I. Sự phán xét những người không tin nhận Chúa
Thánh Kinh chép:
"Theo như đã định cho loài người phải chết một lần,
rồi chịu phán xét." (Hê-bơ-rơ 9:27)
Bởi vì:
"Chẳng có một người công bình nào hết, dẫu một người
cũng không. Chẳng có một người nào hiểu biết, Chẳng có một người nào tìm kiếm
Đức Chúa Trời. Chúng nó đều sai lạc cả, thảy cùng nhau ra vô ích; Chẳng có một
người làm điều lành, dẫu một người cũng không. Họng chúng nó như huyệt mả mở
ra; Dùng lưỡi mình để phỉnh gạt; Dưới môi chúng nó có nọc rắn hổ mang. Miệng
chúng nó đầy những lời nguyền rủa và cay đắng. Chúng nó có chơn nhẹ nhàng đặng
làm cho đổ máu. Trên đường lối chúng nó rặc những sự tàn hại và khổ nạn, Chúng
nó chẳng hề biết con đường bình an. Chẳng có sự kính sợ Đức Chúa Trời ở trước
mặt chúng nó... vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức
Chúa Trời." (Rô-ma 3:10-18; 23)
Đây là sự phán xét chung cuộc dành cho tất cả những người không ở trong sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Mỗi người sẽ bị phán xét tùy theo từng hành vi, cử chỉ, lời nói, và tư tưởng tốt hay xấu mà người đó đã có trong suốt thời gian sống trong thân thể xác thịt này. Tốt là thánh khiết, đúng theo tiêu chuẩn đạo đức của Chúa đã được ghi chép trong lương tâm và Thánh Kinh. Xấu là tội lỗi, nghịch lại tiêu chuẩn thánh khiết của Chúa. Đối với Chúa, lòng ham muốn bất chính, tư tưởng tội hoặc lời nói tội đều bị phán xét:
"Các ngươi có nghe lời phán rằng: Ngươi chớ phạm tội
tà dâm. Song ta phán cho các ngươi biết: Hễ ai ngó đờn bà mà động tình tham
muốn, thì trong lòng đã
phạm tội tà dâm cùng người
rồi." (Ma-thi-ơ 5:27, 28)
"Người lành do nơi đã chứa điều thiện mà phát ra
điều thiện; nhưng kẻ dữ do nơi đã chứa điều ác mà phát ra điều ác. Vả, Ta bảo
các ngươi, đến ngày phán xét, người ta sẽ khai ra mọi lời hư không mà mình đã
nói; vì bởi lời nói mà ngươi sẽ được xưng là công bình, cũng bởi lời nói mà
ngươi sẽ bị phạt." (Ma-thi-ơ 12:35-37)
"Bởi chưng sự tham tiền bạc là cội rễ mọi
điều ác, có kẻ vì đeo đuổi nó mà bội đạo, chuốc lấy nhiều điều đau đớn." (I Ti-mô-thê 6:10)
"Chớ yêu thế gian, cũng đừng yêu các vật ở thế gian
nữa;nếu ai yêu thế gian, thì sự kính mến Đức Chúa Cha chẳng ở trong người ấy.
Vì mọi sự trong thế gian, như sự mê tham của xác thịt, sự mê tham của mắt, và
sự kiêu ngạo của đời, đều chẳng từ Cha mà đến, nhưng từ thế gian mà ra." (I Giăng 2:15, 16)
Thánh Kinh mô tả về sự phán xét chung cuộc như sau:
"Bấy giờ tôi thấy một tòa lớn và trắng cùng Đấng
đương ngồi ở trên; trước mặt Ngài trời đất đều trốn hết, chẳng còn thấy chỗ nào
cho nó nữa.Tôi thấy những kẻ chết, cả lớn và nhỏ, đứng trước tòa, và các sách
thì mở ra. Cũng có mở một quyển sách khác nữa, là sách sự sống; những kẻ chết
bị xử đoán tùy công việc mình làm, cứ như lời đã biên trong những sách ấy.Biển
đem trả những người chết mình có. Mỗi người trong bọn đó bị xử đoán tùy công
việc mình làm.Đoạn, Sự Chết và Âm phủ bị quăng xuống hồ lửa. Hồ lửa là sự chết
thứ hai.Kẻ nào không được biên vào sách sự sống đều bị ném xuống hồ lửa." (Khải Huyền 20:11-15)
"Còn những kẻ hèn nhát, kẻ chẳng tin, kẻ đáng gớm
ghét, kẻ giết người, kẻ dâm loạn, kẻ phù phép, kẻ thờ thần tượng, và phàm kẻ
nào nói dối, phần của chúng nó ở trong hồ có lửa và diêm cháy bừng bừng: đó là
sự chết thứ hai." (Khải Huyền 21:8)
"Họ sẽ bị hình phạt hư mất đời đời, xa cách mặt Chúa
và sự vinh hiển của quyền phép Ngài." (II Tê-sa-lô-ni-ca 1:9)
II Sự phán xét những người tin nhận Chúa
Sự phán xét những người tin nhận Chúa hoàn toàn khác biệt
