HÀNH-TRÌNH ĐỨC TIN TRONG DANH CHÚA- 8-
Jehovah Đấng Chăn Chiên— Gia-Vê Rohi-- cho Đa-vít
Đây là hồi ức của tôi là Đa-vít viết vào năm tôi được 70 tuổi,
và theo cảm nhận của tôi đây là năm cuối cùng của mình trên trái đất nầy.
Tên của tôi là Đa-vít
có nghĩa là “beloved”– “Được Yêu Thương”. Bố tôi tên là Gie-sê, mà có người đọc
lầm là Y-sai. Tổ tiên của tôi được biết đến từ cụ Na-ha-sôn (Sấm Ngôn), ra khỏi
Ai-cập, làm quan trưởng chi phái Giu-đa. Sanh- môn, một trong hai thám tử mà
Giô-suê đã sai phái đi trinh sát thành
phố Giê-ri-cô, là con của cụ. Khi làm công vụ đó, Sanh-môn đã quen bà Ra-háp (Rộng
Rãi) và cưới bà sau khi Giô-suê chiếm được thành phố đó.
Cụ bà Ra háp sinh ra
Bô-ô. Cụ Bô-ô là ông cố của tôi. Và ông nội của tôi là Ô-bết (Thờ Lạy). Tên của
bố tôi có nghĩa là (Jehovah hiện hữu), vì đời xưa khi đặt tên cho con cái, các
cụ đều gởi gắm một tư tưởng nào đó vào trong tên đứa con của mình. Có một sự kiện
mà ít người biết, là khi Bô-ô cưới Ru-tơ, một qủa phụ người Mô-áp, thì bà Ra
háp còn sống.
Mẹ của tôi tên là Na
-hách ( 2 Sa.17:25) sinh ra 7 người con trai, hai người con gái tên là Xê-ru gia và A-bi-ga-in
( 1 Sử 2:16). Vào những năm cuối đời, ông bà sinh ra tôi, con út. Nên tôi được
kể là con thứ 8 giữa những người con trai của cụ Gie-sê, có bản chép tôi là con
thứ 7, vì có một anh của tôi chết không con để lại. Chúng tôi có 10 anh chị em
cả thảy.
Chị Xê-ru-gia của tôi có chồng ở Bết-lê-hem và đẻ ra ba con
trai đều là võ tướng là Giô-áp, A-bi-sai và A-sa-ên. Tuổi của Giô-áp suýt soát với tuổi
tôi, nhưng y phải kêu tôi là cậu út. Chị A-bi-ga-in cũng có chồng người
Ích-ma-ên, và sinh ra A-ma-sa, về sau làm tổng binh cho Áp-sa-lôm. Ê-li-áp là
anh cả, quyền huynh thế phụ, vì bố tôi già yếu, có thành kiến ghét tôi là con
muộn, vì anh sợ tôi và đám cháu ngoại của bố tôi, là mấy anh em Giô-áp sẽ chia
bớt phần gia tài của bố tôi. Anh thường bắt ép tôi chăn bầy chiên của anh nơi
hoang địa cách xa nhà của bố tôi. Mẹ của tôi thường than phiền sự bạc đãi của mấy
người anh với chính tôi, nhưng vì già yếu,
bố tôi không thì hành nổi sự công chính trong nhà giữa 10 đứa con cho được. Nên
mới 13, 14 tuổi đầu mà tôi phải đi chăn cừu, lớp nào là cừu của bố và của anh
tôi. Nhưng chị Xê-ru-gia rất thương tôi, nên chị thường kêu Giô-áp ra đồng vào
ban đêm để ngủ với tôi cho có bạn trong nhiều đêm tối bất định. Đó là những thời
gian chúng tôi tập luyện ném đá bằng cái trành, luyện tập sử dụng vũ khí.
Khi cụ Sa-mu-ên đến Bết-lê-hem,
tôi không được cho dự tiệc, cho đến khi có người ra kêu tôi về, vì cụ muốn gặp
tôi. Sau khi được cụ Sa-mu-ên xức dầu, tôi cảm nhận có Chúa ở gần bên tôi. Tôi
không hiểu ý nghĩa sự xứa dầu, dần dần bố tôi giải thích rằng Chúa chọn tôi làm
vua Israel trong tương lai. Sự kiện đó tạo nên sự ganh tị trong anh Ê-li-áp của
tôi càng sâu nặng.
Nói tóm tắt. sau khi đánh hạ Gô-li-át, tôi làm cận vệ cho vua
Sau-lơ, dần dần ông chọn tôi làm phò mã. Tôi kết nghĩa kim bằng với Giô-na-than
là anh vợ. Nhưng phụ vương của tôi bị ác linh quấy nhiễu, hai lần ông phóng cây
giáo cố ý giết tôi. Tôi trốn đến đền thánh của Chúa xin bánh thánh, xin cây
gươm của Gô-li-át’ rồi đến hang đá A-đu-lam. Bốn trăm anh em đã theo tôi, dần dần
bạn bè tôi lên đến con số 600 người.
