Tôi biết rằng mọi sự cha tôi đang có trên trái đất là một nửa đô la
đó. Tôi biết những gì trong nửa đồng đô la. Đó là lần đầu tiên trong cuộc sống
của tôi mà tôi nhận ra cha tôi yêu tôi! Thời tiết mưa và lạnh, tôi thấy cha tôi
đi về nhà, nhưng trái tim của tôi rất ấm áp. Tôi hát 'Cha tôi yêu tôi!’ Kể từ
ngày đó tôi đã không còn là con trai hoang đàng. Tôi quyết định rằng điều trước
tiên tôi sẽ làm là giảm gánh nặng của cha tôi. Nếu tôi kiếm được một đồng đô
la, tôi sẽ gửi cho ông, bởi vì ông đã yêu tôi. Từ ngày đó về sau., tôi trở thành
một người khác. Không có nghĩa rằng trước đó, cha của tôi đã không yêu tôi.
Nhưng tại thời điểm cảnh thiếu thốn của tôi, tôi nhận ra rằng ông yêu tôi. Một
ngày kia khi tôi nghe ông Moody rao giảng những lời sau đây: «Tất cả mọi người
nói đều về con trai hoang đàng của một người cha, nhưng hôm nay tôi muốn nói về
cha của con trai hoang đàng. 'Khi tôi nghe nói Đức Chúa Trời Cha giống như cha
tôi, tôi tin và tiếp nhận Chúa Giêsu là Đấng Cứu Rỗi của tôi."
Ô
anh chị em, tôi đã biết Đức Chúa Trời này ít nhất mười một năm rồi. Mặc dù điều
này không thật lâu dài, tôi biết loại trái tim Ngài. Đừng giả sử rằng bạn có
thể làm một cái gì đó để biến đổi trái tim của Đức Chúa Trời, làm vui lòng
Ngài. Ngài yêu bạn và muốn bạn được cứu. Ngài không cần bạn cải biến trái tim
của Ngài. Nhiều người nói, "Đức Chúa Trời không nói cho tôi biết rằng Ngài
yêu thương tôi." Nhưng xin hãy nhìn vào thập giá, và bạn sẽ biết rằng Ngài
đã yêu thương các bạn. Bạn đáng nhận sự trừng phạt của thánh giá, nhưng Ngài đã
làm cho Chúa Giê-xu chịu thập giá cho bạn bởi vì Ngài yêu thương bạn.
Tình
yêu là gì? Tình yêu không lời. Loại tình yêu sâu nhất không thể được thể hiện
bằng lời nói. Người con trai hoang đàng đã chuẩn bị nói với cha mình, " Cha ơi, con đã phạm tội với trời và với cha, chẳng còn đáng
gọi là con của cha nữa; xin đãi con như đứa làm thuê của cha vậy. " (Luke
15:18-19 ). Nhưng khi ông còn ở cách xa nhà, cha đã có lòng từ bi và chạy ra ôm
cổ và hôn anh ta. Trái tim của cha rút ngắn khoảng cách của tội lỗi. Khi cha
của anh hôn anh, anh biết trái tim của cha mình. Cha ông đã không nói "Cha
yêu con", nhưng ngay sau khi ông hôn anh ta, người con hoang đàng đã biết
trái tim của cha mình. Anh không thể nói những lời, "cho tôi làm đầy tớ
thuê mướn của cha." Anh chỉ có thể nói trong trái tim của mình, "Cha
tôi yêu tôi." Xin vui lòng đừng hiểu sai trái tim của Đức Chúa Trời. Hãy
đến với thập tự giá. Chúa Giêsu đã chết cho bạn, điều này sẽ cho bạn thấy những
gì có trong trái tim của Đức Chúa Trời. Khi bạn nhìn thấy máu của Chúa Giê-xu,
bạn sẽ biết Đức Chúa Trời nhiều là dường nào.
