Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2022

ĐỨC GIÊ-HÔ-VA SHALOM- Và GHÊ-ĐÊ-ÔN-


Các quan xét, 6:24, “Ghi-đê-ôn lập tại đó một bàn thờ cho Đức Giê-hô-va và đặt tên là Giê-hô-va Sa-lôm”.
Tôi sinh ra tại xứ A-bi-ê-xê-rít, tại cây thông Óp-ra, thuộc chi phái Ma-na-se. Bố tôi tên là Giô-ách..Ông sinh ra bảy con trai, ai cũng có thân hình vạm vỡ, đẹp trai như các hoàng tử, và tôi là con út (Quan 8:18).
Trong khuôn viên của bố tôi có một bàn thờ Ba anh rất lớn, được dân chúng xây dựng từ nhiều năm rồi. Họ xây dựng trong đất của bố tôi vì bố tôi có cuộc sống nổi tiếng như một nhân sĩ trong vùng, gia đình giàu có bề thế, đất thổ cư rộng lớn..
Vào thời đó, đất nước tôi bị dân Ma-đi-an xâm lăng, chiếm cứ và đô hộ. Khi dân của chúng tôi gieo trồng lúa mạch hay lúa mì thì quân Ma đi an cướp phá trước ngày giờ đồng hương tôi thu hoạch vụ mùa. Nên một tình trạng thiếu thốn bần cùng xảy ra cho dân tộc tôi, nhất là cho chi tộc Ma-na se, vùng đất tôi đang sinh sống.
Ngoại hình của tôi lực lưỡng, điển trai, nhưng tánh tôi ưa nhát sợ, như đàn bà. Nhưng vì sự sinh tồn của bố mẹ tôi và những người nhà, tôi phải bạo dạn cùng các tôi tớ lén cắt nhiều bó lúa mạch đem về giấu trong hầm ép rượu nho, và dùng tay mình đập lúa từ từ. Nên ngày kia khi tôi đang đập lúa trong hầm, một vị Thiên Thần ánh sáng chói lòa hiện ra gần bên tôi. Ông khen tôi là dõng sĩ. Người uỷ nhiệm công cuộc đánh đuổi quân xâm lăng và giải phóng đất nước cho tôi. Sau khi tôi dâng con dê con làm của lễ thiêu. Và sau khi thấy thiên sứ đó giơ gậy chạm vào của lễ và làm cho nó bốc cháy, thiên sứ biến hình đi, tôi nhận biết đó chính là Chúa Giê-hô-va mà tổ tiên tôi từng kể chuyện.Tôi đặt tên bàn thờ đó là Giê-hô-va Shalom.- Giê hô va Bình an..
Đố các bạn biết lý đo tôi đặt tên bàn thờ là Giê-hô-va Bình An.? Vì tôi có tính nhút nhát, ưa sợ nầy nọ, không có sự bình an trong lòng về công cuộc giải phóng đất nước, nên muốn nhờ vào danh thánh nầy làm chỗ dựa và lấy lại sự bình an và trấn tỉnh tâm hồn nhát sợ bẩm sinh của mình..
Tối hôm đó, Chúa phán với tôi phải bắt con bò của cha tôi, để sau khi đập phá bàn thờ của Ba-anh trong đất của ông, tôi nên dâng con bò trên bàn thờ Giê-hô-va Shalom và dùng gỗ của tượng Ba anh làm củi. Cũng vì tánh nhát sợ, nên tôi phải gom 10 người tôi tớ trong nhà và đợi ban đêm chúng tôi mới thi hành theo lệnh của Chúa.
