Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

Sự Thụ Động Tâm trí Của Tín Đồ

Open Minded Stock Image

Bất cứ lập trường nào các tín đồ nhường cho các ác linh đều xui khiến các ác linh công tác. Trong tất cả các lập trường này, lập trường quan trọng nhất là sự thụ động vì sự thụ động biểu hiện thái độ của ý muốn, và ý muốn đại diện cho cả con người. Sự thụ động có thể khiến các ác linh công tác tự do. Tất nhiên, một công tác như vậy luôn luôn được ngụy trang bên ngoài để các tín đồ không nhận thức rằng các ác linh đang công tác. Các tín đồ lún sâu vào trong sự thụ động qua sự thiếu hiểu biết. Khi họ hiểu lầm vị trí của tâm trí trong nếp sống thuộc linh, cho nó quá quan trọng hoặc kém quan trọng, họ sẽ để cho tâm trí của mình lún sâu vào trong sự thụ động. Khi đó, họ bước theo các ý tưởng của tâm trí thụ động. Do đó, việc nhìn thấy cách dẫn dắt của Đức Chúa Trời là tuyệt đối cần thiết.

Tâm trí trở nên thụ động là do sự hiểu sai ý nghĩa của sự hiến dâng cho Đức Chúa Trời và vâng phục Thánh Linh. Nhiều tín đồ nghĩ rằng các ý tưởng của họ là các sự ngăn trở cho nếp sống thuộc linh. Họ không biết rằng  sự ngăn trở thật là khi đầu óc họ ngừng làm việc hoặc khi nó làm việc trong sự lộn xộn. Họ không nhận thức được rằng sự tác nhiệm đúng đắn của cái đầu là điều ích lợi và cần thiết vì chỉ bởi tác nhiệm theo cách này, một người mới có thể cùng lao tác với Đức Chúa Trời. Trước đây chúng ta đã nhấn mạnh rằng cách đúng đắn để bước theo sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời là lệ thuộc vào trực giác chứ không lệ thuộc vào tâm trí. Điều này rất trọng yếu và chúng ta không nên quên. Một tín đồ phải bước theo sự khải thị trong trực giác chứ không theo các ý tưởng trong tâm trí. Những ai bước đi theo tâm trí đều đang bước đi theo xác thịt. Nó dẫn đến con đường sai trật. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là tâm trí vô dụng trong những điều thứ yếu. Nếu xem tâm trí là một cơ quan chỉ đạo sự tương giao với Đức Chúa Trời  và tiếp nhận sự khải thị thì chúng ta hoàn toàn sai. Nhưng điều này không có nghĩa là tâm trí không được thực hiện phần công việc của nó hoặc giúp đỡ trực giác. Trực giác là cơ quan nhận biết ý muốn của Đức Chúa Trời. Nhưng chúng ta vẫn cần tâm trí để kiểm tra xem cảm nhận của chúng ta ra từ trực giác hay là sự giả mạo của chính tình cảm chúng ta. Chúng ta phải biết cảm  nhận bên trong có phải là ý muốn của Đức Chúa Trời và phù hợp với Kinh Thánh không. Chúng ta nhận biết rằng trực giác, nhưng chúng ta xác nhận bằng tâm trí. Chúng ta dễ có xu hướng phạm sai lầm biết bao!. Nếu chúng ta không có sự hỗ trợ của tâm trí thì thật khó để chúng ta quyết định điều gì thuộc Đức Chúa Trời.
Để bước theo sự hướng dẫn cách đúng đắn cần phải có tâm trí. Trong nhiều trường hợp, sự hướng dẫn của trực giác trái với lý lẽ, và chúng ta không nên sử dụng tâm trí để cãi lại trực giác của mình; đúng hơn, chúng ta nên sử dụng tâm trí mình để nghiên cứu xem điều đó có ra từ Đức Chúa Trời hay không. Tâm trí nhận biết ý muốn của Đức Chúa rất nhanh chóng, nhưng chúng ta cần thời gian để suy xét và cân nhắc bằng tâm trí xem điều chúng ta biết có ra từ trực giác và Thánh Linh hay không. Nếu điều đó ra từ Đức Chúa Trời, đang khi chúng ta suy xét và cân nhắc, trực giác sẽ cho chúng ta cảm nhận xác định hơn và khiến chúng ta có đức tin sâu hơn để tin rằng điều đó ra từ Đức Chúa Trời. Loại công tác này – và chỉ có loại kiểm tra này – bởi tâm trí mới là điều ích lợi và đúng đắn. Nếu sự vận dụng này ra từ các ý tưởng và cảm nhận thuộc xác thịt, thì việc kiểm tra sẽ khiến lương tâm phản đối. Vì vậy, một sự điều tra hợp lý vì chủ đích hiểu biết xem một điều gì đó có ra từ Đức Chúa Trời hay không thì không phải là một sự ngăn trở, mà là cơ hội để trực giác, nó sẽ không sợ bất cứ sự điều tra nào bởi lý lẽ trong tâm trí. Trái lại, nhiều sự dẫn dắt e ngại sự điều tra có lẽ là bắt nguồn từ bản ngã! Tâm trí không nên nắm quyền dẫn dắt, nhưng tâm trí nhất định cần thiết trong việc kiểm tra mọi loại dẫn dắt xem điều đó có ra từ Đức Chúa Trời hay không.