với sự phán xét những người không tin nhận Chúa. Những người tin nhận Chúa
không bị phán xét về mọi hành vi tội lỗi của họ nếu họ thật lòng ăn năn và tin
nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jesus Chris. Thánh Kinh khẳng
định điều đó:
"Cho nên hiện nay chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức
Chúa Jêsus Christ; vì luật pháp của Thánh
Linh sự sống đã nhờ Đức Chúa Jêsus Christ buông tha tôi khỏi luật pháp của sự
tội và sự chết." (Rô-ma 8:1, 2)
"Nhưng, nếu chúng ta đi trong sự sáng cũng như chính
mình Ngài ở trong sự sáng, thì chúng ta giao thông cùng nhau; và huyết của Đức Chúa Jêsus, Con Ngài, làm sạch mọi tội chúng ta. Ví bằng chúng ta nói mình không có tội chi hết, ấy là chính chúng
ta lừa dối mình, và lẽ thật không ở trong chúng ta. Còn nếu chúng ta xưng tội
mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng
ta sạch mọi điều gian ác." (I Giăng 1:7-9)
"Chúng ta biết rằng mình đã vượt khỏi sự chết qua
sự sống, vì chúng ta yêu anh em mình. Còn ai chẳng yêu thì ở trong sự
chết." (I Giăng 3:14)
Sự phán xét những người tin nhận Chúa là phán xét về nếp
sống đạo của họ. Sự phán xét này được chính Đấng Christ nêu rõ trong các ngụ
ngôn sau đây:
· Ngụ ngôn về tiệc cưới (Ma-thi-ơ
22:1-14): Sự phán xét những người tin Chúa nhưng nương cậy vào sự công nghĩa
của cá nhân, nương cậy vào việc làm công đức thay vì nương cậy vào sự công
nghĩa của Đấng Christ.
· Ngụ ngôn về đầy tớ không trung tín
(Ma-thi-ơ 24:45-51); Ngụ ngôn về quản gia bất trung (Lu-ca 12:42-46): Sự phán
xét những tôi tớ bất trung của Đức Chúa Trời.
· Ngụ ngôn về các ta-lâng (Ma-thi-ơ
25:14-30); Ngụ ngôn về các nén bạc (Lu-ca 19:11-27): Sự phán xét những người
tin Chúa nhưng không trung tín trong việc sử dụng các ân tứ và phương tiện Chúa
ban để góp phần rao giảng Tin Lành và làm vinh hiển Danh Chúa.
Sự phán xét những người tin nhận Chúa đưa đến hai kết
quả: Kết quả khen thưởng cho những người có nếp sống kính sợ Chúa và vâng phục
Ngài. Kết quả hình phạt cho những người không kính sợ Chúa, sống theo ý riêng.
Điều đáng chú ý ở đây là hình phạt của những người tin Chúa nhưng sống theo ý
riêng chính là hình phạt của những người không tin Chúa:
"Vua bèn truyền cho đầy tớ rằng: Hãy trói tay chơn
nó lại, và quăng ra ngoài nơi tối tăm, là nơi sẽ có khóc lóc và nghiến
răng." (Ma-thi-ơ 22:13)
"Chủ sẽ đánh xé xương và định phần nó đồng với kẻ
giả hình. Đó là nơi sẽ có khóc lóc và nghiến răng." (Ma-thi-ơ 24:51)
"Còn tên đầy tớ vô ích đó, hãy quăng nó ra ngoài là
chỗ tối tăm, ở đó sẽ có khóc lóc và nghiến răng." (Ma-thi-ơ 25:30)
Nơi có khóc lóc và nghiến răng chính là hỏa ngục:
"Con người sẽ sai các thiên sứ Ngài thâu mọi gương
xấu và những kẻ làm ác khỏi nước Ngài, và quăng những người đó vào lò lửa, là
nơi sẽ có khóc lóc và nghiến răng." (Ma-thi-ơ 13:41, 42)
"Đến ngày tận thế cũng như vầy: các thiên sứ sẽ đến
và chia kẻ ác với người công bình ra, ném những kẻ ác vào lò lửa; ở đó sẽ có
khóc lóc và nghiến răng." (Ma-thi-ơ 13:49, 50)
"Đoạn, Sự Chết và Âm phủ bị quăng xuống hồ lửa. Hồ
lửa là sự chết thứ hai. Kẻ nào không được biên vào sách sự sống đều bị ném
xuống hồ lửa." (Khải Huyền 20:14, 15)
Kết luận
Tôi xin dùng lời Chúa trong II Cô-rinh-tô 5:9,10 để kết
luận:
"Cho nên chúng ta dầu ở trong thân thể nầy, dầu ra
khỏi, cũng làm hết sức để được đẹp lòng Chúa. Bởi vì chúng ta thảy đều phải ứng hầu trước tòa án Đấng Christ, hầu cho mỗi người nhận lãnh tùy theo điều thiện hay điều ác mình
đã làm lúc còn trong xác thịt."