Tôi vẫn còn lo sợ, còn hoài nghi, nên thử Chúa đến hai lần bằng tấm lông chiên. Linh của Chúa cảm dộng, giáng xuống trên tôi, tôi cảm thấy trong mình rất phấn khởi và có sự can đảm tươi mới. Tôi thổi kèn tại quê qiuán, hết thảy trai tráng trong huyện của tôi hiệp lại với tôi rất đông. Tôi sai các đầy tớ thân tín đi khắp chi phái Ma-na-se, và vài chi phái khác như A-se, Sa-bu-lôn, Nép ta li mời dân chúng theo tôi đánh giặc. Chúa cứ nhắm vào tính thiên nhiên ưa nhát sợ của tôi mà tấn công. Chúa nói với tôi: ‘ba mươi hai ngàn người ở với con là quá đông. Ta không muốn dùng số đông đánh trận, kẻo sau khi thành công họ tự khoe về sức lực của số đông trong dân mình’..
Chúa bảo tôi tuyên triệu cùng họ, “Ai cảm thấy run sợ và kinh hãi, thì hãy rời khỏi núi Ga-la-át mà trở về nhà đi”. Hai mươi hai ngàn người đã trở về nhà . Sứ điệp nầy làm tôi nhột nhạt, vì chính tôi cũng là một người run sợ và kinh hãi như họ. Nhưng Chúa lại trắc nghiệm 10 ngàn người còn lại qua việc cho họ xuống mé nước để uống nước. Chúa chỉ chọn 300 người lấy tay vốc nước mà uống, ngụ ý họ có tính cảnh giác. Còn 9.700 người kia cúi đấu uống nước mà bỏ vủ khí. Dù cảm thây Linh của Đức Giê-hô va đang ngự trên minh, nhưng với số sĩ tốt có 300 ai mà không run rẩy.
Sau đó, Đức Giê-hô-va Shalom đã khẳng định hứa với tôi: “Hãy trỗi dậy, đi xuống tấn công trại quân Ma-đi-an, vì Ta đã phó chúng vào tay con”. Theo lý trí tôi hiểu rằng Chúa đã ban cho sự toàn thắng rồi, nên tôi đi lần nầy là cùng 300 anh em chiến đấu trong sự chiến thắng rồi của Chúa, chớ không cố chiến đấu để giành chiến thắng..Chúa là Đấng kêu gọi tôi, dư biết rõ tánh tình thiên nhiên của tôi nên Ngài bảo: “Còn nếu con sợ không dám tấn công thì hãy cùng đầy tớ con là Phu-ra đi xuống trại quân. Con sẽ nghe những gì chúng nói, sau đó con sẽ mạnh dạn mà tấn công trại chúng.”.
Thầy trò tôi đã bò trong đêm tối, lén tiếp cận trai quân địch: Ngày khi đến đó, thầy trò tôi nghe cuộc nói chuyện về giấc mơ của hai tên lính liên quan chiếc bánh lúa mạch kỳ lạ. Nghe xong, tôi cảm thây trong mình có sức mạnh phi thường. Tôi vội sấp mình xuống đất thờ lạy Chúa rồi trở về nhà kêu gọi 300 anh em ra quân. Ô sự chiến thắng khải hoàn đã đến!. Ngợi khen Đức Giê-hô-va Shalom đã vui dùng một con người, bề ngoài thì có ngoại hình nhưng bên trong thì là một tâm hồn chết nhát cố hữu.Tôi thuộc trong đoàn thể những người mặc cảm về mình, người không dám tin lời hứa chiến thắng của Chúa. Ôi nếu tôi đã nghe được những sư suy nghĩ, những đánh giá của địch quân về chúng tôi trước, thì tôi đâu có đôi ba phen thử Chúa.
Suốt 40 năm còn lại của cuộc đời, tôi mãi suy gẫm và thờ lạy Đức Giê-hô va Shalom. Đấng đã vui dùng một con người chết nhát, thần kinh yếu ớt suy nhược di truyền để làm nên công việc hiển hách cho Danh Ngài. Vì cái tên Ghê-đê-ôn chỉ có ý nghĩa là “người đốn cây” tầm thương mà thôi. Người khen Đức Giê-hô-va Shalom. A men.
MK.