"Sau
đó, nhà vua gọi là Ziba, người đầy tớ của Saul, và nói cho người ấy” Ta đã ban
cho con trai chủ người mọi tài sản thuộc về Sau-lơ và nhà người. Vậy,
ngươi cùng các con trai và tôi tớ ngươi phải cày đất đó cho người, rồi nộp hoa
lợi đất sanh sản, hầu cho con trai chủ ngươi có bánh ăn. Mê-phi-bô-sết, con
trai chủ ngươi, sẽ ăn chung bàn ta luôn luôn. Vả, Xíp-ba có mười lăm con trai
và hai mươi tôi tớ. Xíp-ba
thưa cùng vua rằng: Kẻ tôi tớ vua sẽ làm mọi điều vua chúa tôi dặn biểu. Ấy
vậy, Mê-phi-bô-sết ăn chung bàn Đa-vít như một con trai của vua vậy "(2
Sam. 9:9-11). Kỳ diệu biết bao khi điều đó không phải là một điều kiện, không là
một giới răn, chỉ là những lời hứa. Không nói bao nhiêu về những gì nên làm.
Mọi thứ đã được ban cho. Đây là ân sủng. Nếu chúng ta hiểu được trái tim của Đức
Chúa Trời, chúng ta không thể không tin vào Ngài.
Sự ăn năn của con
người
Có lẽ ai đó sẽ
hỏi ", một tội nhân không phải ăn năn trước khi anh ta tin vào Đức Chúa
Trời và được cứu sao?" Hãy để tôi nói với bạn: đừng đảo ngược thứ tự trong
Kinh Thánh. Nhiều người nghĩ rằng, "Tôi phải có một hành động cơ bản của
sự công bình và một hành động cơ bản của điều thiện trước khi Đức Chúa Trời có
thể nhìn tôi cách thuận lợi." Đó là pháp luật, không phải là ân sủng. Bạn
có thể nói cho một người cảm thấy lạnh hãy làm ấm lên một chút trước khi ông đến
gần đám lữa sao? Hoặc bạn sẽ nói, "Bạn sẽ được ấm áp sau khi đến gần
lửa?" Một người không ngừng tội lỗi của mình và sau đó đi đến chỗ tin,
đúng hơn, người ta tin tưởng và sau đó không phạm tội. Mephibosheth sợ vào lúc đầu,
nhưng sau khi được đối xử theo một cách ân huệ của David, ông bắt đầu biết
mình, nói rằng, " Mê-phi-bô-sết bèn lạy, mà nói rằng: Kẻ tôi tớ vua là gì,
mà vua lại đoái mắt đến một con chó chết, như tôi đây?
Rô-ma
2:4 nói, "Hay là ... không biết rằng lòng tốt của Đức Chúa Trời đang dẫn
bạn đến sự ăn năn?" Sau khi biết tình yêu của Đức Chúa Trời, tự phát một
người liền ăn năn. Khi Mephibosheth đến, ông muốn quay trở lại đất không có cỏ,
sau khi nếm ân sủng, ông sấp mình trên mặt đất và ăn năn. Mephibosheth sai trật,
vì vậy ông cần phải ăn năn. David đã không sai, vì vậy ông đã không cần phải ăn
năn. Chúng ta cần ăn năn hối cải, chứ không phải Đức Chúa Trời. Trước khi
Mephibosheth biết tình yêu David dành cho ông, David đã yêu anh rồi sau khi Mephibosheth
biết tình yêu của vua, David vẫn còn yêu anh. Đức Chúa Trời là như vậy đối với
chúng ta. Sau khi tôi biết tình yêu của Đức Chúa Trời, tôi đã thay đổi suy nghĩ
và khái niệm của tôi. Hôm nay, có bất kỳ tội nhân nào, những người sẽ nói,
"há sẽ không tốt nếu tôi có thể làm vui lòng Đức Chúa Trời?" Hãy để
tôi nói cho bạn biết: Đức Chúa Trời yêu thương bạn như bạn là gì. Hãy đến với Đức
Chúa Trời y như bạn là gì. Ngài muốn bạn theo cách con người bạn đang có.
Hai chân dưới bàn
ăn
Bây
giờ một người nào đó có thể nói, "Điều đó là đúng, chúng ta được cứu bởi
ân sủng và không phải bởi việc làm. Đức Chúa Trời đối xử với tôi trong cùng một
cách mà David đối xử Mephibosheth Nhưng sau khi tôi được cứu, tôi không cần có
hành vi tốt hơn sao? Tại sao tôi vẫn cảm thấy rằng đôi khi tôi lên cao và đôi
khi xuống thấp, tại thời điểm nầy tốt và tại những thời điểm khác lại xấu?