Loại dạy dỗ này phù hợp với Kinh Thánh vì Kinh Thánh nói: “Vậy nên đừng ngu dại, mà phải hiểu ý muốn của Chúa là gì” ….”Hãy chứng thực điều gì là đẹp lòng Chúa” (Eph. 5:17, 10) Chức năng của tâm trí không thể bị chôn vùi. Đức Chúa Trời không phủ nhận quan năng của hồn người; đúng hơn, Ngài đổi mới và sử dụng nó. Đức Chúa Trời muốn các tín đồ nhận biết điều họ đang làm khi vâng phục Ngài; Ngài không muốn có sự vâng phục vô cảm và mù quáng. Đức Chúa Trời không muốn các tín đồ u mê trong những điều họ đang làm. Ngài không muốn họ nghe hoặc cảm nhận một điều gì đó rồi cứ cho rằng họ sáng tỏ về ý muốn của Đức Chúa Trời và hành động theo đó. Đức Chúa Trời cũng không muốn trực tiếp điều khiển bất kỳ tín đồ nào chỉ để người ấy vâng phục cách thiếu hiểu biết trong sự tăm tối. Đức Chúa Trời muốn tín đồ hiểu biết ý muốn của Ngài và tự vận dụng để vâng phục cách có ý thức. Một người lười biếng không muốn gánh bất cứ trách nhiệm nào về chính mình; người ấy chỉ muốn để cho Đức Chúa Trời sử dụng mình hoặc các chi thể của mình cách thụ động. Nhưng Đức Chúa Trời muốn con người chủ động tìm kiếm ý muốn của Ngài và vận dụng ý muốn của mình và chính mình để vâng phục Ngài. Đức Chúa Trời muốn trực giác của con người tán thành với ý thức của người ấy.
Tuy nhiên, các tín đồ không nhận thức rằng đây mới đúng là đường ray cho sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời. Họ để cho chính mình lún sâu vào trong sự thụ động, hi vọng rằng Đức Chúa Trời  sẽ đặt ý muốn của Ngài vào trong tâm trí họ. Họ có thể nhận được một sự dẫn dắt siêu nhiên nào đó và có thể bước theo cách mù quáng mà không kiểm tra bằng tâm trí xem sự dẫn dắt này có ra từ Đức Chúa Trời hay không. Họ có thể vận dụng các chi thể mình cách thiếu suy xét và không hiểu biết sáng tỏ về ý muốn của Đức Cháu Trời, hi vọng rằng Đức Chúa Trời sẽ bằng cách nào đó sử dụng các chi thể của họ mà không cần sự nỗ lực có ý thức của họ. kết quả của hành vi này là bị quỷ ám. Điều kiện để quỷ ám là sự thụ động trong con người (chúng ta sẽ nói chi tiết về điều này ở phần khác). Khi con người không sử dụng tâm trí mình, Đức Chúa Trời cũng sẽ không sử dụng, vì làm như vậy là trái với nguyên tắc công tác của Đức Chúa Trời. Kết quả là các ác linh sẽ chớp lấy thời cơ để chiếm hữu tâm trí tín đồ. Vô số tín đồ không biết rằng có các ác linh trong thế giới và các ác linh này đang dốc sức để lừa dối con cái Đức Chúa Trời. Nếu các tín đồ đáp ứng đủ điều kiện để các ác linh công tác, chúng sẽ công tác. Hơn nữa, chúng ở khắp mọi nơi đang rình rập và tìm cơ hội để bước vào chiếm hữu các tín đồ. Vì vậy, để cho tâm trí của mình lún sâu vào trong sự thụ động là một điều hết sức ngu dại.
