Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

LỜI CHỨNG CỦA ĐẤNG CHRIST TRƯỚC MẶT PHI-LÁT


--Câu hỏi: 1 Timothy 6:13 nói về lời chứng của Đấng Christ trước mặt Phi-lát. Điều này ám chỉ đến điều gì?
--Trả lời: lời chứng của Đấng Christ tại phiên tòa xử án Ngài trước mặt Phi-lát đã có nội dung gấp hai. Trước tiên, nó đã làm chứng rằng Ngài là Con Đức Chúa Trời. Thứ hai, nó đã làm chứng rằng Ngài là Đấng Christ, vua của người Do Thái. Người Do Thái lên án Chúa vì Ngài nói rằng Ngài là Con Đức Chúa Trời. Phi-lát đã không lên án Chúa điều đó. Mặc dù Chúa nói rằng Ngài là một vị vua, Phi-lát coi lời khai của Ngài là những lời của một người điên, vì vậy ông đã bỏ qua.
Sự việc Con Đức Chúa Trời là một vấn đề tôn giáo, trong khi vấn đề làm vua là một vấn đề chính trị. Khi những người khác hỏi Ngài nhiều câu hỏi, Ngài đã không trả lời chúng. Nhưng khi có câu hỏi liên quan đến việc là Con Đức Chúa Trời và là vua, Ngài lập tức làm chứng, "Phải, như ngươi đã nói" (Matt 26:64;. 27:11). Trong phúc âm Giăng, Chúa cũng cho biết: "Nước của ta chẳng thuộc về thế gian nầy. Ví bằng nước ta thuộc về thế giới nầy, thì thần bộc ta chắc chiến đấu, để ta khỏi bị nộp cho người Do-thái; nhưng nay nước ta chẳng thuộc về đời nầy" (18:36).