" Để trả lời câu hỏi này, xin vui lòng đọc 2 Samuel 9:13. "Mê-phi-bô-sết ở tại
Giê-ru-sa-lem, bởi vì người luôn ăn chung bàn của vua. Người bị què hai chân.”.
Chúng ta đã được cứu bởi ân điển lúc ban đầu, và chúng ta cũng được giữ trong
sự cứu rỗi bởi ân điển. Nhiều người nhầm lẫn có một khái niệm ban đầu, là họ được
cứu bởi ân điển nhưng được giữ gìn trong sự cứu rỗi này bằng cách làm việc. Tuy
nhiên, không có điều như vậy. Chúng ta nên nhận ra rằng điều kiện cho sự cứu
rỗi là điều kiện để bảo quản. Chúng ta được cứu bởi Chúa Giêsu, và chúng ta
đang được Chúa Giêsu giữ cho đến cùng. Mặc dù Mephibosheth thường ăn tối với
nhà vua, hai chân ông vẫn còn khập khiễng. Nếu một chân thì què quặt, một trong
những chân kia vẫn có thể nhảy. Nhưng nếu cả hai bàn chân què, không chỉ bất tiện,
nhưng cũng xấu xí. Chúng ta có thể ăn trưa tại bàn của vua, và cả hai bàn chân
vẫn có thể là khập khiễng. Nhà vua không cho phép một người què ăn cơm trưa tại
bàn của ông vào ngày đầu tiên và sau đó một vài ngày lại đuổi ông vì bàn chân
của ông vẫn còn khập khiễng. Không có điều như vậy.
Hai
bàn chân của chúng ta khập khiễng, nhưng chúng ở dưới bàn. Chúng ta chỉ có thể
ăn những gì trên bàn. Tại sao chúng ta đặt hai bàn chân của chúng ta dưới gầm bàn,
chứ không trên bàn? Chúng ta chỉ nên chú ý đến những gì trên bàn. Những gì Đức
Chúa Trời đã lan rộng ra ở đây là tuyệt vời, phong phú, và ngọt ngào. Chúng ta
chỉ cần ăn. Chúng ta không nên nhìn lại chính mình. Thay vào đó, chúng ta nên
nhìn vào các sự giàu có của Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta. Mỗi khi chúng ta
nhìn vào chính bản thân mình, chúng ta sẽ không có sự bình an. Mắt của chúng ta
tìm kiếm bên ngoài không phải bên trong. Sự tự xét không phải là phần của chúng
ta. Nếu chúng ta giữ cho đôi mắt của chúng ta nơi Chúa, chúng ta sẽ đi từ vinh
quang này đến vinh quang khác và được biến đổi thành hình ảnh của Ngài.
Nếu
chúng ta nhìn vào chính mình, chúng ta sẽ giống như Mephibosheth với hai chân
què. Sau khi chúng ta được cứu, chúng ta nhận được một sự sống mới, và Thánh
Linh sống trong chúng ta, chúng ta trở nên hoàn toàn mới. Bản ngã đến từ Adam
không bao giờ thay đổi. Làm thế nào một con người thánh khiết như Thánh
Augustine cảm thấy khi ông vốn là người đã chết? Ông nói, "Hầu hết các hạt
giống tội lỗi này của thế giới ở trong bản ngã của tôi." Đang khi chúng ta
vẫn còn trong cơ thể này, hai chân vẫn còn khập khiễng. Chúng ta không nên nhìn
lại chính mình. Chúng ta chỉ nên nhìn vào sự phong phú và ân sủng mà Đức Chúa
Trời đã lan rộng trước mặt chúng ta. Khi chúng ta làm điều này, trái tim của
chúng ta sẽ hài lòng.
