Đa-vít dung tha Sau-lơ trong Ên-ghê-đi-
Đa-vít đang ở sa mạc Ên-ghê-đi. Sau-lơ muốn đi
vệ sinh. Nhưng thời gian để đi bộ đến "nhà vệ sinh" phải thực hiện.
Sau-lơ đi vào một hang động - ngay trong hang động nơi Đa-vít và những người của
anh ta đang ở. Đó rõ ràng là sự quan phòng của Đức Chúa Trời đã dẫn dắt theo cách đó. Đa-vít biết điều đó. Những người đàn ông đó nhận
ra điều đó. Nhưng câu hỏi lớn là: sự quan phòng của Đức Chúa Trời nên được giải
thích như thế nào? Những người đàn ông nói rằng đây là ngày giết Sau-lơ. Nhưng Đa-vít
nghĩ rằng đó sẽ là ngày thể hiện lòng thương xót. Và vì vậy Đa-vít chỉ cần cắt
bỏ một phần của chiếc áo choàng Sau-lơ.
Đa-vít không muốn giết kẻ thù của mình. Đó là lý do tại sao ông ấy tha thứ cho Sau-lơ.
Khi Sau-lơ rời khỏi hang, Đa-vít gọi ông ta. Xem cách Đa-vít hành xử trong tình
huống nguy cấp này.
-Anh ta kính cẩn cúi
chào Sau-lơ và công nhận ông ta là vua (anh ta nói rõ rằng anh ta không thể làm
một kẻ nổi loạn). 1 Sa-mu-ên
24: 9.
-Anh ta ân cần cho rằng Sau-lơ đã có những thông
tin sai lệch. Câu 10.
-Anh ta nói rõ rằng những
người khác yêu cầu giết chết Sau-lơ, nhưng anh ta đã phản đối. Và thế là Đa-vít
đứng với mảnh áo choàng trong tay chứ không phải với cái đầu của Sau-lơ. Câu 11
-Anh âu yếm gọi Sau-lơ là "bố tôi". Câu
12.
- Anh ta trao toàn bộ sự việc cho Đức Chúa Trời ,
anh ta không muốn trả thù. Câu 13.
- Ông tìm kiếm sự khôn ngoan của những người đi trước
để cho thấy rằng nhân cách nổi tiếng của
một người nên thuyết phục người ta không nên tin vào những tin đồn xấu xa. Câu
14.
--Anh khiêm tốn gọi mình là một con chó chết và một con bọ chét. Tại sao
Sau-lơ chỉ làm ầm ĩ về anh ta? Câu 15.
- Anh ta giao phó vụ án
cho Chúa. Câu 16.
Sau-lơ cảm xúc bất an và khóc. Ông ta nói rằng Đa-vít
công bằng hơn ông (câu 18). Nghe có vẻ tốt lắm, đúng không? Không! Đối với Sau-lơ, thực sự
không nên nói về sự công bình của mình, nhưng hãy ăn năn trước mặt Đức Chúa Trời
về sự gian ác của mình! - Sau-lơ biết rằng Đa-vít rồi đây sẽ ngồi trên ngai
vàng, và ông yêu cầu anh ta thề rằng anh ta sẽ tha mạng cho con cháu của mình.
Đáng chú ý là Đa-vít không yêu cầu Sau-lơ thề;
và điều quan trọng là Đa-vít vẫn lên trên núi sau cuộc gặp gỡ này (câu 23). Rõ
ràng Đa-vít không tin rằng Sau-lơ sẽ ngừng cuộc đàn áp trong thời gian dài. Và
anh ấy đúng.
Nếu chúng ta cũng gặp gỡ mọi người trong tâm
linh của ân sủng, chúng ta chắc chắn không cần phải ngây thơ. Chúng ta không phải
thuyết phục bản thân về một tình bạn mà chỉ có sự thù hằn mới được nhìn thấy.
Nhưng điều đó không thể ngăn chúng ta gặp kẻ thù một cách thân thiện.