Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

SỰ CHĂM SÓC ÊM ÁI CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI ĐỐI VỚI HỘI THÁNH-




Niềm vui tâm khảm dâng trào,
Phát ra lời hát ngọt ngào dường bao,
Tình yêu thôi thúc thâm sâu,
Âm thanh hoan hỉ tuôn trào đôi môi.

-
Si-ôn lòng Chúa nhớ rồi,
Lòng Ngài thương xót không ngơi đoái hoài,
Lời thề do ái đức Ngài,
Ban cho ân cứu thành nầy chẳng sai.
-
Tại sao sợ hãi thêm hoài,
Hoài nghi, phiền trách như Ngài bỏ rơi,
Ngài là một Đức Chúa Trời,
Ân Ngài đâu thể cạn vơi với người.
-
Có đâu phụ nữ lạ đời,
Quên con ruột thịt đứng ngồi kế bên?
Há nàng không nhớ thường xuyên,
Cho con mình bú ưu tiên mọi điều?
-
Thế thì Chúa phán làm sao?
“Dẫu cho có phụ nữ nào quên con,
“Nhưng Ta luôn nhớ Si-ôn,
“Tình yêu vĩnh cửu đổ tuôn thành nầy”.
-
“Khắc vào lòng của bàn tay,
“Si-ôn ghi nhớ lâu dài bên Ta,
“Vách thành đổ nát đã qua,
“Nay Ta dựng lại làm nhà vinh quang”./.
Minh Khải—5-6-2015
(Nguồn Isaac Watts’ Poetry—Ê-sai 49: 14-17, “Si-ôn từng nói rằng: Đức Giê-hô-va đã lìa bỏ ta; Chúa đã quên ta.  Đàn bà há dễ quên con mình cho bú, không thương đến con trai ruột mình sao? Dầu đàn bà quên con mình, ta cũng chẳng quên ngươi. Nầy ta đã chạm ngươi trong lòng bàn tay ta; các tường thành ngươi thường ở trước mặt ta luôn”.