Mephibosheth đối
với David
(2 SAMUEL 16:1-4;
19:24-30)
Một vài năm sau
đó, Absalom, con trai của David, nổi loạn, và David trốn thoát để lẫn tránh Absalom,
con trai của ông. " Đa-vít vừa trèo qua khỏi chót núi, thì Xíp-ba, tôi tớ
của Mê-phi-bô-sết, đến đón vua với hai con lừa mang bành chở hai trăm ổ bánh,
một trăm cái bánh nhỏ bằng trái nho, một trăm cái bánh nhỏ bằng trái vả, và một bầu rượu nho. Vua hỏi Xíp-ba
rằng: Ngươi có ý dùng điều đó làm chi? Xíp-ba thưa rằng: Hai con lừa dùng làm
vật cỡi cho nhà vua; bánh và trái nho dùng làm đồ ăn cho các người trai trẻ,
còn rượu để dùng cho những kẻ mệt nhọc trong đồng vắng uống. Vua hỏi: Vậy, con trai của chủ ngươi
ở đâu? Xíp-ba thưa: Người ở lại Giê-ru-sa-lem, vì nói rằng: Ngày nay nhà
Y-sơ-ra-ên sẽ trả nước của cha ta lại cho ta. Vua bèn nói cùng Xíp-ba rằng: Thế
thì, mọi vật thuộc về Mê-phi-bô-sết đều nên của ngươi. Xíp-ba tiếp: Nầy tôi
phục dưới chân vua. Vua ôi, ước gì tôi được ơn trước mặt vua chúa tôi!
"(16:1-4). Đây có phải là sự thật không? Chúng ta hãy đọc 19 chương và tìm
hiểu.
Sau âm mưu này,
David đã trở lại Giê-ru-sa-lem, và Mephibosheth, cháu nội của Sau-lơ, cũng đi
xuống đón vua. Từ ngày nhà vua ra đi cho đến khi ông trở lại trong bình an,
Mephibosheth không làm ba việc: ông là " người không có rửa chân, chải râu
hay là giặt áo mình từ lúc vua ra đi, cho đến ngày vua trở về bình an vô sự "
(câu 24). Thưa các anh chị em, bạn có biết điều này có nghĩa là gì không? Đây
là những gì tôi nói buổi sáng này, điều này là trái tim của người vợ góa!
Mephibosheth có thể nói, "David, người đối xử với tôi cách ân hậu, không
còn ở đây nữa. Mặc dù người của Absalom không đến để tiêu diệt tôi, niềm vui
của tôi đã biến mất. Sử dụng sự trang điểm và làm đẹp bản thân mình là gì?
Người không ở đây nữa. Ai có lòng dạ để trang điểm chứ? " Chúng ta biết
rằng chúng ta không xứng đáng với sự cứu rỗi của chúng ta. Thế giới bác bỏ Chúa
chúng ta và đóng đinh Ngài vào thập giá. Trên trái đất này, chúng ta cũng có
trái tim của một góa phụ. Lý do chúng ta có thể từ chối thế giới và không yêu nó
là vì người mà chúng ta yêu thương không còn ở đây nữa, không phải vì thế giới
không đáng yêu. Điều duy nhất Ngài nhận được từ thế giới là một ngôi mộ. Đây là
lý do tại sao chúng ta không thể yêu mến thế giới. Thế giới là một nơi trái ngược
với chúng ta.
Tấm lòng Mephibosheth
là trái tim của một góa phụ. Kể từ khi nhà vua không có ở đó, ông đã mất trái
tim của mình đối với tất cả mọi thứ. Một người tín đồ rất sâu sắc đã từng nói,
"Bất cứ nơi nào Chúa Giêsu ở, là thiên đường Nếu Chúa Giêsu ở trong địa
ngục, khi đó địa ngục cũng là thiên đường. Nếu Chúa Giêsu không ở trên trời,
khi đó nó không phải là thiên đường." Lúc đó tôi nghĩ rằng không thể có
một điều như vậy. Nhưng hôm nay tôi muốn nói rằng điều này là đúng. Ban đầu
chúng ta nghĩ về nan đề các tội lỗi, nhưng bây giờ tất cả những gì chúng ta
nghĩ là Chúa Giêsu. Trước đây suy nghĩ của chúng ta
là về việc giải thoát khỏi sự trừng phạt của địa ngục, nhưng bây giờ chúng ta
nghĩ về Chúa. Vì vậy, nếu Chúa ở trên trời, thiên đàng là đáng yêu, nhưng nếu
Chúa ở địa ngục, ngay cả địa ngục sẽ là đáng yêu.
Thế giới này
không gì khác hơn vùng đất hoang. Vùng hoang dã là gì? Đó là nơi bị tàn phá.