Trích từ: http://timhieutinlanh.net/
Lời Nhận Xét:
“Vì anh em biết rõ ràng điều nầy:
vô luận kẻ gian dâm, kẻ ô uế, kẻ tham lam, là kẻ thờ hình tượng, đều không có
cơ nghiệp gì trong nước của Đấng Christ và của Đức Chúa Trời.”(Eph.5:5) -Không
phải mọi tín đồ, chỉ những người đắc thắng sẽ dự phần vương quốc thiên hi niên.
Trong thời dại sau, những người tín đồ xác thịt, ô uế, thất bại sẽ không có cơ
nghiệp trong vương quốc của Đấng Christ, mà còn bị hình phạt kỉ luật, trong chỡ
khóc lóc và nghiến rằng. Đó không phải al2 ngục luyện tội.
Mất vương quốc sắp đến, và mất
quyền trưởng tử không có nghĩa chúng ta sẽ hư mất, hay mất sự cứu rỗi. Nó có
nghĩa chúng ta mất phần thưởng, nhưng không mất sự cứu rỗi (Heb. 10:35). Chúng
ta chịu đựng sự thiệt mất, nhưng được cứu dường như qua lửa, bị kỉ luật, khóc lóc và nghiến răng.
Chỉ trong ánh sáng của quan niệm
nầy, chúng ta có thể hiểu và áp dụng cách đúng đắn các lời trong Math.5:20;
7:21-23; 16:24-27; 19:23-30; 24:46-51; 25:11-13, 21, 23, 26-30; Luca 12: 42-48;
19:17, 19, 22-27; Rô 14;10, 12; 1 Cor. 3:8, 13-15; 4;5; 9:24-27; 2 Cor 5:10; 2
Tim 4:7-8; Heb.2:3; 4:1, 9, 11; 6:4-8; 10:26-31,35-39; 12:16-17, 28-29; Khải
2:7; 10-11, 17, 26-27; 3:4-5, 11-12,20; 22;12. Nếu chúng ta không có quan niệm
nầy, sự giải thích các câu kinh thánh nầy sẽ rơi vào sự khách quan cực độ của
trường phái Calvin hay sự chủ quan cực độ của trường phái Arminius. Không một
trường phái nào ở đây nhìn nhận phần thưởng của vương quốc, thậm chí hơn nữa,
họ không nhìn thấy sự đau khổ của việc mất mát phần thưởng là vương quốc. Do đó
cả hai trường phái đều coi mọi điểm tiêu cực trong các câu kinh thánh nầy là ám
chỉ sự hư mất. Trường phái Calvin, tin sự cứu rỗi đời đời (tức là, một khi một
người được cứu, anh ta sẽ không bao giờ hư mất), nên coi mọi điểm tiêu cực nầy
là áp dụng cho sư hư mất của những tín đồ giả mạo, trong khi trường phái
Arminius, tin rằng người tín đồ đã được cứu có thể hư mất nếu anh ta sa ngã,
nên họ coi các điểm tiêu cực nầy áp dụng cho sự hư mất của các tín đồ mà đã sa
ngã. Nhưng khải thị hoàn bị của Kinh thánh bày tỏ rằng các điểm tiêu cực nầy ám
chỉ sự đau khổ do mất mát phần thưởng là vương quốc. Sự cứu rỗi của Đức Chúa
Trời thì đời đời, một khi chúng ta nhận được nó, chúng ta sẽ không bao giớ mất
nó—Giăng 10:28-29. Nhưng chúng ta có thể chịu dựng sự mất mát phần thưởng là
mất vương quốc trong ngàn năm, thậm chí dù chúng ta vẫn còn được cứu (1 Cor
3:8, 14-15).
Tín đồ thất bại bị quăng vào nơi
kỉ luật khóc lóc và nghiến răng trong thời kì vương quốc ngàn năm. Sau đó họ sẽ
được đoàn tụ trong thành thánh Jerusalem
mới, trong trời mới đất mới, vì họ vẫn là con Đức Chúa Trời.
Minh Khải