--Không Thuộc Về Thế Giới Nầy-
Chúa phán rằng vương quốc của Ngài không thuộc về thế giới này. Nếu chúng ta hiểu lầm lời nói của Ngài chúng ta sẽ bỏ mất phước lành của Đức Chúa Trời. Lời nói “không thuộc về” cũng có thể được dịch là "ra khỏi" (out of). Không thuộc về thế giới này có nghĩa là ra khỏi thế giới này. Ra khỏi thế giới không có nghĩa là chúng ta không giao tiếp với những người trong thế giới hay là chúng ta tránh xa và kiêng cử những điều của thế giới. Khi Chúa nói rằng Ngài không thuộc về thế giới này, Ngài muốn nói rằng Ngài đã ra khỏi thế giới này, và do đó, thần bộc của Ngài đã không cần phải đấu tranh cho Ngài. Nếu vương quốc của Ngài đã được ra khỏi thế giới này, những tôi tớ của Ngài sẽ không cần chiến đấu cho Ngài. Vì vương quốc của Ngài thuộc về Đức Chúa Trời và từ trên cao, không cần phải đấu tranh và không cần bất kỳ loại vũ khí xác thịt nào.
Một số con cái Đức Chúa Trời chỉ quan tâm thế giới vật chất bên ngoài. Họ nghĩ rằng không thuộc về thế giới này thì liên quan với những thứ vật chất, đó là quay lưng và ít tham gia với những điều trần tục. Các Cơ Đốc nhân từ chối những tội lỗi và sự nhơ nhớp thế tục ở bên ngoài, nhưng họ lại thường bỏ quên tình trạng thế tục trá hình. Có nhiều thuật ngữ mà được lấy từ Kinh Thánh, nhưng nếu bạn theo dõi cách sử dụng của con người về những từ ngữ này, bạn sẽ thấy rằng chúng nói về các việc thuộc về thế giới. Nhiều cái gọi là đạo đức, chẳng hạn như sự kiên nhẫn và khiêm nhường, đều thuộc về thế giới khi nguồn gốc của chúng được truy tìm. Tại sao một người để cho người khác ngược đãi anh ta? Bởi vì anh sẽ bị khinh thường, nếu anh ta không kiềm chế bản thân. Tại sao một người cố gắng sống tốt đẹp? Đó là vì ông sợ bị hiểu lầm. Những hành vi như vậy là thuộc về thế giới. Nhiều cái tạm gọi là đạo đức là kết quả của những hiểu biết theo thế tục.
--Thực Tế Thuộc Linh—
Nếu một người tiếp tục hỏi Thân thể là gì, sự sống thiên nhiên là gì, hoặc hội thánh là gì, điều này chỉ chứng minh rằng anh vẫn còn ở trong bóng tối. Anh ta không có ánh sáng trong tâm linh của anh, và anh đã không nhận được sự mặc khải. Con người thích có định nghĩa tuyệt đối và sự giải thích cho tất cả các loại chân lý. Tuy nhiên, người nào đã chạm vào thực tế thuộc linh một cách chân thật không cần phải hỏi tất cả những câu hỏi này, vì anh hoàn toàn hiểu trong tâm linh của mình rồi. Khi một người biết hội thánh và Thân Thể, anh ta không còn cần  nghiên cứu các định nghĩa hoặc đưa ra quá nhiều câu hỏi.
Điều này cũng đúng với lời chứng của chúng ta. Nếu một người thực sự hiểu lời chứng của chúng ta là gì, anh ta sẽ không cần sự định nghĩa. Thật khó đưa ra định nghĩa tuyệt đối về các điều thuộc linh trong mọi trường hợp. Chúng ta có thể nói với người khác về một giáo lí có liên quan đến lời chứng của chúng ta, nhưng thực tế của lời chứng chỉ có thể đến chung với sự mặc khải  bên trong của Đức Thánh Linh. Điều này cũng đúng với lời rao giảng của chúng ta. Nếu không có sự mặc khải của Đức Thánh Linh để truyền đạt những điều thuộc linh cho chúng ta và Ngài không ban cho chúng ta những lời nói, chúng ta sẽ chỉ nói giáo lý và kiến ​​thức không chứa đựng thực tế gì cả. Một sự cám dỗ chúng ta phải thường xuyên đối mặt là sử dụng từ ngữ của con người để giải thích chân lý thần thượng và nghĩ rằng chúng ta có thể làm điều này mà không cần sự dẫn dắt của Đức Linh.
Nhưng nếu điều này là thực sự, thì tại sao lại cần Đức Thánh Linh đến? Một tôi tớ Chúa phải quy hàng Đức Thánh Linh trong công việc của mình, trong bài giảng của mình, và trong việc giải quyết các vấn đề thuộc linh cho người khác. Anh nên để Đức Thánh Linh có quyền tuyệt đối và lập trường hành động trong tâm linh của người khác. Thật là vô ích khi cố gắng giải quyết bất kỳ vấn đề nào bằng tâm trí hay trí tuệ. Chúng ta phải giải quyết vấn đề thuộc linh của  người khác, nhưng điều này phải được thực hiện qua các hoạt động của Đức Thánh Linh.
Có một lần kia Cô Barber hỏi tôi, "Em có nghĩ rằng tôi nên chăm lo những lời chỉ trích của con người, trong khi đó bỏ qua ý muốn của Đức Chúa Trời chăng?" Khi tôi nghe điều này, tôi lo lắng về cô ấy, và nghĩ rằng điều này rất nguy hiểm. Tôi nghĩ, "Làm thế nào Cô có thể nói rằng tất cả mọi sự Cô làm là theo ý muốn của Đức Chúa Trời?" Nhưng tôi cũng biết rằng cô là một người kính sợ Đức Chúa Trời. Cô muốn mọi sự phải thuộc về Đức Chúa Trời. Cô đã không làm bất cứ điều gì bất cẩn, và cô luôn cẩn thận tìm kiếm ý muốn của Đức Chúa Trời. Một lần kia, cô sáng tỏ về ý muốn của Đức Chúa Trời, cô không quan tâm đến bất kỳ cảm xúc, quan niệm, hoặc sự chỉ trích của con người. Tất nhiên, một người xác thịt không có chỗ đứng trong cuộc thảo luận này. Một người xác thịt, có thể nói rằng anh không sợ ai, thậm chí là hội thánh, các anh chị em, cha mẹ, trời, đất, hay Đức Chúa Trời. Một người như vậy thực sự hoàn toàn sống trong bóng tối.
Một lần kia Cô Barber không chấp nhận hai trăm đô la từ một giáo sư (cỏ vẻ đã được cứu). Cô đã viết một lá thư cho người ấy, nói rằng, "Tôi không thể chấp nhận tiền của bạn bởi vì bạn đang liên kết với một trường đại học mà không giống với bất cứ điều gì của Cơ Đốc nhân”.Tôi nghĩ rằng đó là điều bất lịch sự khi cô ấy làm điều này. Nhưng một người kính sợ Đức Chúa Trời có thể rất cứng rắn và đồng thời là rất khiêm tốn. Điều đáng kể là anh ta có kính sợ Đức Chúa Trời và biết ý muốn của Ngài hay không.
Kinh Thánh là cuốn sách đặc biệt nhất trên thế giới bởi vì có rất nhiều điều trong đó có thể dẫn đến sự hiểu lầm. Nhưng Đức Chúa Trời không phải lo lắng về điều này, và Ngài không đặt lời chú thích cho bất kỳ từ ngữ nào. Khi Ông Austin-Sparks nói chuyện, ông có thể nói chuyện trong một giờ rưỡi. Nếu ông muốn làm rõ và giải thích thêm về những điều mà ông nói, ông có thể tiếp tục nói trong một giờ rưỡi nữa. Nhưng ông không làm điều này.
Một giáo sư chủng viện nổi tiếng của Trung Quốc từng nói với tôi rằng một sinh viên trẻ của chủng viện rất là thuộc linh. Tôi đã hỏi ông có ngụ ý gì. Ông nói rằng trong năm đầu tiên cuộc hôn nhân của chàng trai trẻ đó, anh đã không nói một lời nào với vợ của mình bất cứ khi nào anh ở nhà. Tôi tự nghĩ: Nếu tôi là Phi-e-rơ và tôi đã được lệnh bảo vệ cổng thiên đàng (không có nghĩa Phiero đang thực sự đứng tại cửa của trời đâu nha), tôi sẽ chặn người này vào cổng. Tôi sẽ yêu cầu anh ấy về nhà và nói chuyện với vợ trước khi tôi sẽ thừa nhận anh ta. Người này không thuộc linh gì cả. Sống thuộc linh không có nghĩa là chúng ta không còn là con người; nhưng có nghĩa là có quyền uy của Đức Thánh Linh, nhường chỗ cho Đức Thánh Linh, và biểu lộ Đức Linh qua chúng ta.
Khái niệm ngày nay của con người về thế giới thì quá thấp. Lời chứng của Đấng Christ là Ngài không thuộc về thế giới này (Giăng 18:36). Điều này có nghĩa Ngài đã từ chối tất cả mọi thứ có nguồn gốc trong thế giới, bất luận nó có vẻ thuộc linh ra sao ở bên ngoài. Không thuộc về thế giới không có nghĩa là chúng ta không chạm vào những thứ của thế giới và chúng ta tránh xa các sự việc của thế giới. Nó có nghĩa là nguồn gốc không phải là thế giới. Nó có nghĩa là chặn tất cả nỗ lực, sự cải thiện, việc lành, mỹ đức của con người, và tất cả mọi thứ mà không phải là của Đức Thánh Linh.

W.N.