Điều này không có nghĩa là vẻ đẹp, nghệ thuật, và cảnh quan thiên nhiên của thế
giới là không tốt. Nhưng tất cả những điều đó không có ý nghĩa gì đối với chúng
ta nữa bởi vì Ngài không ở đây. Làm thế nào chúng ta có thể yêu thích thế giới
khi nó khinh khi Chúa Giêsu? Tôi đã nói trước rằng bất cứ nơi nào người yêu của
chúng ta ở, đều là vùng đất của niềm vui. Ngôi nhà, quần áo, thực phẩm, và đồ
uống có thể là giống nhau, nhưng nếu người yêu quý của chúng ta không có ở đó,
tất cả những điều này sẽ có vẻ khác nhau. Quê hương của tôi là Foochow . Tôi thường nghĩ về việc trở lại thăm viếng chỗ
đó. Tuy nhiên, không phải tôi nhớ Foochow, nhưng nhớ các anh chị em có cùng một
tâm trí đang ở đó. Họ phải chịu đựng khó khăn và nghèo đói cùng với tôi, và họ
cũng đã bị những người khác phản đối. Tôi có thể quên Foochow
một cách dễ dàng nếu họ không có ở đó. Điều này cũng đúng với thế giới. Chúng
ta không thể tìm thấy sự an nghỉ và hạnh phúc trong thế giới này. Thái độ duy
nhất chúng ta nên có đối với thế giới là thái độ của người đàn bà góa.
Khi
Mephibosheth đến Giê-ru-sa-lem để gặp vua, vua hỏi ông: " Hỡi
Mê-phi-bô-sết, sao ngươi không đến cùng ta? Người thưa rằng: Ôi vua chúa tôi,
thằng tôi tớ tôi có đánh lừa tôi. Thật tôi nghĩ rằng: Tôi sẽ thắng lừa, rồi cỡi
nó đặng đi theo vua; vì tôi tớ của vua là què. Người ta có cáo gian tôi ở nơi vua
chúa tôi; nhưng vua chúa tôi khác nào một thiên sứ của Đức Chúa Trời. Xin hãy
đãi tôi theo ý vua lấy làm tốt. Vì các người của nhà cha tôi trước
mặt vua chúa tôi chỉ đáng chết mà thôi. Dầu vậy, vua đã để tôi vào số người ăn
nơi bàn vua. Thế thì, tôi nào còn có lẽ gì mà phàn nàn cùng vua?"? (Các
câu 25-28). Ở đây chúng ta thấy rằng ông đã không đề cập đến bất cứ điều gì về
bánh mì và rượu vang. Ông chỉ nói rằng ông đã bị lừa dối. Trái tim anh cảm thấy
rằng thật đầy đủ khi nhà vua đã trở lại một cách bình an, thực sự không quan
trọng nhiều về việc ông bị vu khống.
Nếu một người
muốn thể hiện trái tim của mình, không nhất thiết phải sử dụng các từ ngữ. Nếu ai
đó đã trở thành một nô lệ tình yêu thương của Chúa, ông sẽ không có thể thể
hiện trái tim của mình bằng lời nói. Tình yêu càng sâu sắc, nó càng sẽ trở
thành bí mật. Nếu bạn thực sự yêu mến Chúa, bạn vẫn sẽ giữ cho mình tinh khiết
khi những người khác chống đối Ngài. Vào ngày chúng ta gặp gỡ Chúa, chúng ta sẽ
không nói với Ngài, "Lạy Chúa, tôi đã từ bỏ điều như vậy vì Ngài trên trái
đất." Vào ngày đó, bạn sẽ không nói bất cứ điều gì về bản thân. Bạn sẽ
nói, "Tôi rất tiếc rằng trong khi sống trên trái đất, tôi đã không yêu Ngài
sâu sắc hơn và không phục vụ Ngài trung thành hơn." Vào thời điểm đó, bạn
sẽ cảm thấy rằng ngay cả khi bạn có một triệu từ ngữ để dâng cho Chúa, sẽ vẫn
không đầy đủ.
Mephibosheth đã
không nói bất cứ điều gì khác hơn là ông bị lừa dối bởi người đầy tớ của mình.
