Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

KHI NGƯƠI CÒN TRẺ…


Treo chuông lên



 Hỡi những người thân mến, vài vị thánh của thế hệ gần đây đã nhìn thấy những gì T.A. Sparks cho xem. Địa điểm, nguyên tắc, đường thập giá của Đấng Christ, trong việc đưa sự sống thần thượng vào con người bằng máu, thịt và vào hồn mà đã bị điều khiển. Xin hãy đọc phần sau đây cách chậm chạp trong Thánh Linh, nếu bạn muốn –

Khi ngươi còn trẻ, người thường tự trang phục cho mình và đi bất cứ nơi nào ngươi muốn. (Giăng 21:18)


 « Cặp mắt mà giống như một ngọn lửa" đang tìm kiếm thực tại. Chúng nhìn xuyên qua nhiều điều. Ở nơi đầu tiên, cặp mắt nhìn xuyên tôn giáo «cơ đốc giáo" theo truyền thống hay theo hình thức. Thắc mắc của cặp mắt là : tôn giáo của bạn có phải là một vấn đề cột chặt hoặc bám vào vào một hệ thống, một truyền thống lịch sử, một di sản của  gia đình, hay đại khái là như vậy hay không? Hoặc là nó sinh ra – như một sự ra đời trong bạn;  một điều gì đó đã xảy ra với bạn, hay nó là chính là sự sống của bạn?


Thứ hai - và tôi tập trung đặc biệt hơn cho thời điểm này – khi mà cặp mắt nhìn thấu qua cả tính khí và tâm trạng. Chúng yêu cầu biết lý do tại sao bạn đang ở nơi bạn đang ở, bạn đang quan tâm đến những gì bạn đang quan tâm, được kết nối với những gì bạn đang kết nối với, và được ổn định như bạn muốn có, phải chăng vì tính khí đặc biệt của bạn hướng theo cách đó. Bạn thật điêu luyện và bí ẩn trong thị hiếu và phong cách của bạn: do đó bạn chọn lựa hoặc tạo nên tôn giáo của mình theo hình ảnh của riêng bạn. Tính khí của bạn là u sầu, và do đó nó có vẻ trừu tượng, sâu sắc, nghiêm trọng, căng thẳng, nội tâm, và tư biện hơn, kêu mời bạn và tìm thấy lời giải đáp tự nhiên trong bạn. Bạn làm cho Đức Chúa Trời, cơ đốc giáo, Đấng Christ, Kinh Thánh,  y theo hình ảnh của bạn.


Hoặc một lần nữa, bạn là một người có tính khí thực tế. Đối với bạn tất cả mọi thứ chỉ có giá trị khi nó "thực tiễn." Bạn không có kiên nhẫn với những người trầm tư. Bạn đang bị kích thích bởi những "Mari",  vì  "nhiều đĩa món ăn" mới là mối quan tâm của bạn. Đối với bạn, cách đạt đến kết thúc ít quan trọng hơn nhiều so với sự cuối cùng của chính nó. Bạn không phải bận tâm với sự tưởng tượng, và bạn chỉ đặt tất cả giá trị vào những điều đã được thực hiện ! – thực sự đã hiển thị cho ngày của bạn nhiều bao nhiêu.


Đức Chúa Trời của bạn và cơ đốc giáo của bạn là một loại hoàn toàn hoặc gần như hoàn toàn thuộc loại tiện lợi, theo hình ảnh của chính bạn. Và vì vậy chúng tôi có thể tiếp tục nói đến tất cả các tính khí khác. Nhưng điều này sẽ không làm được vì Đấng Christ không thuộc vào bất kỳ thể loại nào như thế này. Ngài khác biệt. Ngài có thể kết hợp điều tốt trong mọi sự, nhưng không hoàn toàn có ý nghĩa của bản bất thần thượng.  Ngài khác biệt.  Tất cả đây là hồn của con người, nhưng bản chất thiết yếu của Đấng Christ và của cơ đốc giáo thật thì thuộc về Linh thần thượng - đó là thuộc thiên! Nếu tân sinh có ý nghĩa gì đó, thì nó có nghĩa giống như vậy, rằng  một bản chất    thiên hướng nào khác được sinh ra trong lòng người tin, hầu cho anh ta hoặc chị ta  được « cưu mang điều mà theo tự nhiên họ không làm được »


 Ôi, những người thánh của Đức Chúa Trời, Ôi sự gò ép thần thượng thật sao quá xa lạ, quá kỳ cục đối với chúng ta, là những tín hữu hiện đại. « Khi ngươi còn trẻ… »


« Nhưng bây giờ cuộc sống của chính con đã được bảo an trong ách của Ta, và con sẽ chỉ có thể đi nơi nào Ta đi và khi nào Ta đi và với tốc độ nào Ta bước". Tại đây, như chúng ta phải nói, sự tồn tại hạn chế và bị ràng buộc của một nô lệ mà đã được mua, không còn quyền hành, không quyền đòi hỏi, không còn quyền trên bản thân mình nữa. Anh là một người đàn ông đã bị mua. Không còn bất kỳ quyền tự chủ nào - không còn được nói : "tôi sẽ đi, tôi sẽ làm điều này, hay là, tôi sẽ ...."