Chúng tôi trốn tránh
sự săn đuổi của vua cha suốt 13 năm cho đến ngày vua và anh Giô-na-than
tử trận. Sau đó tôi được nhà Giu-đa tôn lên làm vua tại Hếp-rôn, cai trị nhà
Giu-đa trong 7 năm 6 tháng (2 Sa. 5: 4). Ngày đó ba anh em Giô-áp đến đầu quân
cùng tôi và tôi cho cháu tôi làm đội trưởng.
Sau khi vua em vợ tôi là Ích-bô-sết bị hạ sát, cả nhà Israel
tôn tôi làm hoàng đế trên cả Israel theo như sự xức dầu của tiên tri Sa-mu-ên. Sau
đó, khi cất binh đánh chiếm đồn Si-ôn, một đồn lũy kiên thủ, của dân
Giê-bu-sít. Giô-áp có mưu lược và thông minh, cùng gan dạ, y đã dẫn đội cảm tử
chui vào ống dẫn nước ngầm của đồi Si-ôn, bất thình linh chui lên đánh chiếm đồn
Si-ôn, nên y được tôi phong làm quan tổng
binh toàn quân đội (1 Sử 11:6). Tôi được
Chúa cho trị vì vững chắc tại Jerusalem suốt 33 năm.
Trong thời gian trị vì
tại Si-ôn, khi sống nhàn nhã sung sướng trong cung điện, tôi đã chễnh mãng sự cầu
nguyện như đã từng thức thâu đêm cầu nguyện trong rừng, trong hang, trong sa mạc,
nên tôi sa vào sự cám dỗ và sa ngã trong vụ Bát-sê-ba. Vụ ngoại tình nầy đem lại
bao đau khổ cho gia đình tôi, thí dụ nghich tử Áp-sa-lôm (Cha Của Sự Binh An) nổi
loạn. Tất cả là do tội lỗi của tôi gây ra các hậu quả đó.
Tôi đã để lộ tính kiêu
ngạo, tự tin mình, bằng cách sai Giô áp đi kiềm kê quân số toàn Israel. Sau khi
cúi đầu chấp nhận kỉ luật của Chúa, Ngài
mở mắt ra cho tôi thấy địa điểm cất đền thờ bằng vật liệu năng thay cho đền tạm xưa. Dần
dần Chúa khải thị cho tôi cách chi tiết về bảng vẽ toàn bộ khu đền thờ và sơ đồ
tổ chức các phân ban, cách điều động nhân viên cho toàn khu vực đền thờ và
vương quốc Israel. Mấy năm sau cùng, tôi hết lòng lo thu gom nguyên vật liệu từ
vàng, bạc, đá quý, đồng, sắt, gỗ bá hương cho công cuộc kiến thiết ngôi đền.
Trong khoảng 57 năm tìm kiếm Chúa, kể từ ngày chăn cừu tại rừng vắng Bết- lê-hem,
Chúa cho tôi sáng tác 72 bài thi thiên, nay vào tuổi 70, tôi làm bài thơ cuối cùng là thi thiên thứ 73,
chép ở 2 Sa-mu-ên 23, để ca ngợi Chúa là Đấng Chăn nuôi tôi suốt gần 60 năm như
thế. Tổ phụ của tôi là Gia-cốp cũng có những kinh nghiệm chăn nuôi của Chúa
trên đời sống ông, nên vào năm cuối đời, ông là người đầu tiên nói về: “Đấng
Chăn Chiên” (Sáng thế kí 49: 24). Danh Đấng Chăn Chiên xuất hiện lần đầu ở
đó. Khi còn trẻ, tôi đã bắt chước cụ và
được cảm thúc viết một thi thiên bất hủ là Thi thiên 23, về Đấng Chăn Chiên của
tôi.
Trong khi ráng sức viết
lại bài hồi ức nầy, nhiều lúc tôi đã đổ nước mắt khi suy gẫm lại những bước đường 67 năm của minh, khi
thì bị anh em ruột hà hiếp, khi bị nhạc phụ săn đuổi mạng sống, khi vừa chịu
đói mà còn bị Na banh mắng nhiếc. Khi bị
quân thù vây hãm, bị Giô áp lấn lướt, có sự tranh giành giữa các hoàng tử…trên
hết là sự chiến đấu với bản ngã mình, tôi đã thấy quả thật Đức Gia -Vê là Đấng
Chăn Chiên của tôi.
Đức Jehovah Chăn Giữ là một Danh Xưng rất có ý nghĩa của Chúa
trong cả cuộc đời tôi, Ngài khải thị danh xưng nầy cách rõ ràng cho tôi--Jehovah
Rohi. Cám ơn Chúa, vì sự nhân từ và
thương xót của Ngài đã theo sau tôi suốt hành trình 57 năm như vậy
Hodos Deng, April 18,
2021