Chỉ có một điều trong trái tim của mình: điều đủ tốt là vua David của tôi đã
trở lại, bị vu khống không có ý nghĩa nhiều. Miễn là tôi có thể ngồi tại bàn
của David, là đủ tốt. Tôi không cần nói bất cứ điều gì thêm về việc bị vu
khống, cũng không cần phải minh oan bản thân mình. Miễn là nhà vua đã trở lại,
thế là đủ. “Vua nói cùng người rằng: Sao còn nói về việc mình làm chi? Ta đã
nói rằng: Ngươi và Xíp-ba hãy chia lấy đất. Mê-phi-bô-sết
thưa lại rằng: Xíp-ba lấy hết cũng được, bởi vì vua chúa tôi đã trở về nhà mình
bình an vô sự.” "(các câu 29-30). Mỗi khi tôi đọc lời của Mephibosheth,
tôi nói, Amen! Nếu nhà vua có thể trở lại trong bình an, thật không quan trọng
nếu tôi chiếm được hay mất? Nếu Chúa của tôi đã chiếm được một cái gì đó, thậm
chí nếu tôi bị mất một cái gì đó, điều đó không quan trọng? Tất cả những vấn đề
là liệu Ngài có an toàn hay không, không quan trọng nếu những điều Ngài ban cho
vẫn còn tồn tại.
Job
cho biết, "Mặc dù Chúa giết tôi, nhưng tôi sẽ tin cậy nơi Ngài" (Job
13:15). Một thánh đồ tử đạo cho biết vào đêm trước khi ông sẽ bị hành quyết,
"Đức Chúa Trời ơi, nếu Ngài không đến và can thiệp, ngày mai tôi sẽ ra đi
một cách mù quáng y như tôi là gì, đến thiên đường hay địa ngục." Đây là
một anh hùng của đức tin. Chúa sẽ không sai lầm với chúng ta. Nhưng ngay cả khi
Ngài đối xử tệ với chúng ta, chúng ta nên thỏa thích trong sự đối xử tệ của Ngài.
Miễn là Ngài hài lòng, và miễn là nó theo ý muốn trái tim của Ngài, chúng ta sẽ
cảm thấy ngọt ngào ngay cả khi chúng ta bị xử tệ.
Tất
nhiên, cách David xử lý Mephibosheth đã sai trật, nhưng Chúa của chúng ta sẽ
không làm như vậy với chúng ta. Bị sai trái, trái tim của Mephibosheth được
tiết lộ cách rõ ràng. "Mê-phi-bô-sết thưa lại rằng: Xíp-ba lấy hết cũng được, bởi
vì vua chúa tôi đã trở về nhà mình bình an vô sự." Chúa muốn cứu chúng ta
đến mức độ chúng ta chỉ quan tâm sự đạt được hay mất mát của Chúa là điều đáng
kể. Việc có được hay mất mát của chúng ta không đáng kể. Được hay mất của Đức
Chúa Trời là những gì quan trọng. Lợi riêng của chúng ta có được hoặc mất mát không
đáng kể gì. Lần kia tôi cần vâng lời Chúa, nhưng tôi không thể làm điều đó. Cuối
cùng, tôi đã phải nói với Chúa, đừng ban cho, xin vui lòng cho phép con cung
cấp cho. Chúng ta nên cho, chứ không phải Đức Chúa Trời. Một khi Đấng đã đoạt
trái tim tôi thì đã nắm bắt nó mãi mãi. Kể từ khi trái tim tôi đã bị Ngài nắm bắt,
tất cả những gì tôi có là của Ngài. Thưa các anh chị em, hy vọng và kỳ vọng của
chúng ta trước mặt Chúa là gì? Chúng ta vẫn lập kế hoạch cho chính mình, hoặc
là chúng ta sống cho Ngài? Từ bây giờ chúng ta có thể coi tất cả những gì chúng
ta có là của Ngài và chỉ quan tâm đến lợi ích hoặc sự mất mát của Ngài. Miễn là
Ngài giành được một cái gì đó, là đủ tốt.