Có một vấn đề khác mà chúng ta phải biết: điều kiện để các ác linh công tác. Chúng ta đã nói vắn tắt về sự thụ động. Tuy nhiên, chúng ta phải tiếp tục nghiên cứu thêm nữa về điều đó. Trong thế giới, có một số người rất có hứng thú tương giao với các ác linh. Không một người bình thường nào muốn bị quỷ ám, nhưng những người này sẵn lòng bị quỷ ám. Đây là các đồng bóng, những người cầu cơ, đồng cốt, gọi hồn (những kẻ “đem” các linh xuống). Nếu cẩn thận xem xét lý do họ bị quỷ ám, chúng ta có thể hiểu  nguyên tắc cho mọi trường hợp  bị quỷ ám vì mọi trường hợp bị quỷ ám đều tuân theo cùng một nguyên tắc. Những người này bảo chúng ta rằng để bị quỷ, mà họ gọi là thần ám, ý muốn của họ phải hoàn toàn không kháng cự. Điều này nghĩa là họ phải sẵn lòng chấp nhận bất cứ điều gì đến với thân thể họ. Tuy nhiên, để ý muốn của họ trở nên thụ động, tâm trí họ phải trống không và hoàn toàn không tác nhiệm, vì chỉ có sự trống rỗng của tâm trí mới sản sinh sự thụ động của ý muốn. Hai điều này là các điều kiện cơ bản để bị quỷ ám. Đây là lý do tại sao một kẻ gọi hồn phải lắc đầu và xõa tóc, và cứ làm như vậy trong thời gian dài cho đến khi người ấy hoàn toàn tê liệt trong đầu mình. Chỉ khi đó người ấy mới có thể bị ám bởi cái gọi là thần và chỉ khi đó ác linh mới vận hành. Khi đầu óc trống rỗng như vậy, tự nhiên ý muốn sẽ mất hết các chức năng. Khi đạt đến giai đoạn này, từng chút một, môi miệng sẽ không còn cử động theo ý muốn riêng của người ấy nữa, và cả thân thể bắt đầu run lên. Không lâu sau đó, “thần” đến trên thân thể người ấy. Với những người thông công với các quỷ, các phương pháp mà bởi đó họ bị quỷ ám có thể khác nhau trong các phương tiện bên ngoài. Tuy nhiên, khi kiểm tra nguyên tắc, chúng ta có thể nhận thấy rằng mọi phương pháp đều được thực hiện qua việc tâm trí trở nên trống rỗng và ý muốn trở nên thụ động. Có một điều chắc chắn: nếu anh em hỏi những người này, chắc chắn họ sẽ nói với anh em rằng khi các quỷ đến, tâm trí họ không thể suy nghĩ (tất nhiên, nếu ý muốn trở nên thụ động mà tâm trí chưa trở nên trống rỗng thì tâm trí vẫn sẽ suy nghĩ) và ý muốn của họ không thể tác nhiệm. Hơn nữa, họ phải đạt đến giai đoạn trống rỗng trong tâm trí và thụ động trong ý muốn trước  khi các quỷ đến. Nếu không, chúng sẽ không đến.
Cái gọi là thuật thôi miên ngày nay, tự ngụy trang dưới danh nghĩa của khoa học, tôn giáo và tiên đoán,..v….v… khiến người ta sở hữu khả năng ngoại cảm và nghe được từ nhiều hướng khác nhau, cũng như chữa lành và biến đổi, thật sự được lập nền trên hai nguyên tắc này. Mặc dù trên danh nghĩ, chúng vì sự tốt đẹp của nhân loại, nhưng các phương pháp “tập trung”, “tập trung tư tưởng”, “yoga”, “thiền định”…v…v.đều đòi hỏi tâm trí phải trở nên tĩnh lặng và ý muốn trở nên thụ động. Không lâu sau, các linh siêu nhiên sẽ đến và cho họ thấy những điều kỳ diệu. Bây giờ, chúng ta sẽ không hỏi những người thực hiện những điều này có biết rằng họ đang mời các ác linh đến không. Tất cả những gì chúng ta biết là bởi làm như vậy, họ đã thỏa đáp điều kiện để các ác linh sở hữu họ. Như vậy, họ không thể tránh khỏi hậu quả. Cuối cùng, họ có thể nhận ra là mình đã tiếp nhận các ác linh.
