Đa-vít và Na-banh
“Lẽ nào ta sẽ lấy bánh, nước, và thịt ta dọn sẵn
cho các thợ hớt lông chiên mà cho những kẻ chẳng biết ở đâu đến sao?” (Sa mu ên
25:11).
Ai có thể đoán rằng người đàn ông đã từng khiêm
nhường đáp trả những cuộc tấn công bất công của vua Sau-lơ bây giờ lại nổi cơn
thịnh nộ như một người nông dân tầm thường khi ông bị Na-banh từ chối đột ngột!
Đây là người đàn ông thiếu kiên nhẫn!
Các thủ hạ của Đa-vít đã bảo vệ bầy gia súc
Na-banh và hiện đang chờ sự đền ơn. Nhưng Na-banh không nghĩ về việc cho đi bất
cứ thứ gì. Anh ta chứa đầy tài sản của mình. Lưu ý từ ngữ "của tôi"
xuất hiện từ câu 11, gợi nhớ đến Lu-ca 12: 18-20—“'Nầy, việc ta sẽ làm: ta dỡ
các kho tàng và cất lại lớn hơn, để chứa hết cả lúa má và của cải ta vào đó. Đoạn, ta sẽ nói với linh hồn ta rằng: Linh hồn
ơi, ngươi đã có lắm của cải để dành cho nhiều năm; thôi, hãy nghỉ ngơi, ăn uống,
vui mừng đi.' Song Đức Chúa Trời phán
cùng người rằng: 'Hỡi kẻ ngu dại kia! Đêm nay linh hồn ngươi bị đòi lại, thì những
của ngươi đã dự bị sẽ về ai?”.
Khi Đa-vít nghe điều đó, anh bắt đầu hành động
để trả cho thù mình. Nhưng vợ của Na-banh đã đến với anh ta với những dự bị phong phú và
yêu cầu Đa-vít đừng mang máu tội lỗi về cho mình (1 Sa-mu-ên 25:31). Đa-vít lắng
nghe và cảm ơn vì lời khuyên răn. Người ta đã nói rất đúng, "Không bao giờ
có một lời nhắc nào được đưa ra tốt hơn và được chấp nhận tốt hơn"
(Matthew Henry).
Sau đó, Chúa phán xét kẻ ác Na-banh: Ông chết. Sa-lô-môn
nói (và chỉ sử dụng từ "nhìn thấy"
một lần trong Sách Châm ngôn), "Nếu người công chính được báo đáp trên đất
nầy, Thì kẻ gian ác và tội lỗi phải bị báo trả nhãn tiền!”(Châm ngôn 11:31). Và
Cơ Đốc nhân chúng ta được cảnh báo trong Rô-ma 12:17 rằng chúng ta “Chớ lấy ác
trả ác cho ai. Hãy chăm lo điều đoan chánh trước mặt mọi người”!