David dung tha
Mephibosheth
(2 SAMUEL 21:07)
Thứ
hai Samuel 21:07 nói, "Nhưng nhà vua tha Mephibosheth, con trai của
Jonathan con trai của Sau-lơ, bởi vì lời tuyên thệ của Chúa giữa họ, giữa David
và Jonathan con trai của Sau-lơ." Có một nạn đói trong thời của David
trong ba năm liên tiếp bởi vì Saul và nhà đẫm máu của ông đã giết người
Gibeonites. Theo yêu cầu của người Gibeonites, để làm sự chuộc tội, bảy trong
số con cháu của Saul phải được chuyển giao cho họ. Điều này phải là sự kết thúc
của Mephibosheth bởi vì một trong những người đầu tiên của những người được
giao nộp phải là Mephibosheth. Nhưng David chăm sóc ông và bắt bảy người trong
chi tộc khác. Vì vậy, Mephibosheth đã được dung tha cho đến khi kết thúc cuộc
sống của mình. Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng tất cả mọi người đã được
cứu sẽ không bị hư mất. David chăm sóc Mephibosheth từ đầu đến cuối. Đức Chúa
Trời sẽ sai lầm với chúng ta không? Nếu David có thể bảo vệ Mephibosheth từ đầu
đến cuối, há Đức Chúa Trời sẽ không giữ chúng ta đến cuối cùng sao?
John
10:28-29 nói, " Ta ban cho nó sự sống đời đời, nó hẳn chẳng hư mất bao
giờ, chẳng ai giựt nó khỏi tay ta, Cha
Ta, là Đấng đã ban nó cho Ta, vốn lớn hơn hết, chẳng ai có thể giựt nó khỏi tay
Cha Ta." Hai câu nầy rất quen thuộc với chúng ta. Chúng cho chúng ta thấy
rõ ràng rằngchúng ta không có thể bị ai giựt lấy bởi vì "bàn tay của Ta...
và bàn tay Cha." Bàn tay của Chúa Giêsu và bàn tay của Cha trên trời đã
giữ chúng ta an toàn. Ai có thể cướp chúng ta ra khỏi những bàn tay như vậy?
Không ai có thể. Một người nào đó có thể nghĩ rằng, "Thật đúng, không ai
có thể cướp chúng ta. Nhưng chúng ta có thể thoát khỏi." Nếu một cơ đốc
nhân nói theo cách này, ông không biết phúc âm gì cả.
Nếu một người cha vừa
bước đi nắm vừa bàn tay của con mình trong tay của mình, những gì ông sẽ làm
khi ông nhìn thấy mối nguy hiểm hoặc khi ông nhìn thấy bàn tay nhỏ đang cố gắng
trốn thoát? Ông ta sẽ để cho bàn tay thoát ra, hoặc ông sẽ giữ nó chặt chẽ hơn?
Có một phụ nữ da
đen ở Hoa Kỳ, sau khi cô đã được cứu, cô luôn hát vui vẻ, "Sau khi được
cứu, được cứu mãi mãi." Một Cơ Đốc nhân có đức tin bán phần hỏi cô ấy,
"Đây là những gì bạn hát. Nhưng bạn có thể đảm bảo rằng bạn sẽ lên thiên
đàng không?" Sau đó, cô đọc John 10: 28-29 cho ông. Ông nói, "Điều đó
là đúng. Nhưng bạn có tốt hơn để được chắc chắn như vậy không . Bạn nên biết
rằng bàn tay càng lớn, qua các lỗ kẽ của các ngón tay trong bàn tay đó bạn có
thể rơi ra ngoài." Cô ấy trả lời, "Không, tôi sẽ không bao giờ bị lọt
ra ngoài, bởi vì tôi là ngón tay nhỏ của Đức Chúa Trời!" Cô biết Kinh
Thánh. Cô ấy đã nói sự thật, bởi vì Chúa là Đầu, và chúng ta là Thân thể của
Ngài. Chúng ta đang liên kết với Ngài trong cuộc sống. Nếu cơ đốc nhân bại
liệt, Thân Thể Christ sẽ có một khiếm khuyết mãi mãi và sẽ không bao giờ được
hoàn thành. Nguyện mọi cơ đốc nhân nói với Chúa, "Hallelujah! Kể từ khi
tôi đã được cứu, tôi sẽ được cứu mãi mãi.
Vì vậy, tôi sẽ dâng tất cả mọi sự của tôi cho Ngài."
W.N.