Chúng ta không thể bàn các vấn đề này cách chi tiết. Chúng ta chỉ muốn các tín đồ hiểu rằng để ác linh hành động trên con người thì cần có tâm trí và ý muốn con người hoàn toàn trống rỗng và thụ động. Các ác linh cực kỳ hoan hỷ khi có ai thỏa đáp điều kiện này và lập tức chúng hành động. Khi một kẻ “vô thần” thỏa đáp điều kiện này, các ác linh sẽ sở hữu người ấy; khi một tín đồ thỏa đáp điều kiện này, các ác linh cũng sẽ vào trong người ấy không chút dè dặt.
Chúng ta cần nhận thức rằng nhiều tín đồ thiếu hiểu biết về các điều kiện để các ác linh công tác và một khi họ thỏa đáp các điều kiện này, các ác linh sẽ công tác cách không giới hạn. Vì vậy, nhiều người vô thức trở nên phương tiện cho các quỷ và thậm chí bị quỷ ám! Các tín đồ thường cố gắng chờ đợi sự thăm viếng của Thánh Linh trong các buổi nhóm. Họ nhóm lại cho đến nửa đêm và đầy dẫy mọi hoạt động thuộc hồn. Tâm trí họ trở nên tê liệt và lòng họ bị cai trị vượt ngoài sự kiểm soát. Đột nhiên, họ sẽ bắt đầu kinh nghiệm những điều kỳ lạ, như nói tiếng lạ, thấy khải tượng, cảm thấy vui mừng,…v…v Họ cảm thấy rằng Thánh Linh thật sự đến. Nhưng chúng ta phải nhận thức rằng với một sự trống rỗng của tâm trí và thụ động của ý muốn như vậy, thì kẻ duy nhất sẽ công tác là các ác linh; Thánh Linh sẽ không công tác. Tôi sẽ đề cập đến một thí dụ hiển nhiên: trong các buổi nhóm, lời cầu nguyện yêu thích của họ là cầu nguyện bằng một từ ngữ, như “vinh hiển” hoặc “hallelujah”. Họ mở miệng đọc lặp đi lặp lại chỉ một vài chữ. Nếu nói cùng một từ ngữ hàng chục lần, chúng ta biết điều gì sẽ xảy ra: chúng ta sẽ lẩm bẩm cùng một từ ngữ trong miệng mình nhưng tâm trí chúng ta sẽ không còn biết ý nghĩa nữa. Đây là sự trống rỗng của tâm trí. Tuy nhiên, người ấy không còn có thể kiểm soát chính mình nữa; người ấy phải tiếp tục với loại đọc kinh này. Đây là sự thụ động của ý muốn. Cuối cùng, tác động bên ngoài sẽ chiếm lấy cổ họng người ấy và dùng miệng người ấy thốt ra những điều mà người ấy không thể hiểu được. Tại điểm này, một tín đồ thiếu hiểu biết sẽ nghĩ rằng người ấy đã kinh nghiệm “sự báp -têm của Thánh Linh” vì người ấy nhận được bằng chứng của sự báp -têm – nói tiếng lạ. Người ấy không nhận thức mình chỉ thỏa đáp điều kiện để các ác linh công tác; người ấy làm cho tâm trí mình trở nên trống rỗng và để cho ý muốn của mình trở nên thụ động và bị các quỷ tiếp quản!
Các tín đồ ngày nay nghĩ rằng hễ điều họ nhận được khiến họ thêm “vui mừng”, “thuộc linh”, “nhiệt thành” hoặc “thánh khiết”, thì điều đó chắc chắn là đến từ Thánh Linh. Họ không nhận thức rằng đây là sự lừa dối của các ác linh, là những kẻ sẽ dùng mọi cách để có được các thánh đồ. Một khi các ác linh phát hiệu ra các tín đồ biểu lộ các dấu hiệu của những kẻ gọi hồn, chúng sẽ không để lỡ mất cơ hội và lập tức bước vào trong các tín đồ này. Chúng không muốn dọa các tín đồ. Do đó, chúng làm mọi điều để chiếm được niềm tin của các tín đồ. Chúng giả mạo Chúa Jesus, sự đáng yêu, vinh hiển và vẻ đẹp của Ngài, khiến các tín đồ thờ phượng, yêu thương và dâng mình cho một “Jesus” như vậy. Sự thật là các tín đồ đang thờ phượng, yêu thương và hiến dâng cho các ác linh. Khi các ác linh có được đức tin và sự tin cậy đầy đủ của các tín đồ, trong thời gian dài ngắn khác nhau (trong nhiều trường hợp, chúng phải mất nhiều năm), chúng sẽ đặt vào trong các tín đồ những điều thuộc các ác linh cách rõ ràng hơn. Nhưng trước lúc đó, vì kiêu ngạo, biếng nhác và ngu dại, hầu hết các tín đồ đều không muốn kiểm tra loại linh mà họ nhận được.