 « Anh em há chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao ? Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy hãy lấy thân thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời. » ( 1 Cô-rinh-tô 6 : 19,20)


Nhân cách, tâm tính, thị hiếu, khuynh hướng-- những điều này là đặc tính, đặc quyền của một con người tự do. Nhưng chúng ta không còn tự do theo ý nghĩa này nữa. Chúng ta không còn thuộc về chính mình nữa. Chúng ta không còn sống bày tỏ chính mình, cho chính mình, để thỏa mãn chính mình. Thánh Gia-cơ cũng đã nhắc chúng ta trong đoạn 4 :13-17 rằng : « Hỡi anh em, là kẻ nói rằng : Hôm nay hoặc ngày mai ta sẽ đi đến thành kia, ở đó một năm, buôn bán và phát tài,song ngày mai sẽ ra thể nào, anh em chẳng biết ! Vì, sự sống của anh  em  là chi ? Chẳng qua như hơi nước hiện ra một lát rồi lại tan ngay. Trái lại, anh  em phải nói rằng : Ví bằng Chúa muốn, và ta còn sống, thì ta sẽ làm việc nọ, việc kia. Kìa anh  em lấy những lời kiêu ngạo mà khoe mình ! Phàm khoe khoang như vậy là xấu. Cho nên kẻ biết làm điều lành mà chẳng làm là phạm tội ! »

Điều này không tuyệt vời sao ? Đây không phải là sự sống của Giăng Báp-tít, của một vị tiên tri hay chỉ của Phao lô mà thôi, phải không?


Không, không, hỡi các anh chị em yêu dấu, đây thật sự là lối đi có quy tắc và đã định cho tất cả mọi người- vì Ngài là đường đi cho tất cả chúng ta, chứ không phải chỉ cho một vài người.

Và đây là huyền nhiệm tinh tế mà làm cho ngay cả những thiên thần cũng phải ngắm nhìn-- theo sự ràng buộc càng lúc càng tăng này, trong lối đi ngay thẳng được thiên đường áp dụng cho này, trong lối chật hẹp, ở đó – nếu chúng ta chỉ mở mắt để nhìn, với một đức tin và tình yêu để chịu đựng qua tất cả-- là sự tự do, có cánh, có không khí để thở và những lối đi sâu thẳm để bước theo, và những đỉnh cao thiên thượng để đạt đến. Ồ, vâng, đúng vậy, lúc đầu chúng ta rên rỉ, chúng ta cảm thấy chật chội, quá vô ích, quá yếu mỏn đi- nhưng rồi khi chúng ta bắt đầu thich nghi với nó, chúng ta tiến lên, chúng ta chấp nhận, chúng ta phó dâng và chúng ta quy phục.


Và rồi tại đây, tại đây trong bóng của dòng máu chảy dài, bóng của dòng nước mắt ướt đẫm của thập tự giá, tại đây trong hoàng hôn rối bời của địa ngục với sự hiện diện của tất cả các quỉ (là những kẻ luôn cố gắng hủy hoại chúng ta liên tục)- chúng ta được tái sinh, chúng ta bắt đầu thở và lớn lên, và bước đi và cuối cùng thì chúng ta thỏa thích trong Ngài như là mọi sự của mọi sự của chúng ta! Tại đây, vào chặng cuối khổng lồ của chính mình, chúng ta bắt đầu sống, thở, bước đi, rồi chạy, sau đó nhảy qua cả bờ dậu (như Đa-vít). Đây là điểm mà chúng ta cuối cùng cũng đồng cảm được với Phao-lô khi Ông nói rằng : « SỐNG LÀ ĐẤNG CHRIST ! »

Và – «  Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ, mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi.  Sự sống mà tôi sống trong xác thịt này, ấy là tôi sống bởi đức tin của Con Đức Chúa Trời, là Đấng đã yêu tôi và phó chính mình Ngài vì tôi. »(Gal. 2:20)


Ở đây, có sự bình an và yên nghỉ cùng sự hòa nhập vào những gì Ngài đã ấn định cho chúng ta. Ở đây, và chỉ ở đây (vì không có kinh nghiệm tôn giáo nhỏ nhoi nào hoàn thành được điều này) là nơi chúng ta trở nên các con trong gia đình của Ngài, trở nên các môn đệ trong trường học của Ngài, và những người bạn trong tấm lòng Ngài. Gánh nặng trở nên nhẹ nhàng vì chính Ngài gánh vác, và xiềng xích, cho dù chúng là gì, cũng trở thành phước lành lớn nhất của chúng ta – vì chúng mở đường cho Ngài để tìm thấy sự vinh hiển trong một con người, vinh hiển từ trong bụi đất, vinh quang từ trong xác thịt, máu và xương.


Ôi Chúa ơi, Ngài tạo nên mọi điều hoàn hảo trong thì giờ của Ngài. Ngài sẽ làm cho nó tốt, Chúa ôi, Ngài sẽ truyền lệnh sự sống xuát hiện ra từ sự chết, và sự sống này sẽ chính là Ánh Sáng cho thế giới !  Hãy làm nó như thế, thưa Chúa, trong Danh cao quý của Ngài, chúng con cầu nguyện, amen !

W.E.Smith
Nguyễn Đạo dịch