Có một điều chắc chắn (giá như các tín đồ có thể ghi nhớ một điều này): có sự khác biệt cơ bản giữa công tác của ác linh và công tác của Thánh Linh. Chỉ khi nào một người thỏa đáp điều kiện để Thánh Linh công tác thì Thánh Linh mới công tác. Tương tự, chỉ khi nào con người thỏa đáp điều kiện để các ác linh công tác thì các ác linh mới công tác. Cho dù bên ngoài một người đang theo đuổi Thánh Linh, nhưng chỉ cần người ấy thỏa đáp điều kiện để các ác linh công tác, thì Thánh Linh sẽ không công tác. Các ác linh sẽ chớp lấy thời cơ để công tác. Vì vậy, một tín đồ bình thương không cần lo lắng mình không thể phân biệt điều gì ra từ Đức Chúa Trời và điều gì giả mạo Đức Chúa Trời; người ấy chỉ cần kiểm tra các điều kiện mà người ấy nhận được những điều này từ ban đầu. Nếu từ ban đầu, người ấy thỏa đáp các điều kiện để Thánh Linh công tác thì điều người ấy nhận được chắc chắn là từ Đức Chúa Trời. Nếu ban đầu người ấy thỏa đáp các điều kiện để các ác linh công tác thì dù bên ngoài người ấy đang theo đuổi Thánh Linh, nhưng điều người ấy nhận được chắc chắn là ra từ các ác linh. Chúng ta không bác bỏ những điều siêu nhiên. Nhưng chúng ta cần biện biệt điều nào ra từ Đức Chúa Trời và điều nào ra từ Satan.
Các sự khác biệt cơ bản giữa các điều kiện cho Thánh Linh công tác và các điều kiện cho các ác linh công tác là gì? (1) Mọi sự khải thị, khải tượng, phép lạ, v…v…siêu nhiêu nào mà đòi hỏi tâm trí phải hoàn toàn ngừng tác nhiệm hay chúng được tiếp nhận khi tâm trí đồ ngừng tác nhiệm thì đều không ra từ Đức Chúa Trời. (2) Các khải tượng ra từ Thánh Linh luôn luôn được ban cho các tín đồ khi tâm trí họ hoàn toàn năng động. Hơn nữa, mọi quan năng của tâm trí phải được làm cho sống động để tiếp nhận khải tượng từ Thánh Linh. Khi các ác linh công tác thì hoàn toàn ngược lại (3) Mọi sự ra từ Đức Chúa Trời đều phù hợp với bản chất của Đức Chúa Trời và Kinh Thánh.
Chúng ta đừng quan tâm đến hình thức bên ngoài, dù nó thẳng thắn tự nhận là đến từ ma quỷ, hay ngụy trang là tự một nguồn thần thượng, hoặc đến trong các loại danh hiệu bên ngoài khác nhau. Chúng ta chỉ cần hỏi xem nguyên tắc đằng sau các công tác đó là gì. Chúng ta phải nhận thức rằng mọi sự khải thị siêu nhiên ra từ quyền bính của sự tối tăm đều đòi hỏi phải đình chỉ chức năng của tâm trí. Nhưng nếu một điều gì đó ra từ Đức Chúa Trời, thì cả khả năng lẫn quan năng của tâm trí đều vẫn có thể năng động và không gặp bất cứ trở ngại nào. Khải tượng mà dân Israel nhìn thấy trên núi Sinai trong Cựu Ước và khải tượng mà Peter nhìn thấy ở Joppa trong Tân Ước, cả hai đều xác nhận rằng những người nhìn thấy khải tượng hoàn toàn có thể sử dụng tâm trí của mình.
Có một sự khác biệt cơ bản giữa các sự khải thị và khải tượng được Đức Chúa Trời ban cho như được ký thuật trong Kinh Thánh với cái gọi là khải thị và khải tượng mà các tín đồ ngày nay nhận được. Khi nghiên cứu mỗi trường hợp của sự khải thị siêu nhiên từ Đức Chúa Trời được ký thuật trong Tân Ước, chúng ta thấy rằng mọi người nhận được khải thị đều có một tâm trí tác nhiệm; tất cả họ đều có khả năng kiểm soát chính mình và có thể sử dụng bất cứ chi thể nào của thân thể. Nhưng cái gọi là các sự khải thị siêu nhiên ngày nay đòi hỏi tâm trí người nhận phải thụ động, một số người thì hoàn toàn thụ động, còn một số thì phần nào thụ động. Ngoài ra, người nhận có phần nào hoặc hoàn toàn không thể sử dụng các chi thể của mình. Đây là sự khác biệt cơ bản giữa điều ra từ Đức Chúa Trời và điều ra từ ma quỷ. Thí dụ, việc nói tiếng lạ được ký thuật trong Kinh Thánh bày tỏ rằng mọi diễn giả đều có thể kiểm soát chính mình và hoàn toàn tỉnh táo. Thí dụ, Peter vào ngày lễ Ngũ Tuần vẫn có thể nghe lời nhạo báng của dân chúng và đáp lại . Ông vẫn có thể chứng minh rằng những người ở với ông không phải say mà là đầy dẫy Thánh Linh (Công 2). Những người nói tiếng lạ trong hội thánh tại Corinth có thể đếm biết số lượng người là “hai hay ba” (1 Cor 14:29); họ có thể vận dụng sự tự kiểm chế để phát ngôn “từng người một” (c.31), và nếu không có người thông dịch, họ thậm chí có thể “im lặng”  và không phát ngôn (c.28). Tất cả họ đều tỉnh táo và có thể vận dụng sự tự chủ. Đây là vì “linh của tiên tri thuận phục tiên tri” (c.32). Những người nói tiếng lạ ngày nay có như vậy không? Chẳng phải họ hoàn toàn mất kiểm soát chính mình và hoàn toàn không biết mình đang làm gì sao? Chẳng phải các ác linh của tiên tri không thuận phục tiên tri, thay vì vậy các tiên tri lại thuận phục các linh sao? Ở đây chúng ta có thể thấy sự khác biệt cơ bản giữa điều ra từ Đức Chúa Trời và điều ra từ các quỷ.

Mọi điều chúng ta đã nói ở trên về sự khác biệt giữ những điều siêu nhiên được ban cho bởi Thánh linh và những điều siêu nhiên được ban cho bởi các ác linh. Bây giờ chúng ta muốn nhìn thấy cách vắn tắt sự khác biệt giữa công tác của Thánh Linh và công tác của các ác linh đối với những điều tự nhiên. Chúng ta hãy xem thí dụ về việc nghe tiếng của Đức Chúa Trời. Điều đầu tiên chúng ta cần ghi nhớ là Thánh Linh luôn luôn dự định để chúng ta có sự hiểu biết sáng tỏ (Eph 1:17-18) Thánh linh không bao giờ xem con người là một cỗ máy. Ngài không có ý định để cho con người bước theo Ngài cách vô tri vô giác, ngay cả trong vấn đề làm thiện. Hơn nữa, Ngài bày tỏ ý muốn của Ngài từ linh con người – phần sâu thẳm nhất của bản thể. Sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời không bao giờ (1) lộn xộn, (2) mập mờ, (3) làm u mê, hoặc (4) mang tính ép buộc. Điều đến từ các ác linh có các đặc điểm sau đây: (1) nó bước vào từ bên ngoài, hầu hết là từ tâm trí; nó không bao giờ bắt nguồn từ phần sâu thẳm nhất của bản thể con người. Nó không bao giờ là một sự khải thị thuộc trực giác, nhưng chỉ là một ý tưởng đến như tia chớp. (2) Nó luôn thúc ép, thôi thúc và ép buộc, đòi hỏi hành động ngay lập tức. Nó không cho người ta có thời gian suy nghĩ, xem xét hoặc kiểm tra. (3) Nó khiến tâm trí tín đồ trở nên tê liệt và bị làm cho bối rối, và khiến người ấy không thể suy nghĩ. Mọi điều ra từ các ác linh, dù siêu nhiên hay tự nhiên, đều luôn khiến cho tín đồ đánh mất công dụng đúng đắn của tâm trí. Nhưng bất cứ điều gì đến từ Thánh Linh đều không như vậy.